Nga Mỵ

Chương 67: Người Giành Chiến Thắng



Tưởng Hữu Đương nhìn qua thì đại khái là một thanh niên khoảng
chừng hai mươi tuổi, trời sinh có một đôi lông mày hình cây chổi và mặt như quả mướp đắng, Chu Chu rất có ấn tượng đối với lông mày
của hắn, tu vi của hắn lại vừa vặn là Luyện Khí kỳ tầng
bảy, lúc này đã được coi như là một người tương đối khó đối
phó trong tổ.

Nếu như dựa theo ý định ban đầu của Chu chu, thì đi tới cúi
chào rồi nhận thua là được, cái người Tưởng Hữu Đương này coi
như là lấy được không ít đan dược của nàng, cũng sẽ không làm
khó nàng, nhưng mà bây giờ. . . . .Nàng lại không muốn nhận
thua!

Không phải là vì muốn ở lại phái Thánh Trí, cũng không phải
là vì sợ ném mất mặt mũi của sư phụ, mà đơn giản là vì
Doãn Tử Chương đã nhận thua nàng.

Nếu như nàng lại tùy tiện thua bởi người khác, vậy thì chính
là đem mặt mũi của Doãn Tử Chương vứt xuống mặt đất đi, nàng
không thèm để ý đến người khác khinh rẻ coi thường nàng như thế nào, nhưng mà nàng không muốn nhìn thấy Doãn Tử Chương chỉ vì chính mình mà bị người khác giễu cợt sau lưng.

Sư phụ cho hai kiện bảo khí hạ phẩm cũng miễn cưỡng có thể
đối phó được với tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng sáu, nếu muốn đánh thắng tầng bảy thì còn có thể có chút miễn cưỡng, hơn nữa
ba tờ bùa của Đại sư huynh, nếu đồng thời ném ra, hẳn là có
thể đi?

Trong lòng Chu Chu âm thầm tính toán, từng bước từng bước đi lên lôi đài.

Bọn người Tô Lăng và Hàn Hanh ở dưới đài cười lạnh, chờ nhìn
Chu Chu bị người khác một chiêu đánh bay đến dưới đài.

Đợi khi Chu Chu và Tưởng Hữu Đương từng người đứng lại, thì
trọng tài trên sân nhìn hai người này một chút, thầm nghĩ:
Doãn Tử Chương và nha đầu này là sư huynh muội, quan hệ từ lúc
đầu tới đã thân cận, cộng thêm Chưởng môn và Vưu tổ sư đều có
ý giữ lại thầy trò Trịnh Quyền , thì chuyện hắn nguyện ý
trước mặt nhiều người nhận thua cũng coi như hợp lý, nhưng mà
vận khí như vậy cũng chỉ có lần này mà thôi. May là hôm nay
nàng cũng thắng được một trận cũng coi như là đã có thể ở
lại đi.

Đổi lại nếu thực lực yếu kém là người trong tổ thì Tưởng Hữu Đương
nghĩ là Thiêu Cao Hương nhưng Chu Chu. . . . Nàng ấy rõ ràng chính là một người yếu nhất.

Cho nên trọng tài một lần nữa lại nhìn Chu Chu có lòng tốt
hỏi: Các ngươi. . . . Có người nào muốn nhận thua không?”

Một tay Chu Chu nắm hai kiện bảo khí trong tay áo, một tay nắm
ba tờ bùa, thái độ chuẩn bị kiên quyết cự tuyệt ý tốt của
người trọng tài. Thì Tưởng Hữu Đương ở đối diện đã cướp lời
nói: “Có! Ta nhận thua!”

Vừa nói xong lấy xu thế trộm chuông sét đánh không kịp bưng tai
hướng về phía Chu Chu khom người vái thật sâu, rồi xoay người
ngẩng đầu ưỡn ngực giống như anh hùng đi xuống đài. Dưới đài
ngoại trừ các đệ tử núi Ngẫu Nguyên với vẻ mặt đều là không
thể tưởng tượng nổi, còn lại đệ tử các núi khác dường như đã sớm có một loại ăn ý đồng thời đều hoan hô lên.

Chu Chu lại một lần nữa ngu ngốc ở trên đài, đây là nàng đang nằm mơ sao?

Đợi nàng không giải thích được đi tới dưới đài, nghênh đón
nàng đúng là Bùi Cốc, hắn cười cười nói: “Lúc sáng nay tiểu
tử Kinh Cát Nhân nói với ta thì ta còn có chút không tin, nhưng
mà không nghĩ tới là hắn thật sự đúng là thuyết phục được
các đệ tử khác. . . . . “

Doãn Tử Chương và Chu Chu liếc mắt nhìn nhau, rất nhanh đã hiểu được đại khái, là do đêm qua Kinh Cát Nhân đã âm thầm liên lạc
với đệ tử dự thi của các núi, ước định là nếu gặp phải Chu Chu
thì tự động nhận thua. Để tránh cho đám người Tô Kinh có thể
lấy cớ ép buộc thầy trò bọn họ phải rời đi.

Chu Chu đi tới hướng Tưởng Hữu Đương cảm ơn, Tưởng Hữu Đương
cười nói: “Dựa vào thực lực của ta vốn là cũng không thể
tiếp tục đi vào phía trước, thua nhiều hơn một trận hay thua ít một trận có gì khác nhau đâu chứ? Sư tỷ không cần quá khách
khí, sau này chiết khấu cho ta nhiều đan dược một chút là tốt
rồi. . . . . “

Chu Chu dùng sức gật đầu nói: “Không thành vấn đề!”

Đệ tử khác bên cạnh cười toe toét nói: “Tưởng sư đệ vận khí
thật là tốt, nếu kết quả là ta cũng có thể rút trúng đối
chiến với Chu sư tỷ thì tốt rồi!”

Lại có người nói: “Chu sư tỷ yên tâm. Chúng ta đệ tử Luyện Khí kỳ tầng tám trở xuống, ngoại trừ những kẻ ở núi Ngẫu Nguyên
kia, sẽ không có ai làm khó sư tỷ!”

Còn có người trêu ghẹo nói: “Doãn sư huynh đều thua ở trên tay Chu sư tỷ. Chúng ta tuy bại nhưng vinh a!”

Đột nhiên Chu Chu cảm giác được cả người ấm áp, có lẽ bọn họ là vì bản lĩnh luyện đan của nàng mới cùng nhau làm ra quyết định như vậy, có lẽ tương lai bọn họ cũng sẽ trở nên giống
như những tu sĩ khác vì lợi ích mà bợ đỡ lạnh nhạt, nhưng mà giờ khắc này. Nàng sẽ ghi nhớ kỹ ở trong lòng.

Môn Phái Đại Bỉ lần này, nàng nhất định phải kiên trì đến cùng!

Trên trung tâm đài. Đám người Tô Kinh cũng nhìn thấy động tĩnh
bên này, ông oán hận quét mắt chưởng núi Cương Chủy trưởng lão
Tằng Phát Cố, tức giận nói: “Đệ tử núi Cương Chủy công khai
hợp lại làm rối loạn kỷ cương, Tằng trưởng lão ngươi thân là
Chưởng núi trưởng lão lại vừa chấp chưởng Hình đường, không có
nói gì sao?”

Mặt Tằng Phát Cố không chút thay đổi nói: “Phái ta ở bên trong
Đại Bỉ đệ tử ngoại môn, có quy định không cho phép đệ tử tự
động nhận thua sao? Hay là tông môn có quy định như thế?”

Lời nói của Tô Kinh nghẽn lại, một nửa chỉ vào hướng đám
người ông cùng với Trịnh Quyền: “Đây là các ngươi liên hợp lại
để đối phố với núi Ngẫu Nguyên ta?”

Chưởng môn Phù Ngọc mỉm cười nói: “Tô trưởng lão nói quá lời, đệ tử núi Cương Chủy và núi Ứng Bàng tỷ thí, cùng với núi
Ngẫu Nguyên có quan hệ gì?”

Tô Kinh liếc xéo Trịnh Quyền nói: “Trịnh trưởng lão dạy dỗ đệ tử thật giỏi, bất tài, không chiến mà vẫn thắng được thật
là bản lĩnh a!”

Trịnh Quyền dương dương tự đắc nói: “Đệ tử của bổn tọa bất
tài sao? Không biết mỗi lần ba tháng núi Ngẫu Nguyên nhận lấy
đan dược cũng là do người phương nào luyện chế ra? Về phần
không chiến mà thắng ý mà. Thật đúng là bản lĩnh, không chiến mà khiến người khác hướng về phía mình hạ vũ khí khuất
phục, người lương thiện hiền lành như vậy. . . . . Bổn tọa cũng không có bản lĩnh để cho Tô trưởng lão ngươi không chiến mà
đầu hàng. Mà Chu Chu lại có thể liên tiếp để cho hai vị đệ tử có tu vi cao hơn nàng ấy nhận thua. Trò giỏi hơn thầy a!”

Tô Kinh bị bọn họ mỗi người một câu, làm tức giận đến cả người phát run.

Tư Biện Thái lạnh nhạt nói: “Dựa vào người khác nhường cho
mới có thể miễn cưỡng vượt qua kiểm qua cũng coi như là có
bản lĩnh? Bổn Tôn cũng muốn nhìn xem một chút nàng ta có bản
lĩnh khiến cho tất cả mọi người nhường cho nàng hay không!”

Cũng không biết là do hôm nay nhân phẩm Chu Chu quá tốt hay là
vận khí quá mạnh mẽ. Hay là mồm Tư Biện Quá mỏ quạ đen, tóm
lại là lần thứ ba Chu Chu ra sân, vẫn là bị rút chúng cùng
một gã đệ tử núi Muội Viễn Luyện Khí kỳ tầng tám đối chiến, chỗ ở của núi Muội Viễn lại đúng là ở ngọn núi cao nhất
của Kinh Cát Nhân, ngoại trừ núi Ứng Bàng, ngoài núi Tuệ Lữ
một ngọn núi cao nhất ăn dược ở chỗ Chu Chu nhiều nhất, kết
quả đã có thể nghĩ . . . .

Tên đệ tử núi Muội Viễn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang
đi tới trên đài, thậm chí còn không đợi người trọng tài lên
tiếng, đã cực kỳ chủ động lớn tiếng nói: “Ta nhận thua!” Sau
đó cúi người chào rồi xuống đài, tiếp nhận đồng môn ở dưới
đài nghênh đón hoan hô ủng hộ như kiểu anh hùng.

Đệ tử núi Ngẫu Nguyên bị bài xích rõ ràng đứng ở một bên có
người hâm mộ, có người buồn bực, có người đố kỵ, có người
lại tức giận, hơn nữa đám người Tô Lăng và Hàn Hanh, lại càng
tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Tô Kinh kể cả Tư Biện Thái ở trên trung tâm đài xem cuộc chiến
cơ hồ là hộc máu tại chỗ, âm thầm nghiêm mặt không nói một
lời.

Trong lúc đó Doãn Tử Chương cùng người khác đối chiến hai
trận, một trận là cùng đệ tử núi Tuệ Lữ Luyện Khí kỳ tầng
tám đối chiến, hắn thay đổi tác phong thường ngày cứng rắn
tàn nhẫn, tốc chiến tốc thắng, mà cùng với tên đệ tử kia
ngươi tới ta đi đánh mấy hiệp, mới ôn hòa xuất thủ đem người
kia đưa xuống rời khỏi đài.

Một cuộc đối chiến khác với đệ tử núi Ngẫu Nguyên, đều là đệ tử Luyện Khí kỳ tầng chín, vừa mới tuyên bố tỷ thí bắt
đầu, đã bị hắn thả ra một cái Cửu Diệu Lưu Tinh Băng đập
thành trọng thương bay tới dưới đài, cái bộ dạng thê thảm kia,
xem ra phải mất mười ngày nửa tháng cũng không khôi phục được,
lần này khẳng định không có cách nào tiếp tục dự thi.

Doãn Tử Chương cùng người này cũng không có thâm cừu đại hận
gì, nhưng mà vừa nghĩ tới Chu Chu còn hai trận tỷ thí nữa,
ngộ nhỡ lưu lại những người này mà bị rút trúng cùng đối
chiến với Chu Chu, thì hậu quả kia thật là không thể tưởng
tượng nổi. Nếu như có thể, hắn chỉ hận không thể tại chỗ
liền đem tất cả mọi người núi Ngẫu Nguyên trong tổ đánh cho
không có cách nào tiếp tục dự thi.

Vận khí của Chu Chu thật là tốt một tiếp một, một lần nữa,
rốt cuộc cũng dùng hết toàn bộ, rút thăm cuộc tỷ thí thứ tư, Chu Chu đối địch với núi Ngẫu Nguyên Tô Lăng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.