-Baek Hyun! Nhìn vào mắt anh đi! Em…có biết anh là ai không?
-Tôi cũng đang định hỏi điều đó đây… Anh là ai?
Chan Yeol cảm thấy như mọi thứ trước mắt mình đổ sập xuống chỉ trong chốc lát… Vốn dĩ là đã biết nên chuẩn bị tinh thần cho loại tình huống này, nhưng trái tim vẫn là không thể chịu đựng được cú sốc thực lớn như thế… Tâm trạng mang theo một mảng hỗn độn khổng lồ cùng với trái tim yếu đuối gần như không thể chịu nổi thêm bất cứ vết thương nào nữa, anh ngơ người nhìn vào gương mặt cậu…
-…
-Anh yêu tôi sao?
-Baek Hyun?_ Anh ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói trầm khàn ấy.
-Thì… tại lúc nãy anh hôn tôi…
-Baek Hyun, anh…
-Chúng ta… biết nhau sao?
-Thực ra… thực ra là biết…_Anh gần như phát khóc. Bản thân còn không rõ mình vừa nói gì với cậu nữa.
-Anh… đỡ đau đầu rồi sao?
-…
-Có bị thương ở đâu không?
-Baek Hyun, em…
-Trông anh xanh xao quá, Chan Yeol… Việc ở công ty lại ôm đồm vào người hả?_Baek Hyun nói tới đây vội phì cười vì gương mặt ngu ngốc khó đỡ của anh_Anh đã nghĩ gì mà cho rằng em quên mất anh là ai cơ chứ? Đối với em mà nói, Park Chan Yeol là người…
Cậu mới nói tới đây đã không còn cơ hội tiếp tục khi mà một vòng tay rộng lớn đã siết cứng lấy đôi vai gầy, một đôi môi mạnh mẽ đã lấn sâu vào khoang miệng cậu tìm kiếm vị ngọt quen thuộc cùng một đôi mắt đẫm nước mắt trên hàng mi đậm chất nam tính của anh… Baek Hyun vì suốt hai tháng trời chỉ truyền vào cơ thể nước và khoáng chất nên hiện tại khuôn miệng vừa đắng lại vừa khô khốc nhưng khi chạm được tới đầu lưỡi anh, vị ngọt rất riêng của anh, của ly café đắng đã lan tỏa khắp cơ thể… Nhưng thể lực vì những vết thương mà nhanh chóng cạn kiệt, cậu khẽ đẩy anh ra khi hơi thở dần yếu đi…
-Anh thực sự hiện tại rất muốn giết chết em, Baek Hyun! Em đã nghĩ gì khi nói những lời nói đó huh? Em có biết là vì em anh đã trở nên nhu nhược thế nào không? Có biết vì em mà trái tim anh đã đau đớn thế nào không? Anh chẳng thể ngủ nổi một giấc trọn vẹn, chẳng thể thôi nghĩ về em… Tất cả là vì em… đều là vì em đấy, đồ độc ác!
Cậu nhìn chằm chằm vào cái con người đang khóc như một đứa trẻ dỗi hờn mọi thứ mà lòng tràn ngập hạnh phúc… Sau nghĩ lại mới thấy mình đùa hơi hâm một chút liền chạm tay lên mặt anh lau đi dòng nước mắt dài mà hôn khẽ lên gò má anh…
-Park Chan Yeol anh… là người mà suốt đời này em chẳng thể nào quên được… Những đau khổ vì anh phải gánh chịu, những ngọt ngào cũng đến từ anh khiến em nhận thức rất rõ ràng mọi thứ, Chan Yeol… Vì thế em không thể quên mất anh đâu, tên ngốc của em ạ…
Baek Hyun cười khẽ rồi vươn tay ôm lấy vai anh. Nhưng sống lưng mới liền xương nhanh chóng đau buốt vì ngồi quá lâu khiến cậu khó khăn níu lấy vai anh thật chặt để rồi bất chợt phát hiện một thứ rất lạ trên bàn tay mình… Mới ngước đầu lên đã chạm ngay ánh mắt đối diện, cậu khẽ giơ bàn tay lên trước mặt anh, ánh mắt mang ý dò hỏi… Chan Yeol tới đây mỉm cười thật tươi mặc kệ dòng nước mắt vẫn đang chảy dài trên mặt, anh nắm lấy tay cậu, hôn nhẹ lên chiếc nhẫn bạc lấp lánh…
-Chỉ là một chiếc “còng” để “khóa” chặt em lại thôi… Nếu anh không làm vậy, em có lẽ sẽ lại đe dọa rời khỏi anh thêm một lần nữa mất…
-…
Baek Hyun trong tim ấm áp một khoảng to lớn, những vết thương trên cơ thể đau đớn trong khoảnh khắc này gần như đã tan biến để rồi chỉ còn lại mỗi trái tim chân thực nhất của cậu đối diện với tình yêu mãnh liệt của anh… Lẳng lặng nhìn anh lôi chiếc nhẫn còn lại từ trong hộp ra…
-Này! Anh đã nói sẽ không thực hiện lại lời cầu hôn của mình thêm lần nào nữa… Vì thế, em… cầu hôn anh đi…
Baek Hyun cười khẽ rồi đem chiếc nhẫn trên tay anh cầm một cách thực trang trọng rồi mới trầm khàn cất tiếng…
-Này Park Chan Yeol… Anh có muốn lấy em không?
-Anh muốn, đồ ngốc… Tất nhiên là anh muốn…_Anh vội vàng lên tiếng, hối hả như chính mình sắp làm lỡ sự kiện này vậy.
Baek Hyun run rẩy cầm chiếc nhẫn lồng vào ngón áp út của anh, tới đây liền bật khóc, nhưng đôi môi lại hiện hữu nụ cười rất rõ ràng… Chỉ mới vài tháng trước thôi, cậu cũng đã từng nằm trong lòng anh như thế này, cùng anh khóc nhưng không hiểu nổi lý do vì sao. Nhưng hiện tại Baek Hyun đã biết rất rõ. Cậu và anh cùng khóc, chỉ bởi vì những đồng cảm không thể chạm tới nhau nay xô òa vào cùng một góc… Giống như hai đường thẳng tưởng chừng như song song nay lại giao nhau rất rõ ràng rồi từ đó trùng phùng… Người ta khóc, hay cười đều có thể vì niềm hạnh phúc quá lớn lao…
*****
-Anh hiện tại hơi bận một chút… Lát nữa về sẽ gọi cho em được chứ? Ừ… Anh yêu em, Tử Đào…
Nhất Phàm đóng van nước trong phòng vệ sinh rồi cúp máy trở ra ngoài… Ngồi xuống đối diện với cô, hắn mỉm cười…
-Anh đã đi hơi lâu à?
-Không có gì ạ…
Hắn mỉm cười nhìn vào gương mặt xinh đẹp đối diện một cách mà hắn cho là thân thiện nhất. Tự nhủ thầm trong lòng rằng mình chỉ là đang giữ phép lịch sự đối với lời đề nghị của chủ tịch mà ra ngoài cùng cô nhưng trong đầu vẫn đang là tự chất vấn bản thân. Có phải hắn đang lừa dối cậu không? Đành rằng chỉ là đơn thuần đi ăn, nhưng hắn thực sự phải thú nhận là mình đối với Yuri có cảm tình rất đặc biệt… Cảm nhận về một người con gái chưa bao giờ chân thực như thế đối với hắn cả… Cô là một người rất hoàn hảo, rất hòa nhã lịch sự nhưng đối với những người thân quen lại là một cô gái rất thú vị… Vui tính, hóm hỉnh lại rất hay cười… So với Tử Đào, cô…
Hắn lắc mạnh đầu vì suy nghĩ vụt qua thoáng chốc, tự hận không thể lập tức tát thật mạnh lên mặt mình vài cái… Thật hèn hạ khi hắn bắt đầu vài suy nghĩ liên quan tới việc phản bội người hắn yêu chỉ vì một người vừa mới gặp vài ngày. Nhưng thực sự Yuri rất khác biệt… Trong đầu óc Nhất Phàm dù không có chủ ý nhưng từ giờ phút ấy liền không ngừng so sánh cậu cùng với Yuri… Cô hoàn hảo, thân thiện; cậu đôi chỗ “khiếm khuyết”, lạnh như một tảng băng… Cô là con gái chủ tịch tập đoàn, cậu chỉ là một nhân viên bình thường… Cô là một cô gái, còn cậu chỉ là một… chàng trai… Thực sự lúc bắt đầu có cảm giác đối với Tử Đào, hắn chưa từng e dè hay nghĩ tới vấn đề này hết nhưng hiện tại lại tràn ngập những suy nghĩ thật đê tiện về nó… Lắc thật mạnh đầu mình để giũ bỏ tất cả chúng ra, hắn vội vàng đứng dậy, nói thật nhanh…
-Anh xin lỗi, anh có chút việc phải đi trước…
-Nhất Phàm…
Hắn bỏ mặc tiếng gọi của cô, trèo lên xe mà lao như điên trên quốc lộ hướng về nhà cậu… Hắn cần cậu, hiện tại đang rất cần để trấn tĩnh lại cái đầu nóng rực những suy nghĩ kỳ lạ của bản thân mình… Ôm cứng lấy con người đang há hốc mồm ngạc nhiên đối diện, hắn chẳng nói lấy một lời nào cả…
-Nhất Phàm? Em tưởng anh nói anh có hẹn?
-Hãy nói em yêu anh đi…_Nhất Phàm dùng chân đá mạnh cánh cửa đóng lại trước khi áp cậu lên cánh cửa ấy, hắn thì thầm…
-Em yêu anh…_Tử Đào tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo lời hắn_ Nhưng Nhất Phàm, tại sao lại đột nhiên… Uhm…
Tử Đào hơi ngửa đầu ra sau vì nụ hôn vội vã đầy bất ngờ của hắn… Dù là hoài nghi không hiểu rõ nhưng vẫn nhanh chóng chìm vào vòng tay ngọt ngào ấy… Nhất Phàm nhờ những hương vị thật quen thuộc trên môi mà dần trấn tĩnh lại bản thân, vừa rời khỏi môi cậu liền bị thu hút bởi một ánh mắt đang nhìn chằm chằm từ cầu thang… Đột nhiên nghe tiếng Tử Đào giãy nảy lên…
-SeHun, em tại sao giờ này vẫn còn chưa ngủ?
SeHun cố làm ra vẻ không nhìn thấy gì mà lên tiếng…
-Em ở trên phòng nghe thấy tiếng ồn… tưởng là có ai… Uhm… Mà em lên gác ngay đây, hai người cứ tiếp tục…
Ngay khi nhìn thấy bóng dáng thằng nhỏ vừa khuất, Tử Đào lại giật mình vì tiếng cười của hắn… Đánh nhẹ lên đôi tay đang ôm cứng lấy eo mình mà rít lên…
-Anh cười cái gì? Thằng bé nhìn thấy cả rồi, sau này phải tính sao đây, huh?
-Tính cái gì mà tính? Ai bảo không dưng rủ nó chung nhà, cho ở chung cư công ty được rồi mà. Trước đây anh còn vì thế này mà tưởng nó là tình nhân của em đấy…
-Vớ vẩn…_ Cậu bĩu môi_ Nó là em họ em, nhà người thân ngay đây thì việc gì phải ở chung cư công ty cho bất tiện?
-Hừ! Ở chung cư công ty với nó bây giờ chính là một sự tiện nghi đấy… Sẽ không còn phải lăn lội tới đó hàng ngày để đeo bám ai đó còn gì…
Tử Đào bật cười vì cách nói thật giễu cợt của hắn. Đem cổ hắn ôm lấy, cậu nói khẽ…
-Chẳng phải cái chuyện của nó cùng Lộc Hàm rất chi là thú vị, anh không thấy sao?
-Ừm, rất thú vị…
Hắn nhìn chằm chằm xuống nụ cười trên môi cậu mà miệng lại bất giác mỉm cười… Ai nói cậu lạnh như băng chứ?
-Này… em có muốn tới chỗ anh không? Chúng ta có thể làm vài “việc” thú vị hơn thế…
Tử Đào nhếch nhẹ môi vì câu hỏi đầy tính trơ trẽn. Vài giây sau mới siết cứng lấy tấm lưng của hắn mà nhảy lên, cắn nhẹ lên đôi tai phía dưới mà cười tình…
-Để xem những việc anh nói “thú vị” đến nhường nào…
-Rất sẵn lòng được cho em thấy, tình yêu ạ…
*****
Chan Yeol đem cậu ôm lấy rồi ngồi trên chiếc giường bệnh sát cửa sổ. Rất yên lặng nhìn ngắm không gian bao phủ tuyết trắng bên ngoài…
-Chan Yeol…_Đột nhiên cậu lên tiếng.
-Ừ?
-Nếu như em không tỉnh lại, anh sẽ làm gì?
-…_Chan Yeol cười nhẹ_ Anh đã từng nghĩ tới việc sẽ không chờ đợi em nữa…
-Cái gì?_Cậu giật mình vì câu nói của anh nhưng tức giận còn chưa kịp trào lên thì anh đã nói.
-Mỗi ngày không có em thực sự rất dài, Baek Hyun… Vì em mà mòn mỏi, vì em mà gục ngã, vì em mà đánh mất chính bản thân mình… Anh không thể chịu đựng được chuyện này mãi nên trong đầu đã từng có lúc nghĩ rằng…hay là cùng em chết quách đi cho xong… Như thế chí ít sẽ không phải chờ đợi thêm một giây, một phút nào nữa để được ở bên em… Anh thực sự… đã rất nhớ em, Baek Hyun…
Cậu cúi đầu xuống nhìn bàn tay đang đan vào nhau mà quấn chặt eo mình. Baek Hyun gỡ nhẹ tay anh ra rồi lồng bàn tay mình vào đó, siết chặt, cảm nhận rất rõ ràng nước mắt anh chảy dài trên gáy mình mà cố gắng quay lại phía sau…
-Em xin lỗi, Chan Yeol… Lần này là em sai rồi. Em không nên nằm đó lâu như vậy… Em xin lỗi…_Cậu hôn nhẹ lên má anh rồi gục đầu xuống bờ vai rộng bên dưới.
-Biết vậy rồi thì tốt…_Anh bật cười giữa dòng nước mắt, vòng tay lại quấn quanh eo cậu_… Cấm không được làm thế với anh thêm lần nào nữa, rõ chưa?
Baek Hyun nằm trong lòng anh, gật đầu liên tiếp như máy… Một lúc sau lại đột nhiên ngẩng đầu dậy thật nhanh mà nhìn vào đôi mắt đẹp tuyệt diệu bên trên…
-Này… Em yêu anh…
Anh trên môi nở một nụ cười không thể toe toét hơn. Hôn vào má cậu một cái thật mạnh mà gằn giọng…
-Vậy thì mau khỏe lại rồi còn “đền bù” cho anh… Cứ đợi “chết” đi, tình yêu ạ…
-A! Cái gì mà đợi “chết”?_ Cậu mặt đỏ bừng vì lời nói “đều giả” đột ngột của anh.
-Hơhơ…Không biết nữa… Em đã hiểu câu nói “anh nhớ em” là gì thế?
-Thì là nghĩa đơn thuần, không phải sao?_Ngơ.
-Vớ vẩn! Không hề đơn thuần chút nào đâu, tình yêu của anh…
-Vậy là gì?_Tiếp tục ngơ.
-Em muốn anh nói thẳng hả?_Gian manh lên tiếng
-*Gật gật* (Byun Baek Hyun! Anh thực là ngơ hết cỡ =.=)
-Đợi tới lúc em khỏe lại… anh nhất định sẽ… “giết” chết em trong căn phòng của chúng ta, cụ thể hơn là trên chiếc giường của chúng ta… để bù lại những tháng ngày phải “khổ cực” vừa qua… Hehe… Anh lần này sẽ không nhẹ nhàng gì đâu…
-Yahhhhhh!…_Baek Hyun tới đây mặt mũi ửng hồng toàn tập mà rít khẽ lên.
Trời thật lạnh… Nhưng trong vòng tay anh thực ấm áp hơn bất cứ nơi nào trên thế gian này…
*****
Kyung Soo khép cửa nhà lại, vừa quay vào trong đã bắt gặp ánh mắt không rõ ràng của cậu nên vì thế mà bật cười… Trong lòng vừa trút bỏ được một nỗi lo nên cảm giác thật nhẹ nhõm. Jong In tiến lại gần mà siết lấy eo anh, thì thầm…
-Đã nhẹ nhõm rồi chứ?
-*Gật gật*
-Vậy anh có muốn đi đâu đó vài ngày không?
-Đi đâu?_Anh quay lại nhìn cậu.
-Khu trượt tuyết ở phía nam…
-Nhưng còn công việc?_Kyung Soo khẽ nhíu mày suy nghĩ.
-Chẳng phải chúng ta được quyền xin nghỉ phép sao? Cùng đi tới đó nhé?
Kyung Soo không chắc chắn về việc mình có nên hay không mà nghe theo lời cậu… Thực sự trong lòng anh đang có những linh cảm rất không hay về việc này (Nên thế anh ạ! ^^)… Nhưng tới đây cũng chẳng còn cơ hội nào để mà nghĩ thêm nữa khi mà cậu hôn một cái thật mạnh bạo lên môi anh, kéo anh vào phòng ngủ của cả hai mà nghỉ ngơi sau những ngày lo lắng mệt nhoài…
End Chương 16