Ngày đó Diệp Tiêu Tiêu nói rất nhiều với Tô Tử Duyệt, cô có thể nhớ Diệp Tiêu Tiêu nói rõ ràng nhất chính là: Đúng vậy, không cần bỏ ra thật lòng cũng sẽ không bị thương tổn, thế coi như cuộc sống sao? Cuộc sống nên có khổ có đau, nếu như một mặt muốn tránh khỏi tất cả khổ sở, bỏ lỡ tuyệt đối sẽ so đến được nhiều; cuộc sống không phải tiểu thuyết cung đấu, không động lòng với người đàn ông kia cũng không sợ mình mất đi, tình cảm vốn là nên thông cảm và hiểu lẫn nhau, một mặt chỉ muốn chờ người khác bỏ ra, vậy đời này cũng không chiếm được hạnh phúc mong muốn.
Tô Tử Duyệt vẫn đem lời này nghĩ thật lâu, bởi vì cô cảm giác mình động lòng đối với Giang Dực, ban đầu lựa chọn chia tay, ở góc độ Giang Dực mà nói, có phải nếu như anh yêu cô trước, nên vứt bỏ cô hay không?
Cô cảm thấy loại ý tưởng này quấy nhiễu, có lúc lại cảm thấy lúc trước mình làm những chuyện như vậy quả thật tựa như một đứa bé mò mẫm giày vò, nhưng cô không thích nhớ lại, vì vậy cũng quên mất toàn bộ những chuyện này.
Cô tìm một thời gian, cùng với ông nội đi bệnh viện kiểm tra thân thể, kể từ trước vài ngày ông nội té xỉu, cô liền cưỡng chế yêu cầu ông nội qua một khoảng thời gian thì đi bệnh viện kiểm tra thân thể, ông Tô không thích ép buộc như vậy, chỉ là cô cưỡng chế yêu cầu, cũng không có biện pháp từ chối, chỉ cần đi theo cô. Về phần chuyện của công ty, cô xin nhờ Hướng Huy tốn nhiều tâm tư.
Lúc từ bệnh viện trở về, cô nhìn thấy Giang Dực đậu xe bên ngoài biệt thự nhà họ Tô, ông Tô hình như cũng nhìn thấy, liếc mắt nhìn cô, để cho cô xuống xe. Thời điểm cô vẫn chưa nghĩ ra phải làm gì, liền bị ông nội đuổi xuống xe, vì vậy không thể không thừa nhận, trong khoảng thời gian này ông nội rõ ràng thay đổi cái nhìn đối với Giang Dực.
Đồng thời cô xuống xe, Giang Dực cũng xuống xe.
Ngày hôm qua Giang Dực lại trở về một lần nhà, em gái anh lôi kéo anh không dứt, cứng rắng muốn anh trả lời cùng Tô Tử Duyệt thế nào, hơn nữa uy hiếp anh, phải nói ra chuyện tình cảm với Tô Tử Duyệt , nếu không thì cáo tố việc này cho cha mẹ. Giang Dực không có cách nào ngăn cô em gái này, không thể làm gì khác hơn là tùy tiện nói cho có lệ.
Dương Tử Hân đang nghe anh trần thuật, thẳng mắng anh đần, “Chị ấy nói chia tay, anh đã nói ‘ tốt ’? Anh, về phần tình cảm anh thấp như vậy sao? Phụ nữ cũng thích nói ngược, chị ấy nói chia tay chân chính nghĩ đến là giữ anh lại, anh dám nói tốt. . . . . . Được rồi, đó là lần đầu tiên chia tay các người chia tay, coi như bỏ qua. . . . . .”
Sa khi Giang Dực nói cho có lệ xong, Dương Tử Hân lại buồn bực, “Quấn quít chặt lấy, chiêu này hữu hiệu nhất để đối đãi phụ nữ. . . . . . Anh thật không biết lợi dụng ưu thế của mình.”
“Ưu thế gì?”
“Cường hôn, cưỡng bức. . . . . . Ừ, sử dụng giới hạn trai đẹp.”
“Em đi theo Lăng Diệc Cảnh học những thứ gì! ! !”
. . . . . .
Nhưng Giang Dực cảm thấy có lẽ em gái mình có một chút đúng, có lẽ anh thật chưa từng suy nghĩ phụ nữ đến tột cùng muốn cái gì, quá khứ anh không biết Hạ Ngữ Tiếu nghĩ muốn cái gì, không biết cô phiền não từ nơi nào, chỉ biết cô cố tình gây sự, chỉ biết cô bá đạo, chỉ biết cô để cho mình cảm thấy phiền. . . . . . Sau anh cũng không biết Tô Tử Duyệt muốn cái gì, chỉ biết cô nói tách ra, như vậy anh liền tôn trọng quyết định của cô, sau đó bọn họ lại thật sự tách ra.
Tô Tử Duyệt đi tới trước mặt của Giang Dực, “Anh. . . . . . Tại sao lại ở chỗ này?”
“Đang đợi em.”
Cô nhìn anh thật lâu, mới kéo nở một cười , “Hôm nay không bận rộn sao?”
“Ừ. . . . . . Có chút bận, cho nên có thể thấy anh trong lúc cấp bách nhín chút thời gian tới nơi này, nhận lời anh ăn một bữa cơm sao?”
Cô kinh ngạc mà nhìn anh, dưới tình huống bình thường, anh chỉ sẽ đáp —— ừ, không vội vàng.
Cô cảm thấy có điểm khác kỳ quái, lại nói không ra lời từ chối , vẫn gật đầu một cái.
*************************
Sau hôm ấy, bọn họ chưa từng gặp mặt, như bây giờ, có loại không nói ra được lúng túng, điều này làm cho lời của cô rõ ràng thiếu đi.
Giang dực đưa cô đi một tiệm mì, thời điểm bọn họ đi, vị sư phụ kéo mì đang biểu diễn kéo mì, có thể kéo đến vừa nhỏ vừa dài, cuối cùng mảnh giống như sợi tóc. Cô thật tò mò với lần này, trên thực tế cô ở thời đại học, thường xuyên ngồi ở phòng ăn nhìn chằm chằm vị sư phụ kéo mì, nhìn ông đem bột mì biến thành mì vắt thế nào, hôm nay thấy tuyệt kỷ như vậy, trong nháy mắt cảm thấy sư phụ kéo mì của căn tin trường học chủ yếu mạnh bạo.
“Em từng nói em rất thích ăn mì.”Cô gật đầu một cái, hình như nói qua lời như thế, lúc ăn cơm cô không thích ăn cơm chỉ thích ăn món ăn, đối với các loại mì phở cảm thấy rất hứng thú.
“Đẹp mắt là đẹp mắt, cũng không biết mùi vị như thế nào.”
“Nơi này đánh giá rất tốt, sắc hương vị đồng thời câu toàn, còn có thể thấy tuyệt kỷ.”
“Như thế.”
Bọn họ cùng nhau đi vào ngồi xuống, kêu hai tô mì, mì rất nhanh sẽ lên bàn. Tô Tử Duyệt cầm đũa lên, nhìn mặt bốc hơi nóng, vẫn có muốn ăn, hình như bình thường cô ăn cơm quá lâu… Nhớ năm đó, từng có một tháng cô không ăn cơm chỉ khoanh tay ăn mì chờ kinh nghiệm mì phở, bị cả đám trong phòng ngủ xưng là thiên nhân.
Thời điểm cô ăn mì, lỗ mũi rịn mồ hôi, vừa dùng khăn giấy lau, vừa vùi đầu gian khổ ăn.
Cô ăn cái gì thì không quá chú ý hình tượng, dĩ nhiên, cô ăn cũng tuyệt không nhếch nhác. Giang Dực nhìn cô một lát, mới rốt cuộc khởi động. Anh thích nhìn bộ dạng cô ăn đồ, giống như cô ăn chính là mỹ vị nhân gian, khiến người ta nhìn cũng muốn ăn.
Ăn qua mặt, Tô Tử Duyệt liền nhớ nơi này, lần sau cô phải mời Diệp Tiêu Tiêu tới nơi này ăn mì, tùy tiện nhìn một chút sư phụ kéo mì cao siêu tài nghệ này.
“Chúng ta đi trường học dạo đi!”
“Hả?”
“Lần trước…Anh nói anh đồng ý em, đi với em nhìn trường học của chúng ta một chút, đã đồng ý như vậy, thì yêu cầu như vậy, không phải sao?”
“Ừ…” Hình như cũng không tìm được lý do có thể từ chối.
Trường học vẫn là cái trường học kia, cô chưa nói cho anh biết, trước đó không lâu, cô và một người đàn ông khác cùng nhau đi tới trường học này, khi đó tâm tình của cô không tệ, hiện tại tâm tình của cô phức tạp.
Bên trái cửa chính trường học là một trạm xe buýt, Tô Tử Duyệt chỉ vào trạm xe buýt đó, “Có một lần em và Diệp Tiêu Tiêu cùng nhau đứng ở nơi đó chờ xe, chờ thật lâu, xe cũng không có, sau đó xe rốt cuộc đã tới, em không phải nháo mà là muốn đi toilet, bị Diệp Tiêu Tiêu mắng gần chết… Hơn nữa vẫn dùng sự kiện kia khi dễ em.”
Chuyện cô nghĩ tới, nhịn không được bật cười. Mà đi vào cửa chính, ở phía sau mấy chữ khổng lồ “Đại Học Nam Giang”, là một bồn hoa nhỏ, bồn hoa không có gì đặc sắc, chỉ là rõ ràng cao hơn lá cây rất nhiều, nhiều đóa nở rộ dưới ánh mặt trời sáng lạng, sức sống dồi dào.
Cô không biết trồng hoa gì, nhưng lại để cho cô hết sức yêu thích.
Đi vào sân trường, nếu như quan sát cẩn thận, sẽ phát hiện trường học của bọn ho xanh hóa làm tốt vô cùng, một đường đi đều là hoa thảo, hơn những chủng loại khác nhau, đi qua một cái đường hầm, có thể nhìn thấy các loại thực vật màu xanh bò lên hai bên thạch bích, có đang nở hoa, một mảng lớn hoa làm cho người ta không dứt ánh mắt. Sân trường khắp nơi đều đẹp, cũng là sau khi tốt nghiệp, cải tiến trường này, mới cảm nhận được loại đẹp này, thế nào lúc trước cảm thấy những thứ cảnh vật không có cái gì đặc biệt?
Tiếp tục đi về phía trước, không đi bao lâu, chính là “Đình tình nhân” rồi, dọc theo con đường này, hình như bọn họ cũng không nói lời gì, cô vẫn không nhịn được, nhìn anh, “Trước kia anh, cũng cùng bạn gái của anh tới nơi này ước hẹn sao?”
“Đình tình nhân” đã bị một đôi tình nhân nhỏ chiếm đóng, bọn họ cũng không đi tới, bằng không quấy rầy người khác ân ái, là một việc rất không đạo đức.
Cô không hề có điềm báo trước nhắc tới Hạ Ngữ Tiếu, để cho anh hơi sững sờ, ngay sau đó mở miệng, “Khi đó không có gì đặc biệt…” Nếu nói, thời điểm ở trường học, quả thật thời điểm Hạ Ngữ Tiếu theo nhiều hơn, hơn phân nửa cũng lấy anh làm trọng, thậm chí cho tới sau này, cũng có chút trở thành thói quen…
“Vậy thời điểm các người đi chung với nhau làm những gì?”
“Cũng giống như tình nhân bình thường.”
Anh hồi đáp thản nhiên, làm cho cô tìm không ra bất kỳ không ổn, chỉ là lại cảm thấy quái dị, vì vậy hướng về anh cười, “Làm sao anh cũng không hỏi một chút, khi đó bạn trai em làm những gì với em?”
“Vậy xin hỏi Tô tiểu thư, lúc em học đại học, cùng bạn tải làm những chuyện lý thú gì với anh?”
Hình nưh cô đủ hài lòng, “Việc làm nhưng hơn nhiều, cúng ta còn đi nhìn đèn Khổng Minh, thứ nhất để thất bại, thứ hai mới bay lên không trung, nhưng em đặc biệt thỏa mãn. Còn nữa, anh ấy đi đá banh tranh tài thì em đi làm đội cổ động viên, trận đấu kia rất chính thức, em mặc các loại váy đặc biệt ngắn… Tranh tài xong, câu đầu tiên anh ấy nói với em chờ anh ấy tranh tài xong sẽ để giáo huấn em, thế nhưng mặc váy ngắn như vậy… Còn có rất nhiều, em có chút quên mất,” Cô liều mạng đi nhớ lại, mới hồi tưởng và sự kiện.
Lúc này cô mới phát hiện, ngay cả quá khứ cũng làm cho trí nhớ người ta không vui, nhưng có rất nhiều chuyện tốt đẹp, chỉ là hình như bởi vì kết quả không tốt đẹp, vì vậy tiềm thức khiến những thứ tốt đẹp kia cũng ảm đạm phai mờ.
Cô xem qua một quyển sách, bên trong nói, phụ nữ ghê tởm nhất một điểm là, cô ta dùng bạn làm một chút chuyện nhỏ mà hoàn toàn hủy bỏ bạn. Ngay lúc đó phản ứng đầu tiên của cô là người viết những lời này đại khái là một người đàn ông, bây giờ suy nghĩ một chút, lại cảm thấy sao mấy phần đạo lý.
Có thể thản nhiên đối mặt qua lại những thứ kia, cũng hiện tượng tốt.
“Vậy các người mạnh hơn so với cái thế hệ của anh, đới với các người thú vị…”
Lúc này Tô Tử Duyệt mới nhớ tới so với anh mình nhiều chuyện tốt hơn, “Anh có phải là ngwoif học Anh ngữ cấp bốn còn thang điểm là một trắm hay không?”
“…” Giang Dực sờ mũi một cái, bày tỏ hết sức bất đắc dĩ.
Tô Tử Duyệt không có dây dưa đề tài này, mà xoa bóp mặt của mình, “Khi đó em so với hiện tại mập rất nhiều, thật ra thì cũng không mập thế nào, nhưng so hiện tại thì mập, chính là trên mặt có rất nhiều thịt… Diệp Tiêu Tiêu còn thích bóp mặt của em. Thật ra thì em rất muốn giảm cân, thế nhưng thời điểm bạn trai em nói em như vậy là tốt nhất. Đúng vậy, em ngu, sau đó tin. Em cảm thấy bản thân em rất lười, hơn nữa ăn ngon, hỏi anh ấy em không phải thay đổi, anh ấy nói rất tốt, em tiếp tục giữ vững như vậy, anh ấy chỉ thích em như vậy… Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn ghét bỏ em, rõ ràng ngay lúc đó nói em chính là tốt nhất.”
Cô nói xong lời cuối cùng, âm thanh thấp xuống, cười cũng có điểm chán nản.
Giang Dực đi lên trước, ôm cô ở trong ngực của mình, “Anh không ngại.”
“Không phải thương cảm em, em chỉ là đột nhiên nghĩ tới mà thôi… Còn nữa, anh cũng không thể ôm em như vậy… giữa chúng ta…”
“Tô Tử Duyệt, em không nhìn ra được sao?”
“Cái gì?”
“Anh muốn theo đuổi em, lại đuổi theo em lần nữa, chúng ta làm lại, bắt đầu lại từ đầu… Hi von gem đừng ghét bỏ anh so với em nhiều như vậy, mặc dù em có chút thua thiệt, nhưng kinh nghiệm của anh nhiều lắm, vậy cũng có trợ giúp đối với em.”