Translator:
Nguyetmai
Mai Lâm đứng sững lại, mặt thoạt đỏ thoạt trắng, nói đến là tội nghiệp: “Bác gái nói muốn em làm con dâu của bác mà.”
“Bảo sao tôi lại hoàn toàn không biết gì về việc này. Vậy cô cứ chờ bà ấy sinh thêm đứa con trai thứ hai đi, hai lăm năm thôi mà, nhanh lắm.” Cố Hạo Đình đáp lại bằng giọng lạnh lùng.
“Tư lệnh Cố, cậu có ý gì? Mai Lâm nhà tôi không xứng với cậu sao?” Bà Mai mất bình tĩnh hỏi dồn.
Cố Hạo Đình liếc bà Mai, khẽ nhếch khóe miệng, cất giọng lạnh tanh: “Tôi chỉ đang minh họa cho bà thấy nếu tôi lấy con gái bà thì tương lai sẽ sống thế nào thôi. Bà cũng không muốn để con gái chịu ấm ức phải không?”
Bà Mai bị Cố Hạo Đình chặn họng, mãi không đáp nổi một câu.
Tướng quân Mai đập bàn, cả giận nói: “Cố Hạo Đình, mấy năm nay cậu lớn lối quá rồi đấy. Ninh Xuyên này chưa phải địa bàn của một mình cậu đâu. Con gái tôi mà cậu dám nói lấy thì lấy, không lấy thì bỏ như thế à?”
“Ý Tướng quân Mai là muốn tôi cưới con bé phải không?” Cố Hạo Đình hờ hững nhìn về phía Tướng quân Mai rồi nói nhẹ tênh: “Tôi có thể cưới con bé, nhưng trước khi cưới, tôi cũng phải nói rõ với các người là tôi không ưa nó. Cưới về rồi cùng lắm nó cũng chỉ là vật trang trí trong nhà, cả năm tôi chẳng về nhà được mấy ngày, mà lên giường thì tôi kén đối tượng lắm. Tôi bảo rồi, tôi không có hứng thú với ấu dâm.”
“Ba ơi…” Mai Lâm giậm chân tủi thân, nói như van xin.
Tướng quân Mai tức đến trợn mắt vểnh râu: “Cố Hạo Đình, cậu dám đùa giỡn với tình cảm của Lâm Lâm nhà tôi, thật đúng là chẳng coi ai ra gì!”
“Tôi chẳng có hứng thú đi chơi trò tình cảm của con bé, càng không có thời gian lãng phí với nó. Có lẽ trước đây các người không biết tôi là loại người gì, bây giờ thì biết rồi đấy. Đừng chọc vào tôi, các người không chơi nổi đâu.” Nói xong, Cố Hạo Đình bước thẳng ra khỏi cửa.
“Tên này ngông cuồng quá rồi! Ông xã, ông là Tướng quân, chị họ ông là Phu nhân Tổng thống cơ mà, sao cậu ta có thể đối xử với Lâm Lâm nhà mình như thế? Lâm Lâm có chỗ nào không tốt đâu? Ngày mai tôi phải mách với chị họ mới được!” Bà Mai tức phát khóc.
“Tổng thống ghét nhất là mấy chuyện gièm pha, Cố Hạo Đình lại là nhân tài đang được ngài ấy trọng dụng. Thôi, có ngã mới có khôn, sau này đừng có chọc vào cậu ta nữa.” Tướng quân Mai bực bội nói.
“Ba ơi, con thích anh ấy, con muốn lấy anh ấy cơ. Chị em chơi với con đều biết con sắp gả cho anh ấy rồi, bây giờ làm sao mà con từ bỏ được chứ?” Mai Lâm khóc nức nở.
“Con thích cậu ta thì có ích gì? Có giỏi thì làm cho cậu ta thích con ấy!” Tướng quân Mai bất lực lườm đứa con gái dại dột rồi bỏ đi một mạch.
***
Một tuần sau.
Hoắc Vi Vũ chuồn êm tới thành phố bên cạnh, ngang nhiên dùng thẻ căn cước của bạn thân ngồi tàu hỏa, ở khách sạn, hưởng thụ tự do và ánh sáng mặt trời.
Món bít tết của khách sạn này không tệ.
Cô gọi một phần Filet Mignon[1], vừa thưởng thức tiếng nhạc du dương vừa nếm từng miếng thịt ngon lành.
Đột nhiên, tiếng bước chân rầm rập đều tăm tắp từ bên ngoài truyền vào, nện xuống lòng cô như từng tiếng trống lớn.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu lên, bỗng có dự cảm không lành.
Hai hàng lính cầm súng chạy vào trong, bao vây cô chật như nêm cối.
Một Trung tá hai vạch hai sao đi theo ngay sau đó. Anh ta đảo mắt nhìn cả sảnh rồi nói cực kì nghiêm túc: “Người không có phận sự lập tức rời khỏi đây, nếu nói nửa câu ra ngoài thì nhà tù sẽ là nhà vĩnh viễn của các người.”
Anh ta vừa dứt lời, bao nhiêu người đang dùng cơm đồng loạt chạy trối chết. Hoắc Vi Vũ cũng đứng lên định bỏ đi.
Đúng vào lúc này, hai mươi binh sĩ đang bao vây cô bỗng chạy thành hàng thành lối ra phía cửa rồi xếp thành hai hàng tạo ra một lối đi ở giữa.
Cố Hạo Đình đi tới, thân hình cao lớn oai phong choàng áo khoác đen, chân đi giày bộ đội cao cổ. Hắn bước từng bước vững vàng, lạnh lùng mà cấm dục.
Nhiệt độ trong sảnh dường như cũng hạ dần theo bước chân của người đàn ông này.
[1] Có thể hiểu một cách đơn giản đây là loại beefsteak làm từ thịt thăn của con bò.