Tử Đào hiện tại gần như đầu óc choáng váng chóng vánh không thể kiểm soát khi mà những âm thanh hỗn độn liên tục đập mạnh vào màng nhĩ cùng những ánh sáng liên tiếp chiếu vào mắt… Nắm chặt tay hắn, kéo lại…
-Tới đây làm gì?
-Gặp một người bạn của anh… Xin lỗi! Em rất khó chịu phải không?… Yên tâm, lát nữa rất nhanh thôi sẽ không còn như thế này nữa…
Hắn nói khẽ nhưng trong lòng liền ngào ngạt khí thế rủa xả Mân Thạc. Rõ ràng là đã báo trước là sẽ tới vậy mà tên đó hiện tại không biết đang ở xó xỉnh nào rồi… Lăng quăng quay khắp nơi tìm Mân Thạc, hắn kéo theo cả cậu, gấp gáp tới độ khiến cậu đụng phải một cô nàng say xỉn. Cái áo sơmi màu xanh biển nhanh chóng nhuốm đỏ màu rượu trong cái ly ở trên tay cô ta… Cậu nhíu mày, hết nhìn người kia bỏ đi rồi lại nhìn xuống cái áo mình yêu thích. Một lúc thật lâu mới nhìn hắn, thở dài…
-Giám đốc! Tôi vào phòng vệ sinh một chút…
-Uhm… sau đó lập tức lên lầu 2 gặp anh…
-Tôi đã biết rồi…
Hắn ung dung bước tới trước cửa phòng làm việc của Mân Thạc, đưa tay đem cánh cửa mở toang không suy nghĩ… Thực không tưởng tượng tới có ngày chính mình được xem Porn live do Mân Thạc thủ vai chính… Không gian tràn ngập chỉ có tiếng rên rỉ gợi tình… Cậu ta cùng người tình nằm trên sofa mà nhiệt tình hôn nhau. Áo của Mân Thạc thì không hiểu sao đã bay ra tận góc phòng, khóa quần bò bị mở tung cùng một đôi bàn tay đang kịch liệt sờ soạng bên trong. Còn cậu thanh niên kia thì sơmi đã bung sạch cúc, thắt lưng thì đang bị Mân Thạc dùng tay tháo bỏ… Nghe tiếng động quay ra liền thấy tên bạn thân nhìn mình chằm chằm, Mân Thạc lẫn Chung Đại không nhưng không giật mình (Mặt dày! ^0^’ ) mà còn hướng trước mặt hắn trực tiếp hôn hít kịch liệt vài trận rồi mới rời nhau ra… Nhất Phàm nhếch nhẹ miệng cười…
-Đang nghĩ có ngày Despia không còn, tôi lập tức trở thành… đạo diễn Porn. Lúc đấy người đầu tiên mời tham gia sẽ là cậu đó…
-Vô sỉ… Lúc đó chúng ta sẽ thành những ông già xấu xí, ai thèm xem chứ?_ Mân Thạc bĩu môi nhìn hắn rồi khẽ liếc về phía Chung Đại đang chỉnh sửa quần áo, giọng giễu cợt_ Không phạt nữa?????
-Mân Thạc! Ai đã nói tha cho anh?????_ Cậu hướng tới mặt anh, cắn nhẹ lên sống mũi rồi cười gian xảo_ Chúng ta về nhà tính tiếp… Hay anh muốn hiện tại tôi đem anh trước mặt bạn mình làm cho tới chết?????
Mân Thạc cười vội, xua tay. Anh bất quá chỉ là muốn vui đùa một chút nhưng cái tên này vốn dĩ đã nói là sẽ làm, tốt nhất vẫn là không nên dây vào a… Nhất Phàm nhìn Chung Đại rời khỏi phòng rồi liếc nhìn Mân Thạc, cười trộm…
-Cậu ta mà là sinh viên đại học hử?????_Hắn nghi hoặc vì những hành động cùng lời nói của Chung Đại.
-Thực sự là sinh viên đó… _Mân Thạc với lấy cái áo sơmi góc phòng rồi mặc lại_… Trở nên cáo già như vậy cũng bởi vì…
-Gặp cậu?????_Hắn giễu cợt.
-Chính xác!!!!!…_Mân Thạc gật đầu cái rụp rồi hướng hắn hỏi_… Người kia đâu?????
-Đang có chút vấn đề, lát sẽ lên ngay…_Nhất Phàm cười, nhận ly rượu từ tay Mân Thạc
-Yêu nhau bao lâu rồi?… Đã “làm” chưa?…_Nghiêm túc hỏi.
-Mới từ hôm qua thôi… Tất nhiên là làm rồi…_Nghiêm túc trả lời.
Mân Thạc nghe tới đây nuốt không nổi ngụm rượu đành phải phun ra… Chăm chăm nhìn lại chai rượu rồi hướng hắn trợn mắt…
-Mới quen từ hôm qua?… Vậy làm khi nào??????
-Trước đó từng vì không tỉnh táo mà cưỡng bức cậu ấy… Đằng dẵng mặt dày theo đuổi tới hôm qua mới được nhận lời…
-Hahaha… _Mân Thạc cười lớn_…Cậu từ khi nào đã biết theo đuổi người khác?… Cứ trực tiếp đem lên giường, thỏa mãn là được rồi… Tình yêu đâu có lợi lộc gì…
-Vậy chứ cậu với cái tên sinh viên kia là quan hệ gì?????
-Bạn giường… Bất quá là giữ lại lâu hơn những người kia thôi, không có gì đáng lo ngại hết…_Mân Thạc xua tay nhìn hắn_… Còn cậu từ một playboy chuyên săn tình một đêm đã biến thành thứ gì thế này?????
-Cũng không biết nữa…
Hắn cười nhẹ rồi uống cạn ly rượu trên tay. Bất thình lình cánh cửa lại bật mở. Lần này là Tử Đào điềm tĩnh tiến vào. Vừa tới nơi đã vươn tay lịch sự chào hỏi Mân Thạc. Mân Thạc nhìn thật kỹ người trước mắt phát hiện nhiều điều không hợp lý chút nào. Tên bạn thân của hắn trước đây vốn dĩ chỉ thích nữ nhân mắt phượng mày ngài, 3 vòng đầy đủ… Tại cớ gì đột nhiên đổi gu sang thích nam nhân đặc biệt như thế này?… Mắt xếch, lông mày cương nghị cùng với đôi môi mỏng. So với Chung Đại cao hơn nhiều nhưng trong mắt người khác lại thật nhỏ bé, gần như tạo cảm giác muốn che chở… Bất quá cũng không phải không tốt, loại nam nhân này chính là gu người của anh… Vươn tay vuốt nhẹ má Tử Đào khiến cậu giật mình lùi lại nhưng đôi mắt vẫn là chăm chăm nhìn vào anh… Mân Thạc đột nhiên cười lớn, quay lại nhìn Nhất Phàm…
-Hợp lý rồi đấy… Tôi cùng cậu đổi tình nhân, thế nào?????
Nhất Phàm trước đây cùng Mân Thạc đổi tình nhân không phải chuyện lạ. Nhưng hiện tại bây giờ hắn đối với những lời đó của cậu ta lại giận dữ khôn cùng… Kéo nhẹ Tử Đào đang ngây người ra phía sau mình. Rất nhanh đã “xù lông” tức giận…
-Không được…
-Vì cái gì a?????_ Mân Thạc vốn dĩ lần đầu tiên thấy cái bản mặt ghen tuông của tên bạn liền lập tức tiến công, dồn dập trêu chọc hắn.
-Tôi nói không được là không được… Cậu còn vậy đừng trách tôi không nể bạn bè…
-Hahaha… Được rồi! Chỉ là đùa thôi. Tôi hiện tại đối với tên nhóc kia vẫn chưa hết hứng thú… Nhưng nhìn cậu ghen tuông cũng thật thú vị…
*****
Không gian lãng mạn nóng hừng hực hơi người cùng hương vị ái tình thấm đẫm cùng khắp… Anh cả người ướt đẫm mồ hôi, cổ họng cũng vì gào thét quá nhiều mà đau buốt. Thành ra hiện tại chỉ có thể thì thào rên rỉ vào tai cậu từng tiếng ngắt quãng…
-Ahhhh~… Jo…ng In… Đủ… ahhhhh~~~… Đủ rồi… Mau dừng lại… Arghhhhh~~…
Từ lúc bắt đầu chuyện này, cậu nhân viên hiền lành mà anh yêu đã thay đổi hoàn toàn thành một tên dã thú… Liên tục xâm chiếm anh, liên tục sở hữu anh, trên người anh không có kiêng nể bất cứ điều gì mà phát tiết… Hiện tại là đem cơ thể anh tan ra thành nước, cậu đến cùng chẳng nhẽ muốn đem anh ăn sống sao?… Nắm chặt lấy cánh tay cậu, Kyung Soo nhắm chặt mắt lại kiềm nén đau đớn. Thực sự là anh không nhớ này là lần thứ mấy rồi, nhưng hiện tại anh biết chắc rằng, nếu cậu còn tiến tục bản thân anh sẽ chết… Liều mạng cắn lên vai cậu…
-Đừng… Ahrghhh~… Dừng… lại… Ahrhhhh~~~~~
-Đừng dừng lại sao, trưởng phòng?
Cậu nghe tới đây cười gian trêu chọc anh, khóe miệng vẽ thành một nụ cười siêu ma mị… Sau đó vẫn là tiếp tục đưa đẩy không ngừng… Gục xuống bên cạnh anh ngay sau khi một lần nữa để lại “dấu ấn” của mình trong cơ thể nóng bỏng ấy, cậu cắn nhẹ lên má anh…
-Anh thực sự tuyệt lắm…
-Cậu… đúng là không phải người… _Anh ngay sau khi lấy lại nhịp thở điều hòa liền bất mãn mắng chửi cậu.
-Sao?… Hiện tại đã hối hận vì yêu tôi?
Kyung Soo nhìn cậu thật lâu. Anh biết rõ đấy không còn là một câu hỏi đùa cợt nữa nên nhìn thẳng vào mắt cậu, thật ôn nhu mỉm cười…
-Không hề! Bất quá là không vừa ý vì chuyện này thôi…
-Tôi đã không thỏa mãn anh sao trưởng phòng?…_Cậu cười ngầm ý, một lần nữa thèm khát nhìn vào cơ thể trần trụi của anh.
-Ngu ngốc! Chúng ta vốn dĩ là nên đổi vị trí…
Anh mỉm cười thoải mái mà không nhận thấy ánh mắt chết cứng bên cạnh… Jong In kiềm chế cười, nhìn vào anh, gằn giọng…
-Tôi vốn dĩ không thể nằm dưới anh…
-Sao không thể chứ? Cậu nhỏ hơn tôi, lại cũng chính là cấp dưới của tôi… Chuyện này như vậy có lẽ sẽ dễ nghe hơn…_Anh thao thao bất tuyệt, cười trộm nhìn vào mặt cậu nhưng rồi bất thình lình chột dạ khi nhìn thấy bản mặt xầm xì của cậu…
-Trưỏng phòng, để tôi nói cho anh hay…_Jong In lật người đè lên anh, nham hiểm cười_… Ở trên giường vốn dĩ tuổi tác lẫn địa vị chỉ là chuyện nhỏ… Cái chính là ai có đủ “khả năng” hơn thôi…
-Tôi với chuyện này cũng là có khả năng…_Anh gân cổ lên mà chả treo.
-Tất nhiên vậy… Nếu anh thấy như vầy không công bằng, chúng ta liền tiếp tục… Nếu anh thắng tôi lập tức xuống bên dưới anh. Thế nào?
-Ahhhh… Không! Không được… Mai tôi sẽ đi làm, cậu đừng có làm nữa…
Kyung Soo hiện tại là mặt mũi xanh lè. Cái gì là tiếp tục chứ? Không công bằng. Anh hiện tại đã gần như không còn cử động nổi chân tay mà lại lôi thách đấu ra sao? Cắn chặt môi nhìn người kia căm hận liền nhận về một cái hôn thật mạnh… Jong In nhìn anh, cười đểu…
-Nếu không muốn vậy thì nên lập tức hài lòng với vị trí này đi…
*****
Despia gần đây rơi vào một luồng không khí rất kỳ quặc. Không thể lý giải nổi nhưng sẽ nhận thấy rất rõ ràng trên khuôn mặt từng người, từng người một… Mọi thứ trở nên vắng lặng, ảm đạm như chưa từng có thể hơn khiến ai ai cũng cảm giác như chính mình mệt mỏi đã làm việc kiệt sức… Các nhân viên của Hàn Quốc cũng vì luồng không khí này mà nghi hoặc có phải mình bị xa lánh, ghẻ lạnh nơi đất khách quê người. Nhưng bất quá họ không thể hiểu được những nguyên do của việc này… Hiện tại phòng maketing mặc dù không có người đánh tiếng vẫn là biết nên khôn ngoan mà không nhắc tới cái tên Oh SeHun trước mặt anh, cứ thế coi như chưa từng biết gì… Vài nhân viên phòng khác ban đầu không biết còn hướng anh hỏi tại sao gần đây không thấy cãi cọ với SeHun liền nhận được một câu trả lời tỉnh rụi “SeHun là ai?????”. Mẹ nó! Không phải Lộc Hàm anh bị đánh mạnh tới mức mất cả trí nhớ (?) chỉ vì không hề muốn nhớ lại về những gì đã xảy ra mà cố tình quên đi người kia… Nhưng hận nỗi là vết bầm trên mặt vì lực quá mạnh mà hiện tại vẫn đang lưu lại trên mặt anh… Anh là đang rơi vào tình trạng muốn quên nhưng mỗi lần tự mình soi gương , cơn đau rát của hôm ấy lại tràn về, thực chân thật, thực rõ ràng khi nhìn thấy vết bầm trên gò má… Chính vì thế, tầng 6 của công ty luôn là khu vực u ám nhất. Phòng tài chính và phòng maketing chỉ cách nhau có một cái hành lang cầu thang mà như xa xôi nghìn dặm, bạn bè ở hai phòng muốn gặp nhau thực sự còn thấy lo ngại… Sắp xếp tập giấy trước mặt vào tap, cửa phòng đột nhiên bật mở…
-Trưởng phòng!… Giám đốc vừa triệu tập một cuộc họp khẩn cấp… Anh cùng với trợ lý nên lên ngay đi…
-Tôi biết rồi…
Anh gật nhẹ đầu rồi cùng trợ lý của mình lên phòng họp. Vừa mở cửa liền ngay lập tức nhìn thấy mọi người đã đông đủ, chỗ ngồi còn trống duy nhất là đối diện với cái con người khốn kiếp kia. SeHun cũng vì việc này mà chấn động thật mạnh, đôi mắt hướng về phía anh nhìn chằm chằm… Nhưng anh cũng chỉ đắn đo một giây rồi ngồi vào ghế, đem mắt hướng lên màn chiếu phía Nhất Phàm…
-Mọi người đã đông đủ rồi?… Chúng ta bắt đầu họp thôi!… Kiệt Chung!… Cậu lên trình bày bản vẽ phác thảo của mẫu X7 được chứ…
Cậu trưởng phòng thiết kế gật đầu rồi nhanh chóng cầm tap tài liệu thay thế tập giấy báo cáo trên máy chiếu, dõng dạc lên tiếng…
-X7 về cơ bản có cấu tạo tương tự X6 nhưng lần này thay vì dùng động cơ số 5, chúng ta sẽ dùng loại 3. Xe được bao bọc bởi kính hai chiều trong suốt khu vực chỗ ngồi. Cửa xe mở lên và kết cấu thêm hệ thống kết nối với các xe khác cùng loại của Despia… Blax…blax…
Sehun hiện tại thay vì nhìn lên bản vẽ trên màn chắn lại chăm chăm đi nhìn lên gương mặt anh. Vết bầm dù là trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy thật rõ ràng khiến lương tâm cậu dằn vặt không ngừng, cứ thế lại tiếp tục chăm chăm nhìn anh… Lộc Hàm cũng là biết có ánh mắt đối diện đang dán chặt lên mặt mình, mất tự nhiên mà đột ngột quay ra, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu rồi ngay lập tức quay ngoắt lên phía trên. Cùng lúc cậu trưởng phòng tài chính trình bày xong bản vẽ mới, Nhất Phàm liền gật gù…
-Không tồi!… Thực sự có thể trở thành trào lưu. Các cậu có ai có ý kiến gì không?
-Giám đốc!… Có thể trực tiếp hỏi trưởng phòng thiết kế không?
Nhất Phàm nhìn về phía cậu nhân viên mới lanh lẹ mà không khỏi hài lòng… Tiếng Trung đạt được như vậy, đối với một người Hàn Quốc mà nói đúng là không tồi. Chứng tỏ người này rất có khả năng tiếp thu, học hỏi, lại nghe đồn là ở chi nhánh Hàn Quốc cũng là trưởng phòng thiết kế nhưng hiện tại lại đang là trợ lý cho phó giám đốc… Hắn gật đầu…
-Tôi hiện tại đang thắc mắc một điều… Trưởng phòng Lý, anh muốn dùng động cơ loại 3 cho một xe thể thao?…_Kyung Soo lên tiếng…
-Đúng vậy!
-Nhưng anh đã từng nghĩ tới hơi nóng tỏa ra từ một loại động cơ lớn như vậy có thể làm hỏng đường ống dẫn khí chưa… Chưa kể những hao tổn về loại động cơ này rất cao. Rất nguy hiểm…
-Nói vậy, dùng loại số 4 thì thế nào?…
-Loại 4 là ổn nhất rồi… nhưng kinh phí lại rất lớn. Đối với một loại động cơ xe như vậy sẽ tăng giá thành lên tới đâu nữa…_SeHun lên tiếng, tham gia tranh luận.
-Nói cũng phải… Vậy nếu chúng ta vẫn dùng loại 5?… Thay đổi về bề ngoài đã là một bước ngoặt lớn rồi… X7 nếu đưa vào thiết kế sẽ là một mẫu xe rất đẹp…
-Đúng vậy… Nhưng cái ý kiến sử dụng kính chịu lực hai lớp thực sự rất đột phá…
-Tôi cũng nghĩ là vậy…
-……………
-……………
Buổi họp cứ kéo dài cho tới tận xẩm tối. Mọi người hò kéo nhau trở về nhà nhưng thực sự là đã rất nhanh tay quơ hết mọi thứ, nhanh chóng mà ra về, bỏ lại đúng hai con người đang ngơ ra vì khoảng không trống lặng xung quanh mình… SeHun đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm. Nhưng Lộc Hàm tỏ ra không hề để ý mà thu dọn giấy tờ của mình trên bàn, toan ra ngoài thì cánh tay rất nhanh đã bị giữ chặt lại… Đang muốn gạt thật mạnh ra thì đột nhiên nghe thấy giọng cậu thật nhỏ vang lên bên tai…
-Này… Xi LuHan!… Tôi… xin lỗi!…
-……………
Quay ngoắt ra nhìn cậu, anh hơi ngơ người ra vì cái gương mặt hối lỗi của SeHun. Tự dưng không biết vì sao lại thấy thực… đáng yêu. Trong một vài giây ngu ngơ mà nhìn cậu chằm chằm…
Đây chính là suy nghĩ đầu tiên của anh khi tỉnh táo lại. Không chần chừ gạt mạnh tay cậu ra, anh không nói một lời, nhìn cậu bằng nửa con mắt lạnh lẽo rồi bỏ đi… Nhưng SeHun cũng không chịu thua liền một lần nữa chặn đứng anh lại. Lần này cậu thừa nhận mình đã sai thật rồi, thực muốn xin lỗi người kia, muốn cùng người kia dù không thể trở về như xưa thì chí ít cũng nên coi nhau như động nghiệp… Nhưng anh ngay cả mặt cậu cũng không thèm nhìn khiến trong lòng SeHun khó chịu không ngừng…
-LuHan!… Tôi biết anh rất giận tôi. Nhưng cư xử như thế này thực sự rất kỳ quặc…
-Đừng có ăn nói buồn cười như thế! Tôi đối với cậu cư xử khác với mọi người ư?_Lộc Hàm lạnh nhạt nhìn vào mặt cậu, lên tiếng.
-Vậy đừng cư xử như thế nữa…
-Cư xử thế nào?
-Như thể chúng ta không hề quen biết…
-Xin lỗi cậu! Chúng ta vốn dĩ chưa bao giờ quen thân…
End Chương 10