Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời

Chương 34: C34: Chương 34



Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans +Beta: Sunni

Tang Kỳ sinh ra cũng chẳng khác gì những bán yêu khác, bị bỏ rơi, lưu lạc khắp nơi, trốn đông trốn tây. Thẳng đến khi mười mấy tuổi, hắn ở nơi hoang dã gặp được lang yêu Thiên Lang tộc, mới biết được chính mình có đôi mắt bạc và đôi tai sói, là đặc trưng của tộc Thiên Lang.

“Là cái bán yêu” các trưởng lão Thiên Lang tộc ở xung quanh nhìn với ánh mắt lạnh nhạt đánh giá trên dưới một lượt, đột nhiên nhớ tới thân phận của hắn, “Chẳng lẽ là hậu duệ Thiên Lang Vương cùng cái nữ tu nhân tộc?”

Sau đó hắn liền đứt quãng mà biết được từ trong miệng bọn họ thân thế chính mình.

Phụ thân hắn, đời trước là Thiên Lang Vương, khi 800 tuổi yêu một nữ tu nhân tộc, cũng cùng cái nữ tu kia có hậu duệ. Thiên Lang tộc tự cho là huyết thống cao quý, sẽ không tiếp nhận giới tu đạo Giám Yêu Ti lương yêu chứng, từ trước đến nay cùng Tiên Minh ngũ phái bất hòa. Sau này nhân duyên trùng hợp, tôn giả Tiên Minh ngũ phái cùng mấy đại Yêu tộc cùng tạo một cái bí cảnh tìm kiếm cổ thần di bảo, liền tìm cớ liên thủ giết Thiên Lang Vương. Nữ tu nhân tộc mang thai mất đi người dựa dẫm, trốn ở một vùng thôn quê sinh hạ ra bán yêu chi tử. Hài tử này vừa sinh ra đã có tóc bạc đôi mắt bạc, còn có một đôi tai sói lông xù xù, khiến bà đỡ đẻ sợ hãi. Người trong thôn đối với giới tu đạo không hiểu biết nhiều lắm, chỉ biết nàng sinh ra cái yêu quái, liền muốn đem mẫu tử thiêu chết.

Tuy là tu sĩ, nhưng sinh hạ bán yêu đối với cơ thể mẹ tổn thương cực lớn, mẫu thân suy yếu ôm hài tử trong tã chạy không biết bao lâu, cuối cùng vẫn là lựa chọn ném hắn xuống – vứt ở dưới một cái bóng cây Phù Tang gần lối rẽ.

Chỗ đó sau này thành nhà mấy năm của Tang Kỳ.

Thiên Lang tộc không mang lại cho Tang Kỳ một ít lòng trung thành nào, ở Nhân tộc, hắn là Bán yêu, ở Yêu tộc, hắn là người. Thiên Lang Vương còn có những con nối dõi khác, bọn họ đều giống Tang Kỳ sinh ra có tóc bạc, ngân đồng, đã có nguyên hình hung thú, cùng có thể hóa thành hình người, bọn họ có được yêu đan, có mấy ngàn năm chi thọ, sức mạnh có thể hơn xa so với Tang Kỳ. Hắn chỉ là một cái ti tiện, nhỏ yếu, bán yêu không ai muốn nhìn thấy nhất.

—Bán yêu sinh ra có tội.

Đây là quan niệm Tang Kỳ bị giáo huấn rất nhiều năm, trên người hắn chảy dòng máu dơ bẩn.

Nhân tộc cùng Yêu tộc, đều cho rằng bán yêu là ô uế dòng máu huyết thống của mình, bọn họ mang theo nguyên tội mà sinh ra, bởi vậy đánh mất khả năng sinh sản sinh dục, đây là do Thiên Đạo trừng phạt. Thiên Đạo cũng cho rằng, bán yêu không nên tồn tại.

Trong đoạt vị chi tranh của Lang Vương mới, huynh trưởng hắn đem hắn bán cho Ma tộc, đổi lấy sự ủng hộ của Ma tộc. Hắn trở thành một người Yêu nô của Ma tộc, thậm chí có khả năng tùy thời trở thành đồ ăn bọn họ. Thân thể bán yêu tuy rằng so với Nhân tộc cứng cỏi, nhưng cũng không chịu được ma khí ngày ngày đêm đêm ăn mòn. Bên cạnh đồng bạn gian nan chống đỡ kháng cự ma khí, và hắn không có, hắn hưởng thụ cái nỗi đau dày đặc đến tận xương tủy.

—Trên người ta chảy dòng máu dơ bẩn, nên thích hợp chết ở nơi bẩn thỉu.

Hắn tiếp nhận ma khí, làm ma khí dung nhập vào trong máu của chính mình, và trong lúc vô tình đã mở ra một phiến tà ma chi môn, từ đây, bán yêu có con đường tu hành của chính mình. Hắn trở thành bán yêu đầu tiên tu luyện ma công, cũng trở thành bán yêu cường đại nhất tử trước đến nay. Hắn đem môn tu luyện ma công nói cho các bán yêu Yêu nô khác, có được thứ chính mình theo đuổi. Ma tộc linh trí thấp kém, hắn dễ như trở bàn tay liền có được sự tín nhiệm của bọn chúng, vì thế Bán yêu trở thành đồng minh Ma tộc, mà hắn, Yêu nô thấp hèn ngày xưa, cũng trở thành Đại Tế Tư tôn quý của Ma giới.

Tang Kỳ được như ý nguyện khiến người khác kính sợ cùng coi trọng, chỉ là lòng vẫn cứ thấy không đủ, hắn cũng không biết chính mình còn đang tìm kiếm cái gì, mãi đến khi gặp Tố Ngưng Hi, hắn mới hiểu được, chính mình vẫn luôn tìm kiếm là một đôi mắt ôn nhu thân thiện, tiếp nhận sự khiếm khuyết của hắn, bao dung hắn bẩn thỉu, ôm lấy hết thảy mọi thứ của hắn.

Mới quen Tố Ngưng Hi, là lúc hắn đang bị trọng thương. Hắn bị Pháp Tướng bao vậy diệt trừ, trọng thương chạy thoát, gặp được nữ tu ra ngoài rèn luyện, lo lắng nàng tiết lộ tung tích mình ra, liền đem nàng đánh ngất mang đi. Hắn mất máu quá nhiều nên ngất xỉu trong hang động, không nghĩ tới chính là, cái nữ tu bị hắn đánh ngất kia tỉnh lại trước hắn, càng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là nàng không có đi.

Nàng đốt một đống lửa, chống cằm ngồi đối hiện với hắn, ánh lửa sáng lên khuôn mặt thanh lệ tú mỹ của nàng, trong mắt sáng ngời có ánh lửa nhảy động, nhìn thấy hắn tỉnh lại, cười sáng lạn: “Ngươi tỉnh rồi!”

Giữa ngực bụng là miệng vết thương dữ tợn bị người cẩn thận băng bó lại, thậm chí máu trên người cũng bị rửa sạch sẽ, Tang Kỳ có chút hoảng hốt, cho rằng chính mình đang ở trong mơ, mãi đến khi thấy nữ tu đối diện cầm một con cá nướng đến trước mặt hắn, mỉm cười hỏi: “Ngươi có đói bụng không, ăn cá không?”

Tang Kỳ vốn tưởng rằng một phen kiếm đâm tới, theo bản năng mà trốn ra sau, miệng vết thương khẽ động tức khắc máu lại chảy ra.

“Ngươi trốn cái gì a?” nàng lẩm bẩm một tiếng: “Trù nghệ của ta thực sự kém như vậy sao?”

Tang Kỳ khàn khàn giọng nói: “Ngươi là ai? Ngươi muốn làm cái gì?”

Nữ tu chớp chớp mắt: “Ta là nữ tu Kính Hoa Cốc Tố Ngưng Hi, ngươi đem ta trói tới, không phải muốn ta giúp ngươi trị thương sao?”

Tang Kỳ khuôn mặt anh tuấn âm trầm, đôi mắt bạc nhìn kỹ khuôn mặt nàng, muốn từ biểu cảm của nàng tìm ra được manh mối, “Ta là bán yêu, ngươi vì sao không giết ta, hoặc là đi mật báo?”

Hắn cho rằng Tố Ngưng Hi không giết hắn, tất nhiên là có mưu đồ lớn hơn nữa.

Tố Ngưng Hi mỉm cười nói: “Ta vì cái gì mà muốn giết ngươi a, ngươi thật kỳ quái, miệng vết thương ngươi đang chảy máu, ta giúp ngươi xử lý một chút”.

Nói xong cũng không để ý tới bàn tay đang bóp cổ của mình, liền vươn tay về phía vết thương trên eo bụng của Tang Kỳ, một luồng sinh cơ thấm lạnh bao phủ vùng vết thương, Tang Kỳ kinh ngạc phát hiện, đau đớn ở chỗ thương giảm đi rõ ràng, thậm chí còn có dấu hiệu khép lại.

Hắn tu luyện ma công, cùng linh lực Nhân tộc tương xích, tu sĩ Nhân tộc là không có khả năng lấy linh lực vì hắn trị thương, năng lực của Tố Ngưng Hi này có chút kì quái.

Một lát sau, miệng vết thương ngừng chảy máu, Tố Ngưng Hi mới rút tay về, sắc mặt có chút trắng bệch nói: “Thương thế của ngươi quá nặng, ta hôm nay đã kiệt sức, phải nghỉ ngơi một đêm mới có thể khôi phục”.

Tang Kỳ bất giác mà buông lỏng tay kiềm chế nàng ra, khàn khàn hỏi: “Ngươi đến tột cùng là ai, vì sao lại có loại khả năng chữa khỏi kì quái như vậy”.

Tố Ngưng Hi cười nói: “Sư phụ nói ta là thân thể nguyên âm, trong cơ thể có sinh cơ vô hạn, thích hợp nhất là tu luyện Xuân Sinh quyết”.

Nàng nói đến một nửa, liền đột nhiên nhắm mắt lại, ngã quỵ về phía trước vào đùi của Tang Kỳ, hô hô ngủ quên mất.

Tang Kỳ xem xét mạch tượng của nàng, mới biết được nàng chỉ là ngủ rồi, có lẽ bởi vì trị thương cho hắn mà tiêu hao quá nhiều linh lực.

Hắn đem nàng trói tới đây, hoàn toàn không có cái ý tốt gì, bất quá là lo lắng nàng tiết lộ tung tích của mình, lại nghĩ nếu ma khí dật tán, có thể ăn máu thịt của nàng, lấy tâm ma nàng bổ sung ma khí. Nhưng linh lực cổ quái của nàng khiến Tang Kỳ thay đổi chủ ý, hắn muốn lưu giữ nàng vì trị thương cho mình.

Tố Ngưng Hi là một cái nữ tu rất kì quái, cùng tất cả các tu sĩ hắn gặp qua đều không giống nhau. Ở trong nhận thức của hắn, tu sĩ đều là cao cao tại thượng, ra vẻ đạo mạo quân tử, mà Tố Ngưng Hi lại là một cái vẻ ngoài mỹ mạo nhàn nhã, kỳ thật mơ hồ là nữ tử tùy hứng.

Lần đầu tiên phát hiện, là nàng đi ra ngoài kiếm đồ ăn, lại lạc đường tìm không thấy đường trở về. Tang Kỳ vốn hoài nghi nàng có mục đích tiếp cận mình, một đường âm thầm đi theo, trơ mắt nhìn nàng ở trong rừng cây xoay mười mấy vòng, cuối cùng nhịn không được mới hiện thân đem nàng trở về.

“Gặp được ngươi thật sự là quá tốt” Tố Ngưng Hi người đang quỳ dưới mặt đất và sắp sụp đổ, ôm đùi Tang Kỳ và khóc vì vui sướng: “Ta hoài nghi nơi này có kết giới, bằng không sao không thể đi ra ngoài?”

Tang Kỳ kéo kéo vạt áo mình, thầm nghĩ trong lòng: Ta hoài nghi ngươi đầu óc có vấn đề.

Nàng vì hắn trị thương, tiêu hao cực đại, mỗi ngày cần thời gian dài để ngủ và ăn nhiều cơm để bổ sung thể lực, nhưng trù nghệ của nàng có thể so với ngộ độc, nàng tựa hồ không phải người có vị giác bình thường, ăn đến ngon miệng, làm Tang Kỳ nghẹn họng nhìn trân trối.

Sau đó, hắn chủ động ôm việc nướng thịt.

Rất khó tưởng tượng, hắn một cái bán yêu người sói, lại nướng thỏ cho một nữ tử.

Tang Kỳ hoài nghi chính mình đầu óc khả năng cũng có vấn đề.

“Hôm nay ở trong rừng, ta cho rằng ngươi sẽ cứu con thỏ này, không nghĩ tới ngươi lại muốn ăn nó” Tang Kỳ trào phúng mà cười lạnh nói.

Tố Ngưng Hi cảm thấy mỹ mãn mà ăn xong món thịt thỏ màu sắc tươi ngon hương vị thơm phức, nghe thấy Tang Kỳ nói như vậy, nàng cười tủm tỉm nói: “Con thỏ đáng yêu như vậy, quả nhiên ăn rất ngon”.

“Ngươi không cảm thấy tàn nhẫn sao?” Tang Kỳ nói.

“Hửm?” Tố Ngưng Hi sửng sốt một chút, “Nhưng ta cũng muốn sống a”.

“Vì sống, liền có thể ăn những sinh mệnh khác?” ngân đồng Tang Kỳ lạnh băng mà nhìn về phía nàng, “Nếu là ta vì sống sót, mà ăn ngươi thì sao?”

Tố Ngưng Hi hơi hơi nhíu mày, phiền não rồi trong chốc lát, nói: “Vậy ngươi xuống tay mau một chút, ta sợ đau”.

Tang Kỳ mơ hồ: “Còn nữa không?”

Chẳng lẽ không phải nên xin tha sao? Hoặc là phẫn nộ mà mắng hắn?

Tố Ngưng Hi nói: “Còn có…. thêm nhiều thì là chút, khá thơm đó”

Tang Kỳ “…..”

Hắn đột nhiên cảm thấy, chính mình giống con người hơn đối phương.

Hắn vô thức mà duỗi tay ra sờ s0ạng trán Tố Ngưng Hi một chút, da thịt mềm mại ấm áp, này là sự dao động Thần Khiếu độc nhất vô nhị của Nhân tộc – là con người không sai.

Tố Ngưng Hi cảm nhận được đầu ngón tay thô ráp của hắn, đột nhiên đỏ mặt, lẩm bẩm nói: “Ngươi làm gì vậy?”

Tang Kỳ rút tay về, nhàn nhạt mà nói lời thật lòng: “Ta hoài nghi ngươi không phải người”.

Tố Ngưng Hi cau mày, bỗng nhiên vươn tay ra, sờ sờ đôi tai sói mềm mại của Tang Kỳ. Đôi tai sói của Tang Kỳ đột nhiên run lên, chỗ mẫn cảm nhất bị người xoa nhẹ một phen, hắn tức khắc cả người cứng đờ, máu không tự chủ được mà dâng lên hai bên má, khuôn mặt tuấn tú có chút nhợt nhạt của hắn lập tức nhiễm màu đỏ diễm lệ, khóe mắt ửng hồng, khiến người nhìn không ra đó là xấu hổ hay tức giận, là hỉ là ác.

Tố Ngưng Hi cười nói: “Ta hoài nghi ngươi không phải người sói”.

Tang Kỳ đột nhiên kéo mũ choàng che đôi tai cùng mặt của mình, làm người không nhìn thấy khuôn mặt hắn, chỉ là hơi thở có chút nặng nề đã bán đứng hắn.

“Ta bắt ngươi tới, vốn chính là muốn ăn ngươi” dưới mũ choàng truyền đến thanh âm trầm thấp khàn khàn, “Ta là Ma tộc Tế Tư Tang Kỳ, bị Pháp Tướng vây đánh mà thân bị trọng thương trốn ở nơi này. Ta không thể nhìn thấy ánh mặt trời, nếu không liền sẽ có ma khí dật tán đau đớn thoát ra, muốn bù đắp ma khí dật tán chi đau, còn có một phương pháp, chính là ăn thịt người sống, lợi dụng người gần chết sợ hãi oán hận sinh ra tâm ma bổ sung thứ bản thân cần.”

Tố Ngưng Hi kinh ngạc nhìn hắn.

Tang Kỳ nhìn chằm chằm củi lửa, một giọt dầu rơi vào trong lửa, ngọn lửa đột nhiên sáng lên trong nháy mắt. Hắn không biết Tố Ngưng Hi sẽ có phản ứng gì, nhưng bất luận là cái phản ứng gì, chắc hẳn đều nằm trong dự đoán trong lòng hắn.

Hắn không có ngẩng đầu, nghe được thanh âm sột soạt sột soạt truyền đến từ đối diện, một cái thân thể ấm áp dựa vào bên cạnh mình, thanh âm Tố Ngưng Hi nhu hòa vang lên từ bên cạnh.

“Lúc buổi chiều ngày hôm qua trở về, ta liền phát hiện ngươi có chút không thích hợp, ngươi thoạt nhìn thật sự suy yếu, là ma khí dật tán khiến cho đau đớn sao? Vậy tại sao ngươi không ăn ta?” Tố Ngưng Hi dựa bả vai mình vào vai hắn, “Như vậy ngươi liền sẽ không đâu nữa”.

Nàng giơ một đoạn cổ tay trắng nõn mảnh khảnh: “Nếu như ngươi nói phải ăn sống…. vậy ngươi có thể ăn nhanh một chút không?”

Tang Kỳ cầm cổ tay nàng, môi mỏng dán ở chỗ mạch đang đập, hơi hơi há mồm, dùng đầu răng cảm nhận nhịp đập sinh mệnh nàng.

Chỉ cần nhẹ nhàng cắn một cái, máu ấm áp của nàng liền dũng mãnh chảy vào miệng……

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

Nhưng chung quy vẫn không thể cắn xuống được, hắn hơi ngẩng đầu, đôi mắt bạc lạnh lùng như hai vầng trăng bạc, nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh mình hai mắt nhắm nghiền.

“Ngươi không sợ sao? Ngươi không hận sao?” hắn khàn khàn hỏi.

Tố Ngưng Hi tim đập thật sự nhanh, nàng tự nhiên là sợ, nhưng còn hận sao….

Nàng thở dài, mở mắt trong vắt ấm áp, mang theo một tia thương tiếc nhìn về phía hắn: “Ngươi đều là vì sống sốt mà thôi….”

“Không, ta là bán yêu” thanh âm Tang Kỳ trầm thấp nghẹn ngào, “Ta sinh ra có tội, khát máu tàn ác, bẩn thỉu xấu xa”.

Tố Ngưng Hi khẽ cười một tiếng, xoa xoa phía sau lưng hắn, ôn thanh nói: “Dưới Thiên Đạo, người cùng thú, yêu cùng ma, lại có gì khác nhau sao? Cỏ cây vì sinh trưởng, sẽ phá vỡ thở nhưỡng nham thạch. Con thỏ vì sinh tồn, liền sẽ ăn cỏ cây. Loài thú ăn thịt, người cũng ăn thú. Nhưng mà, dù cho thế gian này có sinh mệnh cường đại nhất, chung quy vẫn sẽ chết, chôn dưới lòng đất, trở thành dinh dưỡng cho cây cỏ sinh trưởng. Vạn vật sinh ra đều có ý nghĩa, Thiên Đạo không có quan hệ thiện ác, không có quan hệ mạnh yếu, bán yêu tồn tại, là Thiên Đạo giao cho ý nghĩa, mà đối với sinh mệnh coi thường, không phải con đường thiên đạo, là con đường thế tục”.

“Chúng ta vì để sống sót, cũng cần ăn rất nhiều rất nhiều sinh mệnh, con thỏ bị ta ăn này, cùng với ta bị ngươi ăn cũng giống nhau” Tố Ngưng Hi cong cong khóe môi, “Nhưng ta là sẽ tôn trọng những sinh mệnh mà ta ăn, cho dù nó có khó ăn như nào, cũng không thể lãng phí, không thể phụ lòng mỗi một cái sinh mệnh trả giá”.

“Cho nên tuy rằng sợ hãi bị ngươi ăn luôn, nhưng ta sẽ không hận ngươi, có lẽ đây là ý nghĩa ta gặp được ngươi” Tố Ngưng Hi tay ôn nhu mà m ơn trớn tóc bạc của hắn, “Tang Kỳ, gặp được ngươi ta thực vui vẻ, ngươi khả năng không biết, kỳ thật… ngươi thực sự ôn nhu”.

Thanh âm nhẹ nhàng của nàng mà dừng ở trong lòng hắn, giống một viên đá nho nhỏ dừng ở sóng tâm, lại gợn lên sóng lớn.

Hắn theo tâm ý chính mình, hôn lên cánh môi mềm ấm của nàng.

Nàng đôi mắt hiện lên kinh ngạc, có lẽ nàng cho rằng, hắn là muốn ăn từ môi nàng, nhưng thẳng đến cuối cùng, môi mỏng của hắn nếm trải thân thể nàng, cũng không nỡ cắn nhẹ nhàng một miếng nhỏ.

Tang Kỳ cho rằng chính mình thích cô đơn, nguyên lai là chưa từng gặp qua nàng như thế này bao giờ, ôn nhu mà bao dung hắn hết thảy những đau khổ trong quá khứ, cho cuộc đời hắn một hơi ấm duy nhất.

Sau đó một kiếm cắt thành từng miếng.

Bế quan mười ba năm, hắn vẫn luôn ở trong ác mộng trầm luân, đối với chính mình nói dối, cái người kia lừa gạt chính mình, người tổn thương mình tuyệt đối không phải Tố Ngưng Hi. Nhưng mà hình ảnh Xuân Sinh Kiếm rơi xuống liên tục xuất hiện trong giấc mộng của hắn, còn có gần trong gang tấc, mặt Tố Ngưng Hi lạnh nhạt.

Cánh tay phải trống rỗng mà nhắc nhở hắn, đây là hiện thực, hắn chỉ là một bán yêu.

Sẽ không có Nhân tộc chân chính thích một tên bán yêu.

Nhưng hắn thích nàng như vậy, vẫn là có thể cho nàng một cơ hội, hắn sẽ đem nàng trói về Ma giới, cầm tù nàng nhất sinh nhất thế. Còn tốt, một đời tu sĩ rất dài, cũng đủ bồi hắn sống suốt quãng đời còn lại, nếu mà hắn đi trước một bước, cũng muốn mang nàng theo bầu bạn. Chẳng sợ nàng đã lừa gạt hắn, làm thương hắn, căm ghét nàng, nhưng chỉ cần lưu lại bên người hắn vậy là đủ rồi.

Nhưng mà chờ hắn xuất quan, nhận được tin tức đến lại là nàng đã chết….

Nàng gả cho Cao Phượng Hủ, thậm chí vì hắn mà sinh hạ một nữ nhi, lại chết ở Minh Nguyệt sơn trang.

Tang Kỳ không tin, hắn tự mình khai quật tất cả phần mộ Minh Nguyệt sơn trang, lại không có một bóng dáng của nàng.

Dưới chân hắn là Cao Phượng Hủ đầu bị đánh đập, không ai có thể cho hắn biết, Tố Ngưng Hi đã đi nơi nào.

Nhưng mà ở trên người một cái tiểu yêu nô, hắn mơ hồ cảm nhận được, hơi thở nàng tồn tại……

Hắn đem nàng mang về, đặt cho nàng một cái tên, kêu Mộ Huyền Linh.

Huyền Linh, là sinh ra ở Ma giới, là một chiêu hồn thụ.

Hắn hao tổn tâm cơ, muốn làm, bất quá là tìm được xác đã chết của nàng, tìm được hồn nàng…..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.