Có lẽ vì thân phận công chúa Frederick nên tạm thời ngoài sáng thì cô an bình, còn không biết được trong bóng tối đang có bao nhiêu kẻ dòm ngó bằng ánh mắt thèm thuồng.
Trương Ý Nhi ăn sáng tại căn tin trong an tĩnh, lần nữa đeo balo đến lớp học thực hành.
Cái mùi máu tanh tưởi của con người vẫn cứ quanh quẩn trong khoang mũi, Trương Ý Nhi nghi ngờ rằng gần căn tin có người bị thương, mùi máu trộn lẫn trong mùi đất càng rõ rệt hơn.
Hôm qua vừa đặt chân tới căn tin cô đã ngửi thấy nhưng chưa xác định được chính xác phương hướng.
Là mùi máu tươi của người còn sống chứ không phải mùi của xác chết, nếu là mùi của xác chết cô đã không ăn ở căn tin nổi rồi.
Tạm thời dẹp vấn đề này sang một bên, để theo dõi thêm vậy.
Phong Khởi chủ yếu đào tạo chuyên ngành y học và tài chính kinh tế, khoa nghệ thuật không có nhiều sinh viên theo học huống chi chuyên ngành hội họa của Trương Ý Nhi lại càng hiếm.
Giống như cô tưởng tượng chỉ khoảng mười sinh viên, ba nam, sáu nữ, thêm cô nữa là tổng cộng bảy nữ sinh.
Ít ra cũng đủ mười người, không đến mức hiu quạnh.
Trương Ý Nhi báo danh xong thì nhận phải cái nhìn không tốt lắm của giảng viên nữ, một người phụ nữ tầm tuổi trung niên, dáng người trung bình, không đeo kính, cái nhìn không thiện cảm vì thế mà không che giấu nổi.
Trương Ý Nhi không thể hiểu, cô mới tới lớp ngày đầu tiên, còn chưa từng chạm mặt bà ta bao giờ, sao lại dùng thái độ kỳ cục như vậy với cô chứ? Phong Khởi đúng là nơi quái dị, ai cũng quái dị.
“Buổi thực hành này sẽ tính vào điểm thành phần, các em chớ lơ là.” Bà ta thu hồi lại tầm mắt trên người Trương Ý Nhi, bắt đầu trở lại là một giảng viên đầy kinh nghiệm và nghiêm khắc khiến sinh viên không khỏi sợ hãi.
“Chủ đề của bài thực hành cuối cùng học kỳ này là “Ác ma”, các em có 180 phút cho nó, thời gian được tính trong 5 phút nữa.”
Mười sinh viên xì xào vài tiếng về đề bài sau đó lập tức bắt tay vào pha màu, chuẩn bị những loại cọ cần cho bài vẽ của mình.
||||| Truyện đề cử: Sổ Tay Người Vợ Có Chồng “7 Năm Ngứa” |||||
Trương Ý Nhi há hốc miệng, hai mắt mở lớn khó có thể tin được quan sát chằm chằm từng bạn học cùng lứa.
Quá trâu bò, quá kinh khủng.
Còn chưa tới 5 phút mà bọn họ đã suy nghĩ xong được bố cục, nội dung những gì mình sắp đặt cọ vẽ.
Tư duy bằng tên lửa sao? Trong khi cái não ngắn này của cô còn đang trống rỗng, bên trong chỉ có hai chữ “Ác ma” đang lượn lờ như trêu ngươi.
Lần nữa đảo mắt một lượt, bọn họ dường như đã pha xong màu sắc chủ đạo, Trương Ý Nhi nuốt một ngụm nước miếng, vô tình bắt gặp ánh mắt khinh khỉnh của giảng viên lần nữa, ai đó chột dạ cụp mi.
Bộ não trơn láng bắt đầu hành động, nó xoắn theo chiều kim đồng hồ, không dữ dội, nhanh chóng mà chầm chậm như người thả từng bước chân trên mây, Trương Ý Nhi dần bình tĩnh, không để cho những thứ bên ngoài làm ảnh hưởng đến cổ máy “não bộ” trong đầu đang xoắn càng lúc càng mạnh.
Ác ma, ác ma, ác ma.
Ba chữ ấy xâm chiếm toàn bộ linh hồn cô, cặp mắt màu nâu trong suốt mở ra ngay tức khắc, khóe miệng cô nhếch lên một độ cong vừa phải đủ để thấy cô đang đi đúng hướng.
Ác ma và thiên thần.
Cô gái mặc bộ quần áo đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng lông vũ, cả thể xác và linh hồn cô như hoà cùng với những nét vẽ, những sắc màu nước, dáng vẻ ấy như cho tất cả mọi người thấy được đam mê của cô ấy tất thảy đều đặt vào hội họa.
Giảng viên trung niên nhướng mày vòng ra sau lưng cô gái, ánh mắt từ sườn mặt trắng nõn, mịn màng chuyển sang bức tranh đang vẽ được một nửa.
Rõ ràng cô đã vẽ sau những sinh viên còn lại tận mười lăm phút, nhưng tốc độ về sau lại không thua kém bất cứ một ai.
Bà có chút ngạc nhiên, bức tranh vẫn chưa hiện rõ, bà cũng chưa thể đoán được nội dung, không ngờ cô gái này chỉ sử dụng đúng ba tông màu duy nhất, trắng, đen và đỏ hoàn toàn ít hơn nhiều so với những bạn học khác.
Một đôi cánh giống cánh của thiên thần cũng có thể là cánh của Thần Ưng Andes.
Bức tranh chỉ mới đến đó, bà vô cùng trông đợi cô gái này chỉ với ba màu sắc làm sao có thể lột tả tất thảy ý nghĩa của “Ác ma”.
Sự khó chịu ban đầu vì nghĩ cô là sinh viên không có đầu óc dựa vào quyền thế mà được vào Phong Khởi dường như đã dần thay đổi.
Trương Ý Nhi không hề để ý đến người bên cạnh, nói chính xác thì cô gần như đã thoát xác khỏi thực tại để nhập vào thế giới cô đang tạo nên – một thế giới của ác quỷ và thiên thần.
180 phút kết thúc, từng sinh viên dùng khăn mỏng phủ lại bảng vẽ của mình rồi dọn đồ rời khỏi lớp học, tiết học tiếp theo giảng viên sẽ công bố điểm và đánh giá mỗi bức tranh.
Đợi tất cả đi rồi, Hàn Hồ Điệp mới chậm bước đến vị trí Trương Ý Nhi vừa ngồi, bà muốn biết cô bé đó đã vẽ gì, muốn biết cái nhìn trong nội tâm của cô bé liệu có lớn lao như cậu bé năm xưa bà đã phí hoài bao tâm huyết để dưỡng thành hay không.
Tại sao bà lại ấn tượng với Trương Ý Nhi khi chỉ mới nhìn thấy bức tranh cô bé hoàn thành chưa được một nửa, bởi vị nhiều năm về trước một sinh viên nam trong lớp bà giảng dậy cũng dùng chỉ ba sắc màu để tạo nên một bức tranh có thể gọi là tuyệt tác, chỉ khác đề tài năm ấy là “Thiên thần”, còn hôm nay bà muốn nhìn thấy một tuyệt tác của “Ác ma”.
Đó là thân hình của một người đàn ông, không, phải mô tả chính xác là thân thể giống người nhưng vô cùng to lớn, những đường chỉ nhỏ bạch kim dài ngoằn ngoèo nối dài từ đầu đến chân như những đường sinh mệnh không cách nào thay đổi, khuôn mặt như quỷ dữ, đôi mắt hắc ám được vẽ bằng hai màu đỏ và trắng, răng nanh cũng là sự kết hợp giữa đỏ và trắng, ấn tượng nhất phải kể đến giọt lệ huyết chảy ra từ khóe mi, chỉ một giọt duy nhất và nó khiến toàn thể bức tranh trông vừa đáng sợ vừa bi thương.
Sau lưng của người đàn ông như yêu ma là một đôi cánh màu trắng, điểm xuyến xung quanh viền bằng những dãi lụa mềm mại màu đen.
Ngón tay dài ngoằn đang nâng niu một đóa hoa bách hợp đã héo úa, từng cánh hoa rơi rụng dưới chân hắn tạo nên một cảnh sắc thê lương.
Bầu trời màu đen, sấm sét rạch cắt đan xen nhau không theo trật tự, trông như một mạng lưới trời bao quát toàn bộ thế gian trong ngày tận thế.
Đó chính là “Ác ma” trong nội tâm của Trương Ý Nhi.
Trước khi hắn hắc hóa thành quỷ dữ, hắn đã từng là một con người bình thường chỉ một lòng hướng đến đóa bách hợp trắng trẻo tựa thiên sứ, nhưng rồi thế gian cướp mất sự sống của đóa bách hợp ấy bằng cách thức tàn nhẫn và đầy rẫy bất công, cũng đã cướp đi linh hồn hắn.
Hắn đã tự thiêu đốt chính mình cùng đóa bách hợp đã kết thúc sinh mệnh dưới bầu trời đã bị mây đen và sấm sét phủ kín, cuối cùng sự căm phẫn và nỗi thù hận thấu tận hố đen của vũ trụ đã cứu sống hắn.
Hắn đã từ một người bình thường không toan tính trở thành một con ác quỷ uống máu người, giờ đây hắn đã có tất thảy mọi thứ, cũng trả được mối thù mà con người đã nợ hắn nhưng hắn vẫn không thể hồi sinh đóa bách hợp thuần khiết mà hắn yêu thương.
Nó mãi mãi héo úa tựa như linh hồn sớm đã chết của hắn.
Đôi mắt Hàn Hồ Điệp đỏ lên, hàng mi không khống chế được mà run lên từng hồi, bàn tay muốn nâng nhưng lại vô lực mà buông xuống.
Năm ấy đứa trẻ kia đã vẽ một bức tranh “ác quỷ hóa thiên thần”, mười năm sau cô gái nhỏ này vẽ “thiên thần hắc hóa thành quỷ dữ”.
Một kẻ dùng tâm ma để vẽ nên cái thiện loài người, một người lại dùng tâm hồn thuần khiết phát họa nên cái ác của thế gian.
Khóe miệng bà nhếch lên nở một nụ cười hiếm thấy.
Nhìn thấy bức tranh này tâm hồn bà như được gột rửa phần nào những lầm lỗi trong quá khứ.
Về một thiên tài trong giới hội họa cũng là một kẻ vô nhân tính người người đều sợ hãi.
Và bà chính là người đã từng dạy dỗ hắn, chính bà đã dạy hắn dùng tranh để che giấu đi nội tâm vặn vẹo của chính mình..