Rừng sâu tối đen như không có tận cùng, Hứa Hủ ngồi
bên cạnh một tảng đá lớn, mệt mỏi thở dốc, đồng thời dùng khóe mắt quan sát đôi
nam nữ ở phía đối diện.
‘Anh Lỗ’ bị thương ở chân. Trong rừng đặt nhiều bẫy
thú vật. Trên đường đi, ả mải đề phòng Hứa Hủ, không để ý dưới chân nên giẫm
trúng một cái bẫy, máu tuôn xối xả.
Mặc dù đối phương có một người bị thương, tốc độ chạy
trốn chậm lại, nhưng Hứa Hủ vẫn chưa tìm ra cơ hội thoát thân.
‘Anh Lỗ’ ngồi trên một cái cọc. Trong đêm tối mù mịt
vẫn có thể lờ mờ nhìn ra gương mặt nhăn nhó vì đau đớn của ả. Po ngồi xổm trước
mặt ‘anh Lỗ’, nhấc chân ả, dùng cuộn vải băng mang theo người băng bó cho ả.
“Po, anh dẫn con bé đó đi, em chặn ở phía sau.” Anh
Lỗ đột nhiên mở miệng.
Hứa Hủ nhíu mày, nghe Po đáp: “Khỏi cần.”
‘Anh Lỗ’ trầm mặc trong giây lát, lên tiếng: “Tình
trạng của em bây giờ sớm muộn gì cũng dụ cảnh sát đến.”
Po đột nhiên đứng dậy, hắn bóp cằm ‘anh Lỗ’, nhìn ả
chăm chú. Một lúc sau, hắn buông tay: “Chúng ta cùng đi.”
‘Anh Lỗ’ lặng thinh, vẻ mặt ả thêm phần kiên định.
Po và ‘anh Lỗ’ quả nhiên lợi hại, dù bị tập kích bất
ngờ, dù bị truy bắt cả đêm, chúng vẫn thoát khỏi thiên la địa võng, tiến sát đến
biên giới nước Lào.
Lúc này, trời đã tờ mờ sáng, sương mù ẩm ướt lững lờ
trôi trong khu rừng, phía trước là một khe núi rộng lớn. Tận cùng khe núi xuất
hiện một con sông lớn, nước chảy xiết. Qua con sông này là lãnh địa của nước
Lào.
Po quay người nhìn Hứa Hủ: “Khi nào đến biên giới,
tôi sẽ thả cô đi.”
Hứa Hủ ngẩn người, ‘anh Lỗ’ chau mày: “Anh định để lại
mầm mống tai họa này?”
Po liếc ả một cái, coi như mặc nhận.
“Chắc chắn nó sẽ thông báo cho cảnh sát. Anh giữ lại
mạng sống của nó, liệu chúng ta trốn được bao xa?”
“Đánh ngất cô ta rồi vứt bên bờ sông.”
‘Anh Lỗ’ còn muốn tranh cãi, Po liếc qua Hứa Hủ, ánh
mắt vô cùng lạnh lùng, hắn cất giọng quả quyết: “Cô ta có tư cách sống trên cõi
đời này hơn vô số người.”
Hứa Hủ và ‘anh Lỗ’ đều im lặng.
Nước sông chảy cuồn cuộn.
Mặt trời đã nhô lên từ đằng sau dãy núi phía xa xa.
Ánh nắng chiếu sáng cả khu vực khe núi, mặt sông lấp lánh ánh vàng.
Po đứng ở vị trí đầu tiên, hắn chăm chú quan sát thượng
lưu con sông, tìm kiếm địa điểm qua sông thích hợp nhất.
Hai tay Hứa Hủ bị sợi dây thừng trói chặt ở sau
lưng. Lúc này, cô đã sức cùng lực kiệt. Nhìn mặt nước dập dềnh, trong lòng cô
thấp thoáng một nỗi bất an. Hứa Hủ đoán Quý Bạch đang ở một nơi cách cô không
xa, cô còn sống chính là thắng lợi lớn nhất. Cô sẽ đợi anh.
Hứa Hủ thở dốc, vừa định cố gắng dùng ngón tay kẹp mẩu
giấy trong túi quần, cô đột nhiên có một cảm giác bất thường. Hứa Hủ lập tức
quay đầu, ‘anh Lỗ’ đang trầm mặc nhìn cô. Ả từ từ giơ khẩu súng, trong khi Po đứng
quay lưng về hai người phụ nữ nên hắn không hề phát giác.
Nhìn họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào người mình, đầu
óc Hứa Hủ trống rỗng trong giây lát. Sau đó, cô cảm thấy thân thể trở nên cứng
đờ, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
Quý Bạch, có lẽ em không thể đợi anh.
***
Quý Bạch đã tách khỏi nhóm cảnh sát đặc nhiệm, đi dọc
theo khe núi tìm kiếm Hứa Hủ. Càng tiến gần đến đường biên giới, có nghĩa Hứa Hủ
càng gặp nguy hiểm. Vì vậy, mọi người quyết định tản ra, mở rộng khu vực tìm kiếm.
Tình thế vô cùng cấp bách, tổ của Quý Bạch vừa di chuyển vừa giữ liên lạc bằng
máy bộ đàm.
Quý Bạch giữ tâm trạng cảnh giác và nghiêm nghị từ đầu
đến cuối. Anh không hề nghĩ đến tình huống xấu, nhưng ở một nơi nào đó trong lồng
ngực anh đau buốt, như có tảng đá đè nặng.
Qua rừng cây thưa thớt, Quý Bạch nhìn thấy dòng sông
cuồn cuộn ở phía xa xa. Anh nhanh chóng vượt qua rừng cây, vừa ngẩng đầu phóng
tầm mắt về phía trước, toàn thân anh cứng đờ.
Ở đằng trước cách chỗ Quý Bạch không xa, trên bờ
sông trải đầy đá cuội, một người đàn ông đang quay mặt ra dòng sông, một người
khác ở sau lưng hắn, giơ khẩu súng, nhắm thẳng vào thân hình nhỏ bé quen thuộc.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng nước chảy
ùng ục. Chứng kiến cảnh tượng này, nơi sâu thẳm trong lòng Quý Bạch phảng phất
nhanh chóng sụp xuống theo động tác nâng súng của đối phương.
Cô gái anh yêu thương, cô gái thông minh kiên cường,
đang bị kẻ khác ép vào đường cùng, trầm mặc chờ chết.
Lồng ngực Quý Bạch ngay tức khắc dội lên một ngọn lửa
đau đớn và giận dữ, anh giơ súng nhanh như tia chớp. Một tiếng ‘pằng’ vang lên,
viên đạn xé không khí lao đi.
‘Anh Lỗ’ đang chuẩn bị bóp cò, bên tai ả đột nhiên
xuất hiện âm thanh đanh sắc, bờ vai ả tê liệt, tiếp theo là nỗi đau như kim
châm, muối xát lan tỏa, khẩu súng tuột khỏi tay ả, rơi tõm xuống nước.
Hứa Hủ giật mình, lập tức quay người bỏ chạy. Nào ngờ
Po ở bên cạnh phản ứng nhanh hơn cô, hắn túm cô trở lại, giơ khẩu súng nhằm vào
đầu cô.
Quý Bạch giương súng nhanh chóng tiến lại gần.
Trong tầm nhìn lay động, dáng vẻ của Hứa Hủ ngày
càng rõ ràng. Mái tóc ngắn của cô rối bù, áo sơ mi bị gai đâm rách toạc. Gương
mặt cô trắng bệch, đôi mắt đen của cô vẫn cố chấp và kiên cường như thường lệ.
Vào thời khắc nhìn thấy anh, đáy mắt cô cuộn trào nhiều tâm tình mãnh liệt.
Sắc mặt Quý Bạch ngày càng nghiêm nghị, không bộc lộ
một chút biểu cảm. Cách mười mấy bước, anh cũng giơ súng nhằm thẳng vào Po.
Hai bên đối đầu căng thẳng.
Hứa Hủ nhìn Quý Bạch, chỉ thấy như cách một đời.
Vừa rồi, vào giây phút cận kề cái chết, lần đầu tiên
trong đời cả người Hứa Hủ đổ mồ hôi lạnh, hoàn toàn bất lực. Cô còn nghe thấy
tiếng gió thổi nhè nhẹ bên tai và tiếng tim đập gấp gáp trong lồng ngực, đầu óc
cô trống rỗng.
Nhưng bây giờ, khi nhìn vào đôi mắt đen của anh, một
dòng khí ấm nóng phảng phất tràn qua thân thể cô, bao phủ trái tim phập phồng bất
ổn của cô trong chốc lát.
Hô hấp dần trở lại bình thường, Hứa Hủ nhìn ba người
trước mặt bằng ánh mắt trầm tĩnh.
Cô có gì phải hoảng sợ? Quý Bạch đang ở đây, đội cảnh
sát và binh lính đang ở quanh đây. Người hoảng hốt lo sợ vào lúc này là Po và
‘anh Lỗ’ mới đúng.
Po đột ngột mở miệng, phá vỡ không khí tĩnh lặng:
“Mau bỏ súng xuống, bằng không tôi sẽ giết cô ta.” Hắn rất xảo quyệt, kéo Hứa Hủ
ra đằng trước, che chắn những chỗ hiểm trên người hắn.
‘Anh Lỗ’ cũng lên tiếng uy hiếp: “Quý Bạch, anh là
tay súng thần. Nhưng súng của Po sẽ không chậm hơn anh.”
Quý Bạch giữ nguyên động tác giơ súng, không nhúc
nhích.
Ánh nắng ngày càng chói chang, nước sông ào ào chảy
qua, bốn người nhất thời im lặng.
Hứa Hủ biết tình thế hiện tại tương đối nan giải.
Nghe thấy tiếng súng vừa rồi, những người cảnh sát khác chắc sẽ nhanh chóng đến
nơi. Đến lúc đó, Po bị đẩy vào bước đường cùng nên hắn dễ làm liều. Chỉ cần hắn
có một chút xao động về mặt tâm lý, nhiều khả năng cô sẽ bị đổ máu ngay tại chỗ.
Bây giờ bọn chúng đang ở trạng thái tinh thần căng
thẳng cao độ, cô phải tránh nặng tìm nhẹ, đánh vào tâm lý của hắn mới có cơ hội
thoát thân.
Suy tư vài giây, Hứa Hủ nảy ra một ý định.
Quý Bạch nhìn Hứa Hủ chăm chú, anh vừa định mở miệng,
cô đột nhiên cất giọng trầm tĩnh và dịu dàng trước anh. “Po, chúng ta mỗi bên một
khẩu súng, chẳng ai chiếm ưu thế. Nếu anh giết tôi, Quý Bạch sẽ giết anh Lỗ.” Hứa
Hủ ngừng một giây, nói tiếp: “Cái chết của tôi, đối với Quý Bạch mà nói chỉ là
hy sinh một cấp dưới. Nhưng chị ta là người phụ nữ duy nhất anh yêu, anh nỡ
sao?”
Lúc Hứa Hủ lên tiếng, Quý Bạch nhanh chóng di chuyển
mũi súng về phía ‘anh Lỗ’. Thần sắc Po càng căng thẳng, vết sẹo đỏ mờ trên
gương mặt hắn càng nổi rõ hơn. ‘Anh Lỗ’ cũng biến sắc mặt.
Hứa Hủ nói tiếp: “Anh không muốn chị ta chết, tôi
cũng không muốn chết, hai bên chỉ có thể giữ thế giằng co. Bây giờ Quý Bạch chiếu
cố đến tính mạng của tôi, nhưng khi bộ đội và cảnh sát đến đây, cục diện sẽ hỗn
loạn. Bởi vì bọn họ gồm cả người Trung Quốc lẫn người Miến Điện, không phải ai
cũng bận tâm đến mạng nhỏ của một người cảnh sát không quan trọng là tôi. Người
Miến Điện các anh chắc cũng có kẻ muốn anh chết đúng không? Sao người đó có thể
bỏ lỡ cơ hội này?
Trong lúc bắn nhau loạn xạ, cả ba chúng ta sẽ thiệt
mạng. Vì vậy tôi đề nghị, một mạng đổi một mạng. Anh thả tôi rồi cùng ‘anh Lỗ’
trốn đi. Anh và Quý Bạch đều là tay súng thần, đều kiêng dè nhau, sẽ không ai nổ
súng. Đây là cơ hội duy nhất của hai người.”
***
Hứa Hủ nói trúng nỗi lo lắng trong lòng Po, hắn nhướng
mắt nhìn Quý Bạch.
Lúc này, ‘anh Lỗ’ ở bên cạnh đột nhiên cất giọng lạnh
lùng: “Không được.”
Ba người cùng đưa mắt về phía ả, khóe miệng ‘anh Lỗ’
ẩn hiện ý cười mỉa mai. Đầu tiên, ả phóng tầm mắt về khu rừng núi sau lưng Quý
Bạch. Ả có thể lờ mờ nhìn thấy bóng cây lay động, nghe thấy tiếng bước chân lác
đác, chứng tỏ rất nhiều người đang tiến về nơi này.
Sau đó, ‘anh Lỗ’ nhìn Po chăm chú, đồng thời mở miệng:
“Anh đừng tin con bé đó. Lúc trước em chưa kịp đào sâu suy nghĩ, nhưng lần này
chúng ta bị phát hiện, chắc chắn có liên quan đến nó. Nếu đã vậy, bên biên giới
Lào nhất định cũng có mai phục. Dù chúng ta có thể trốn thoát sang bên đó, cũng
chỉ một con đường chết mà thôi. Nó đang lừa anh đấy.”
Quý Bạch và Hứa Hủ đều im lặng.
‘Anh Lỗ’ nói tiếp: “Anh đừng thả con bé cảnh sát,
hãy đưa nó qua Lào. Nó sẽ là ‘bùa hộ mệnh’ của anh. Bây giờ chân tay em đều bị
thương, không đi nổi, em sẽ không trở thành vật cản của anh. Anh mau đi đi! Em
sẽ chặn phía sau cho anh!” Nói xong, ả rút dao, đứng chắn trước mặt Quý Bạch.
Po trầm ngâm trong giây lát, hắn nhìn ‘anh Lỗ’ bằng
ánh mắt lạnh lùng. Sau đó, hắn gật đầu, kéo Hứa Hủ đi giật lùi xuống nước: “Lỗ,
cố gắng sống sót.”
Tình thế thay đổi đột ngột, Hứa Hủ nhất thời không
biết làm thế nào, cô giương mắt nhìn Quý Bạch. Nhưng Quý Bạch không nhìn cô,
anh giơ khẩu súng nhằm thẳng vào Po, ngón tay từ từ đặt lên cò súng, đôi mắt
đen của anh vô cùng kiên định.
‘Anh Lỗ’ thấy vậy lập tức vung dao đâm vào ngực Quý
Bạch.
“Không được…” Tiếng kêu của ‘anh Lỗ’ dừng lại ở
đó, sau lưng ả xuất hiện một lỗ máu nhỏ. Đó là một người cảnh sát núp trong lùm
cây, vừa thấy có biến liền nổ súng bắn trúng ngực ả.
Phát súng bất thình lình khiến Po đang lùi lại phía
sau lập tức ngẩng đầu nhìn ‘anh Lỗ’, sắc mặt hắn thay đổi trong giây lát: “Lỗ.”
Hứa Hủ giật mình, Quý Bạch không bỏ lỡ cơ hội hiếm
có. Anh nhanh như tia chớp bóp cò, viên đạn găm thẳng vào cổ tay phải của Po.
Toàn thân Po chấn động, khẩu súng tuột khỏi tay. Hứa Hủ lao về phía trước, Quý
Bạch đã chạy nhanh đến, ôm cô ra khỏi mặt nước.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân rầm rập, rất nhiều
cảnh sát đặc nhiệm từ trong rừng cây ùa ra, khống chế Po. Po bị đè xuống mặt đất,
thân hình như dã thú của hắn cứng đờ, hai cánh tay bị bẻ quặt về đằng sau, đôi
mắt hắn vằn tia máu đỏ. ‘Anh Lỗ’ nhìn hắn, môi ả động đậy, không biết nói câu
gì.
***
Quý Bạch cuối cùng cũng buông thõng bàn tay cầm khẩu
súng, cúi đầu nhìn Hứa Hủ trong lòng. Hứa Hủ vẫn chưa định thần, chỉ giương mắt
nhìn anh. Bên tai cô là tiếng tim đập gấp gáp mà trầm ổn của anh. Dưới ánh mặt
trời, gương mặt anh càng trở nên trầm lặng và tuấn tú.
“Anh ba!” Hứa Hủ vô thức lẩm bẩm, tựa hồ trái tim cô
được vỗ về trong lúc gọi anh.
Khóe mắt Quý Bạch từ từ xuất hiện ý cười.
Hứa Hủ cũng mỉm cười, vùi đầu vào ngực anh. Quý Bạch
siết chặt vòng tay, để cả người cô dính sát vào lồng ngực rắn chắc của anh.
***
Trên chuyến bay về thành phố Lâm.
‘Anh Lỗ’ và Po lần lượt bị giải về nhà tù Trung Miến.
Chờ đợi bọn chúng là hình phạt nghiêm khắc của hai nước.
Sau nhiều ngày vất vả mệt nhọc, trải qua không ít
nguy hiểm, cuối cùng cũng thu được kết quả mỹ mãn, người của tổ chuyên án vừa mệt
mỏi vừa phấn khởi. Ai nấy đều thư thái tựa vào thành ghế, thỉnh thoảng trò chuyện
vài câu, ngữ khí hết sức vui vẻ.
Hứa Hủ và Quý Bạch ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Quý Bạch
ngoảnh đầu ngắm gương mặt nghiêng trắng ngần của cô.
Cô là báu vật của lòng anh, báu vật mà anh suýt mất
đi.
Mặc dù lúc Hứa Hủ trở về vòng tay của Quý Bạch,
trong lòng hai người tràn ngập cảm xúc, nhưng sau khi ‘anh Lỗ’ và Po bị bắt, bọn
họ đều bận rộn công việc, chẳng có dịp nói với nhau một câu tử tế. Bây giờ xung
quanh đều là cảnh sát hai nước, hoàn cảnh không thích hợp, hai người chỉ có thể
âm thầm nắm tay nhau dưới ghế ngồi, lặng lẽ nhìn nhau.
Một lúc sau, Quý Bạch nói nhỏ: “Em to gan thật đấy,
bản thân đang gặp nguy hiểm mà dám đem tính mạng của anh Lỗ uy hiếp Po?”
Hứa Hủ đã hoàn toàn hồi phục tâm trạng bình tĩnh, cô
từ tốn đáp: “Không sao, anh ta rất để tâm đến mạng sống của ‘anh Lỗ’.”
Vài giây sau, cô quay đầu nhìn Quý Bạch.
“Lúc bấy giờ anh định làm thế nào?” Cô nhớ lúc đó
anh cũng định lên tiếng.
Quý Bạch liếc cô một cái: “Em phân tích Po rất chuẩn,
nhưng em quên không phân tích anh.
Po không nỡ để người phụ nữ hắn yêu thương chịu khổ,
lẽ nào anh nỡ?
Hai tên đó đều là tội phạm vô cùng hung ác, bất cứ
sai sót nào cũng có khả năng khiến em bị thương. Do đó, anh làm sao có thể mạo
hiểm chọc giận bọn chúng trong lúc tính mạng của em ngàn cân treo sợi tóc. Dùng
tính mạng của ‘anh Lỗ’ để uy hiếp Po? Cũng chỉ có em mới làm ra chuyện này.”
Trên thực tế, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong bộ não
Quý Bạch lúc đó là…
Dùng anh thay thế vị trí của cô.
Anh sẽ nghĩ cách thuyết phục bọn chúng. Ví dụ chân
tay ‘anh Lỗ’ bị thương không tiện hành động, Hứa Hủ vốn nhỏ bé yếu ớt, Po dẫn
cô đi theo sẽ càng khó trốn thoát. Nếu con tin là anh, anh có thể giúp Po cõng
‘anh Lỗ’. Hơn nữa, anh là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, là con cháu của Quý
gia, có giá trị gấp nhiều lần một nữ cảnh sát bình thường.
Câu nói của Quý Bạch khiến Hứa Hủ ngây người, cô
quên không phân tích anh? Quý Bạch mỉm cười, không nói thêm một lời nào. Anh
bóp tay cô, tựa người vào thành ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hứa Hủ ngẩn ngơ ngắm gương mặt trầm tĩnh của Quý Bạch.
Một lúc sau, trong đầu cô đột nhiên bật ra suy đoán, lẽ nào anh định…
Yên lặng vài giây, Hứa Hủ ghé sát mặt hôn anh.
Nào ngờ cô vừa chạm môi vào má Quý Bạch, liền bị anh
phát hiện, đôi mắt đen mở to. Sau đó, anh ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn cô nồng
nàn, bất chấp mọi người ở xung quanh.
Bên ngoài cửa sổ, chùm mây trắng rực rỡ dưới ánh mặt
trời, tia nắng vàng ấm áp chiếu sáng bầu trời trong xanh cao vời vợi. Bên dưới
mặt đất, có thể lờ mờ nhìn thấy dãy núi nhấp nhô, cánh đồng xanh ngát. Thành phố
Lâm ở đường hàng không phía trước.