Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

Chương 11: Tại sao không biết quý trọng sinh mạng?



Tiêu Nhiên không có nói với Dĩ Nặc chuyện đưa số điện thoại cho Trịnh Nhược Hạo. Cô cảm thấy Dĩ Nặc có ấn tượng không tốt với anh ta, nhưng cô không cùng công ty với anh ta, cũng không có xung đột lợi ích, sẽ không có ảnh hưởng gì, cho nên không có nói với cậu ấy.

Hai người không có liên lạc ngay khi trao đổi số điện thoại, nhưng hơn một tuần sau, anh ta gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô có thể nể mặt dành chút thời gian ăn cơm chung được không.

Đúng lúc không có việc gì, cũng không tiện từ chối người đã giúp mình, Tiêu Nhiên hẹn anh ta ăn cơm ở gần trung tâm thương mại lần trước đã gặp nhau.

Cô đến nhà hàng đã trễ mười lăm phút, vôi vàng đi vào tìm người. Nữ nhân viên phục vụ dẫn cô đến một chỗ ngồi gần cửa sổ, cô nhìn Trịnh Nhược Hạo mỉm cười xin lỗi. ddL~eQu’y.,đ”on Anh đang chăm chú nhìn tài liệu, thấy cô đến, khép lại cất vào túi, “Cô đã đến rồi?”

Tiêu Nhiên nói xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi tới trễ, đường bị kẹt xe, thật ngại quá.”

Trịnh Nhược Hạo lắc đầu một cái, “Không sao, nơi này rất yên tĩnh lại cách công ty tôi không xa, tôi lái xe thẳng đến đây, chỉ mới đến một lát.”

Nói chuyện vẫn rất lịch sự, nhưng nhìn tài liệu của anh, hiển nhiên đủ biết anh đã đến được một thời gian rồi, cô ngồi xuống. “Nơi này cách nhà tôi không xa, cũng coi như quen thuộc, nhưng lại cách công ty tôi hơi xa.”

Trịnh Nhược Hạo nhìn bên ngoài một chút, “Nhà cô ở gần đây?”

Tiêu Nhiên gật đầu một cái, “Đúng vậy, chung cư ở sau trung tâm chợ, phòng ốc cũng có tuổi rồi, nhưng mà khu vực này rất tốt, ba mẹ đi làm thuận tiện, chúng tôi đi dạo phố cũng dễ dàng, cho nên không nỡ dời đi.”

Anh nghĩ nghĩ, “Hình như nhà cũ của Khương Dĩ Nặc cũng ở đó.”

Cô gật đầu, “Chúng tôi là hàng xóm, cho nên mới quen biết nhau.”

Trịnh Nhược Hạo lộ vẻ mặt thì ra là thế, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ đi tới, “Làm phiền hai vị, xin hỏi chọn món như thế nào ạ?”

Chọn món, sau đó chờ bữa ăn mang lên. Hai người nói chuyện câu được câu mất, cho đến khi món ăn dọn lên.

Trịnh Nhược Hạo là người rất hài hước, cho nên không khí lúc ăn cơm của hai người rất vui vẻ, cuối cùng lác lấy hóa đơn, Trịnh Nhược Hạo muốn thanh toán, bị Tiêu Nhiên ngăn lại. “Chúng ta tự trả đi.”

Nhưng Trịnh Nhược Hạo có tính khí đàn ông từ trong xương tủy nên có chút không cam lòng, Tiêu Nhiên vẫn kiên trì, “Dù sao đây cũng là lần đầu chúng ta gặp nhau, tôi không có thói quen để người khác trả tiền. Đây là phần tiền của tôi.”

Mới nói đến đây, điện thoại Tiêu Nhiên vang lên, nhấn nút nhận.

“Alo? Là tôi. Cái gì?” Tiền Tiêu Nhiên cầm trong tay rơi ngay xuống bàn.

“Vậy bây giờ người đang ở đâu? Tôi tới ngay lập tức.” Sắc mặt của cô trở nên tái nhợt.

Đặt điện thoại xuống, Tiêu Nhiên nói xin lỗi, vội vàng thu dọn đồ đạc, “Thật xin lỗi, tôi vừa nhận được điện thoại, phải đến bệnh viện trung ương.”

Trịnh Nhược Hạo ân cần hỏi thăm: “Sao vậy?”

Tiêu Nhiên nói tóm tắt, “Dĩ Nặc nói bạn cao trung của chúng tôi xảy ra tai nạn, đang nguy hiểm đến tính mạng.”

Anh nghĩ nghĩ, “Vậy để tôi chở cô đi, dù sao có xe vẫn thuận tiện hơn.”

Cô cảm kích gật đầu một cái.

Đến cửa bệnh viện, cô vội vã nói cảm ơn rồi chạy vào, Trịnh Nhược Hạo đậu xen bên đường, cũng chạy theo vào.

Ngoài cửa phòng cấp cứu, mấy người đang nóng lòng chờ đợi, có một người phụ nữ nước mắt đầy mặt, một người khác đang an ủi bà.

Tiêu Nhiên chạy tới cửa phòng cấp cứu, nhìn thấy Dĩ Nặc đang dựa vào tường, nắm lấy cánh tay anh vội vàng hỏi: “Dĩ Nặc, thế nào rồi?” Anh vỗ lưng cô, “Vẫn còn đang cấp cứu, cậu đừng sốt ruột quá……”

Người nằm bên trong, chính là Giản Như.

Dĩ Nặc ôm Tiêu Nhiên an ủi, Trịnh Nhược Hạo chạy đến, vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này. Dĩ Nặc đang an ủi Tiêu Nhiên, ngẩng đầu lên thì thấy Trịnh Nhược Hạo, “Vincent, sao trùng hợp vậy?”

Tiêu Nhiên buông Dĩ Nặc ra, áo Dĩ Nặc đã ướt đẫm nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn thấy Trịnh Nhược Hạo, hơi xấu hổ, xoay người đi tới bên trong, ôm chặt mấy cô gái khác.

Trịnh Nhược Hạo liếc mắt nhìn Tiêu Nhiên, cười cười: “Lane, làm sao cậu lại ở đây?”

“Bạn cao trung của chúng tôi đang ở bên trong, đúng lúc đưa chị họ tới đây, nhìn thấy bọn họ, biết đã xảy ra chuyện nên mới gọi điện thoại cho Tiêu Nhiên, làm sao anh cũng ở đây?”

Lại nhìn mặt Tiêu Nhiên đỏ bừng đầy nước mắt nhưng vẫn thanh tú, Trịnh Nhược Hạo chỉ tay vào Tiêu Nhiên, “Tôi và Tiêu Nhiên ăn cơm, đúng lúc nhận được điện thoại của cậu, tôi chở cô ấy đến đây, nhìn cô ấy có vẻ rất lo lắng, nên cũng vào xem một chút.”

Vẻ mặt Dĩ Nặc sa sầm hơn, lạnh nhạt qua loa nói với Trịnh Nhược Hạo: “Vincent, thật xin lỗi, tâm trạng của Tiêu Nhiên hơi tệ, anh đã có thể về, tôi sẽ đưa cô ấy về.”

Trịnh Nhược Hạo gật đầu, “Vậy ngày mai gặp lại ở công ty.”

Dĩ Nặc gật đầu một cái, đi về phía Tiêu Nhiên.

Bầu không khí vẫn luôn trầm lắng, không có ai muốn nói chuyện, Tiêu Nhiên hỏi mấy cô bạn khác, mới biết vì chồng sắp cưới ăn vụng, nên cô ấy mới cắt cổ tay……

Nhìn Tiêu Nhiên càng khóc càng kích động, Dĩ Nặc chào hỏi mấy người khác xong, dẫn cô đi ra ngoài trước. “Đừng đi, không phải cậu ấy vẫn còn đang cấp cứu sao?”

Tiêu Nhiên túm lấy Dĩ Nặc, giọng điệu tức giận: “Tại sao? Cô ấy lại chọn tự sát? Vì người đàn ông như vậy, cậu ấy có bị ngu hay không!” Vừa tức vừa đau lòng, Dĩ Nặc dẫn cô đến sân cỏ bên ngoài bệnh viện, hai người ngồi trên một cái ghế dài.

Dĩ Nặc lau nước mắt giúp cô, “Được rồi, có lẽ cô ấy quá đau lòng……”

Đánh Dĩ Nặc một cái, Tiêu Nhiên lắc đầu, “Chết là chuyện rất đáng sợ, một khi đã chết thì……” ddl>e


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.