Ngài Cố Thân Mến!

Chương 37: Chạy gì mà chạy



Translator:

Nguyetmai

Cố Hạo Đình ôm siết vòng eo của Hoắc Vi Vũ và thao túng cả cơ thể cô trong lòng bàn tay nóng rực của mình.

Đầu lưỡi càng lúc càng sục sạo sâu hơn. Hoắc Vi Vũ dồn hết sức lực mới đẩy được lưỡi hắn ra, không ngờ lại để anh hắn thuận thế hút lấy chiếc lưỡi cô mà nhấm nháp. Cái lưỡi nóng rẫy ấy như muốn cuốn cô vào vòng xoáy vô tận.

Chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi vì xấu hổ.

Cố Hạo Đình mạnh mẽ và ngập tràn dã tâm hệt như một vị đế vương vừa bước lên đỉnh cao và nắm giữ quyền lực tối thượng, tỏa ra mị lực nam tính chết người.

Hắn khiến Hoắc Vi Vũ nhớ tới một nhân vật vĩ đại trong lịch sử: Đại đế Caesar.

Đại đế Caesar là thống soái quân đội lỗi lạc xuất thân quý tộc, bước lên ngai vàng vương giả của đĐế quốc La Mã bằng tài năng kiệt xuất, thâu tóm quyền lực trong lòng bàn tay, thi hành chế độ độc tài. Vô số mỹ nữ ngày nhớ đêm mong, chỉ hy vọng được trở thành người đàn bà của ông.

Cảm giác mà Cố Hạo Đình mang lại cho người khác rất giống với đại đế Caesar. Khiến cô không thể nào từ chối hắn được.

“Tôi đau chân.” Hoắc Vi Vũ cố nói trong khoảng cách ngắn ngủi giữa nụ hôn.

Cố Hạo Đình nhìn xuống cô, đôi mắt sắc bén tối sầm: “Đau thật không?”

“Thật.”

Cô có thể nói đau môi không?

“Sau này đừng đọc ba cái tiểu thuyết đó nữa. Muốn đọc cũng phải đọc lúc tôi ở nhà, nghe rõ chưa?” Cố Hạo Đình trầm giọng nhắc nhở.

“Tôi không có thói quen đọc sách, quyển này bạn tôi để lại đây đấy chứ.” Hoắc Vi Vũ lập lờ nước đôi.

Cố Hạo Đình cau mày: “Nam hay nữ?”

“Ni cô.” Hoắc Vi Vũ đáp.

“Qua lại với họ ít thôi.” Cố Hạo Đình đi vào phòng tắm. “Tên đã lên dây” rồi mà không được hạ nhiệt nên hắn khó chịu!

Hoắc Vi Vũ thấy Cố Hạo Đình vào phòng tắm thì nhét ngay sách và đĩa CD vào ngăn kéo rồi khóa lại.

Tiếng gõ cửa truyền đến.

Hoắc Vi Vũ xuống giường, ra mở cửa.

Bác Long hiền hòa nói: “Đây là quần áo cho cậu chủ thay.”

Hoắc Vi Vũ liếc quần áo của Cố Hạo Đình một cái. Hắn mang cả đồ thay tới đây từ bao giờ vậy? Đừng bảo là hắn định ở luôn đây nhé? Miếu rách của cô không chứa nổi Phật vàng như hắn đâu!

Bác Long đưa quần áo cho Hoắc Vi Vũ rồi đi xuống, còn đóng cửa lại cho hai người bọn họ.

Hoắc Vi Vũ lại cau mày. Thôi, có phải cô chưa từng thấy thân thể của Cố Hạo Đình bao giờ đâu.

Cô không gõ cửa mà đi thẳng vào, giả vờ bình thản: “Quần áo của anh này.”

Nước nóng lăn dài trên từng thớ cơ tráng kiện.

Hoắc Vi Vũ nhìn thấy nơi bắt mắt kia. Nó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, chẳng khác nào cả đội quân uy phong lẫm liệt.

Cô cụp mắt xuống, vội vàng chạy ra ngoài. Chỉ cần nghĩ đến việc sau này chính mình sẽ dùng thứ đồ chơi kia, cô đã thấy hãi phát khiếp rồi. Kinh khủng quá!

Tiếng mở cửa vang lên. Hoắc Vi Vũ quay đầu nhìn về phía phòng tắm.

Cố Hạo Đình mặc áo thun vàng nhạt và quần ở nhà màu trắng. Mái tóc vẫn còn ướt. Nước chảy xuống đầu vai rộng lớn khiến cả người hắn tỏa ra hơi lạnh như đắm mình trong mưa sương.

“Chạy gì mà chạy. Sợ tôi ăn thịt cô chắc.” Cố Hạo Đình nói với vẻ không vui.

Hoắc Vi Vũ đưa khăn sạch cho hắn: “Anh thấy tôi chạy bao giờ? Tôi chạy được với anh chắc?”

“Biết giác ngộ thế là tốt đấy.” Cố Hạo Đình nhận khăn, động tác lau tóc cũng rất ngầu. Lau xong, hắn đưa khăn cho cô rồi hạ giọng nói: “Ngủ cùng tôi đi.”

“Hôm nay anh không về nhà ngủ à?” Hoắc Vi Vũ buột miệng nói.

Đôi mắt Cố Hạo Đình tối đi, mặt đanh lại, hắn nhìn cô bằng ánh mắt rét buốt: “Cô đuổi tôi đi đấy à?”

“Tôi ngủ một mình quen rồi.” Hoắc Vi Vũ nói khéo léo.

Cố Hạo Đình ngồi trên giường, liếc về phía đầu giường, trầm giọng: “Trước hôn nhân có thói quen đó là tốt, nhưng sau này thì phải thay đổi đi. Tôi không muốn hai vợ chồng mỗi người một giường.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.