Ngày thứ ba, bầu trời ảm đạm, không có một tia nắng.
Tử Chấn không đến phòng đọc, anh ngủ cả ngày. Đến ngày thứ tư, Thời Hân bắt đầu
trằn trọc, cả đêm không ngủ được, giấc trưa cũng không ngon, đành đến phòng đọc
giải khuây, ông ta phát hiện Thuấn Nhân cũng ở đó.
“Có thể không quá ngày thứ bảy, con trai ông sẽ chết”,
cô nói. “Anh ấy sắp điên rồi, tôi cũng chẳng ích kỷ tới nỗi cố gắng giữ lại
mạng sống của anh ấy cho mình. Nếu cái chết làm anh ấy thoải mái hơn, thì cứ để
như vậy đi, xem ra tình thế trước mắt cho thấy ông thua chắc rồi.” “Thế cô thì
sao? Sau này tính thế nào?”
“Kế hoạch chẳng có nghĩa lý gì, đến lúc đó phải làm
gì, giờ tôi không thể biết được. Tôi không quen một Thuấn Nhân khi đó.”
“Cô không hiểu dụng ý của tôi sao? Tôi muốn nói phải
thay đổi quan điểm sống, đó là cách cuối cùng, chỉ khi nó đứng ở vị trí của
tôi, nó mới tỉnh ngộ. Không có thành công nào mà không phải trả giá đắt, nhưng
một khi vượt qua rồi, trời lại quang, mây lại tạnh. Nếu thất bại giữa chừng,
điều đó cho thấy nó không phải là một công cụ tốt, cũng chẳng nên tiếc làm gì.
Cô phải hiểu được điều này, bất kể ai trong chúng ta thắng ván bài này, đều giúp
nó trưởng thành. Con người muốn làm việc lớn thì đừng để tình cảm xen vào, thân
đến đâu cũng không nên biến nó thành vật cản. Chỉ có người vô tình mới có thể
sống nổi trong cái thế giới vô tình này. Ngoài ra, nó còn phải khiến cho mọi
người xung quanh đều cho rằng nó là người trọng tình nghĩa, nhưng thực ra chỉ
có nó mới hiểu được là nó chẳng yêu ai. Tôi sẽ kiên trì tới cùng, đó là tình
yêu lớn nhất của người bố dành cho con. Tử Chấn có tố chất để thành công, nhưng
cũng có khuyết điểm là bị tình cảm sai khiến. Khuyết điểm này sẽ chôn vùi tiền
đồ của nó. Tôi phải giúp nó sửa lại.”
Thuấn Nhân không nói chuyện với Thời Hân nữa, cô đi
xuống lầu, thấy An An đang nằm sấp xuống nền phòng khách chơi xếp hình, An An
thấy chị đi xuống, liền đứng lên, nở nụ cười. Thuấn Nhân nói: “Chị em mình ra
ngoài sưởi nắng đi.”
Trước của là một sân chơi rộng rãi, Thuấn Nhân đặt
Chấn Chấn vào xe tập đi, cậu bé hứng thú đi khắp sân. Hoa thơm đua nhau nở rộ
trong vườn, An An cúi người đi giật lùi, trêu cậu cháu đáng yêu. Chấn Chấn kéo
xe tập đi, cố gắng đuổi theo cô.
Thuấn Nhân đứng dựa vào khung cửa nhìn hai cô cháu
chơi đùa. Những tia nắng vàng của buổi trưa thi nhau chiếu xuống mái tóc An An.
An An lùi đến gần bậc thềm, liền quay đầu lại nhìn, định chuyển sang đi hướng
khác, nhưng xe tập đi của Chấn Chấn lại đâm vào chân An An. Thuấn Nhân thấy An
An ngả người ra sau, lập tức chạy lại đẩy chiếc xe tập đi vào trong sân, bế
Chấn Chấn lên rồi xông xuống bậc thềm. An Anngả xuống góc bậc thang, mặt ngửa
lên trời như đang hưởng thụ ánh nắng ấm áp. Gáy An An đập vào góc nhọn của đá
Granite, máu bắt đầu chảy ra.
Thấy vậy, Thuấn Nhân gọi Tử Chấn, anh từ phòng chạy
ra, thấy vậy ngẩn ra vài giây, rồi chạy lại ôm lấy An An. An An mở hé mắt, dáng
vẻ như đang buồn ngủ. Tử Chấn rút điện thoại trong túi ra gọi cấp cứu. Giọng An
An yếu ớt, nhưng cũng đủ để nghe: “Đừng gọi xe cấp cứu.”
Tử Chấn đã nói cho đầu máy bên kia địa điểm và sự
việc. Nói xong, anh cúi đầu nhìn An An. An An thất vọng thở dài, nói: “Bác sĩ
đến rồi, anh sẽ không ôm em nữa…”, rồi nhìn Tử Chấn không chớp mắt. Tử Chấn
không nhìn An An nữa, anh quay mặt đi. Thuấn Nhân cúi người xuống nhìn An An,
mỉm cười nói: “Anh trai sẽ ôm em mãi như thế này, cho tới khi nào em bình phục
mới thôi.”
Xe cấp cứu tới, Lệ Huyên khóc lóc thảm thiết, đến nỗi
không còn sức leo lên xe. Tử Chấn dìu bà ta lên, mình cũng ngồi lên xe, anh nói
với Thuấn Nhân: “Đừng lo, có anh ở đây, em ở nhà lo cho mấy đứa trẻ, có gì gọi
điện nhé!” Thuấn Nhân gật đầu.
Thời Hân đứng trên ban công, hai tay nắm chặt thanh lan
can, nhìn chiếc xe cứu thương đang khuất dần, mặt không biểu lộ cảm xúc, rồi
quay người lại, đi về phía vườn hoa sau nhà.
Có lẽ An An đã quay mệt mỏi nên chìm vào giấc ngủ dài
êm ái.
Cô nằm ngủ đã hai tháng rồi.
Lệ Huyện ngày nào cũng tự tay lau người cho con gái,
nói chuyện với cô. Thuấn Nhân ngày nào cũng vào thăm em, còn mang cả hai đứa
trẻ con đi theo. Nhan Nhan có khi hát, có khi kể chuyện cho cô nghe. Thái độ
của Thời Hân xem ra vẫn rất bình tĩnh, có điều, ông ta không nhắc tới hai viên
đá ở phòng đọc nữa.
Từ lúc biết nguyên nhân An An bị ngã theo lời kể của
Thuấn Nhân, Tử Chấn không nói câu nào. Anh thường ngồi bên giường An An nữa
ngày trời, không biết đang nghĩ điều gì.
Thấy Lệ Huyên cúi người massage cho An An, Tử Chấn lấy
ghế để sau lưng bà ta, ý bảo bà ta ngồi xuống. Lệ Huyên thẳng người lên nhìn Tử
Chấn, đột nhiên bà ta hỏi: “Tử Chấn, đừng hận bố con nữa. Cả đời ông ta thực ra
chỉ yêu có một người đàn bà, đó chính là mẹ con. Ông ra không phải một lòng một
dạ với dì đâu, chỉ là ông ta không thèm đổi người mới mà thôi. Nhiều người đâu
có biết được, phụ nữ xinh đẹp cũng giống như đàn ông giàu có, có rất nhiều
người theo đuổi, nhưng không có nghĩa là họ sẽ có được tình yêu mà họ mong
muốn. Mẹ con cũng vậy. Bà ấy từng yêu bố con,
nhưng sau lại yêu một người đàn ông khác, tiếc là người đó không
chấp nhận.” Lệ Huyên chần chừ một lát, cuối cùng quyết định nói tiếp: “Người
đàn ông đó chính là Phùng Dư. Trước khi dạy con môn múa cổ điển, ông ta múa ba
lê, chắc con không biết điều này đâu nhỉ? Thực ra con với bố con rất giống
nhau, giả dụ Thuấn Nhân phản bội con, con cũng sẽ như bố mình, còn dì, dì thấy
mình giống Diệp Trăn Trăn.”
Lời Lệ Huyên nói như đang đưa ra một lý do hay đang cố
giảm bớt căng thẳng giữa bố con Tử Chấn. Tử Chấn cũng không còn tâm trí nào để
phản đoán nữa. Đối với anh, lý do nhiều đến mấy cũng không xoa dịu được nỗi đau
chất chứa trong lòng.
Kéo dài không phải là một biện pháp tích cực, Thời Hân
tạm thời không ra mặt không có nghĩa là đã hết nguy hiểm. Tử Chấn cảm thấy phải
tìm ra lối thoát cho tất cả. Anh đến phòng đọc, Thời Hân đang ngồi trên chiếc
ghế dựa, không đọc sách, cũng không uống trà, không biết ông ta đang nhìn cái
gì, có thể là chẳng cái gì cả, chỉ hướng tầm mắt ra xa. Hai hòn đá đó vẫn được
một tấm lụa trùm lên, cứ như thể hai con ma canh gác nơi địa ngục.
Tử Chấn nói: “Cuộc đời con người là một canh bạc, tiêu
hao bao nhiêu sức lực, có lẽ lại không thu về được gì. Thực ra bất luận là chọn
hòn đá nào thì cũng có thể mất đi thứ gì đó quan trọng. Vì sao cho tới tận hôm
nay ông vẫn không nhìn rõ? Tôi có thể chọn một hòn đá, nhưng chỉ là vì ông mà
chọn thôi, nếu ông có thêm yêu cầu gì, tôi sẽ không tuân thủ luật chơi đó.”
Thời Hân nói với tâm trạng chán nản: “Con lại thế nữa
rồi, biện pháp tốt nhất là trừ khử bố, hoặc trừ khử con.”
Tử Chấn cười, đưa tay ra, đặt vào lòng bàn tay một
trong hai hòn đá đó, nói: “Bổ ra đi, hòn này nhất định sẽ làm ông hài lòng. Sau
khi bổ ra, tôi sẽ mang vợ con tôi rời khỏi đây, nếu ông ngăn cản, hậu quả ông
tự gánh lấy.”
“Phải biết được là sẽ để lại hậu quả gì mới nói với
giọng doạ nạt như vậy nhỉ? Biết đâu bố không cho đó là hậu quả thì sao?”
“Hậu quả là, chẳng còn ai sống sót.”
Thời Hân gọi điện kêo thợ đá ở công ty tới. Anh thợ bổ
nhát đao xuống, bên trong không có ngọc, mà chỉ có một thứ đồ chơi óng ánh.
Tử Chấn ngồi gần lại, ngắm đồ vật đó, nó được chạm trổ
rất tinh vi, nhìn rất đẹp.
Anh ta nói: “Thứ này rất khó bán ra ngoài thị trường,
bán thế nào ông cũng lỗ, giữ lại mà ngắm đi, xem xem thời gian có biến nó thành
ngọc không.”
Thời Hân mặt mày không vui,
hai hàng lông mày chau lại vẻ lo lắng, cuối cùng ông ta không khống chế được
cảm xúc của mình, để hai tay lên bàn, hét lên: “Con cho rằng mình còn sống được
bao lâu? Đời này cứ thế trôi qua, con cam tâm không? Bố sống đã từng này năm mà
phải mở to mắt tiễn người con trai duy nhất, nó tàn nhẫn hơn vô số lần bố tìm
đến cái chết, con không thể hiểu một chút nào? Nghe lời bố khó đến thế sao?”
“Mấy năm trước, ông đã từng nói với tôi, đời người rất
ngắn ngủi so với quỹ thời gian dài vô tận. Cho dù có sống đến tám mươi tuổi thì
sao nào? Từ cổ chí kim ai có thể trách được cái chết? Từ nhỏ tới lớn, kỷ niệm
vui nhất của tôi là những ngày tháng ở bên cạnh Thuấn Nhân, cô ấy giúp tôi hiểu
ra một điều, càng ít ham muốn thì càng hạnh phúc.” Tử Chấn đứng lên, từ từ nói:
“Việc đáng tự hào nhất không phải là chinh phục được hết các mỹ nữ trong thiên
hạ, mà là lấy được người phụ nữ mình yêu và sống trọn đời với người ấy.”
Thời Hân ngồi dựa lưng vào ghế nhìn con trai rời khỏi
phòng, không nói câu nào.
Ra khỏi biệt thự, Tử Chấn nghe điện thoại của Thuấn
nhân: “Thạch Tử, mình đi Tây Đơn dạo một vòng nhé. Phòng bệnh của An An cần
thay hoa tươi rồi, Nhan Nhan cũng sắp vào năm học mới, phải mua cặp sách mới,
sữa của Chấn Chấn cũng sắp hết rồi.”
Vừa qua giờ cao điểm, tàu điện ngầm không đông lắm.
Thuấn Nhân bế Chấn Chấn ngồi trên ghế, Nhan Nhan đang nhìn ngó bên ngoài. Tử
Chấn đứng vịn tay vào thanh vịn. Trên loa vang lên: “Trạm kế tiếp, Tây Thiên An
Môn.”
Tử Chấn bỗng đến trước mặt Thuấn Nhân, cúi người xuống
nói với cô: “Mình xuống trạm tới nhé?”
Thuấn Nhân nói: “Dây là Tây Thiên An Môn, không phải
Tây Đơn, anh nghe nhầm rồi.”
Tử Chấn bế Chấn Chấn, rồi gọi Nhan Nhan đi theo mình.
Tử Chấn bế con đi rất nhanh, Nhan Nhan nắm vạt áo bố theo
sau. Thuấn Nhân cũng vội đuổi theo.
Tử Chấn dừng bước, quay mặt về hướng Bắc, Thuấn Nhân
cũng nhìn theo ánh mắt anh.
Gạch lưu ly màu vàng, hai tầng, đó chính là khu kiến
trúc đồ sộ có hơm năm trăm năm lịch sử – Thiên An Môn.
Cơn gió nhẹ mang theo hơi ấm của ánh mặt trời thổi lên
mặt, từ lần đầu tiên Thuấn Nhân đặt chân đến Thiên An Môn này đã mười năm rồi.
Chấn Chấn bỗng reo lên: “Sợi dây của bố.” Ngón tay nhỏ
bé chỉ vào sợi dây trên mặt đất.
Thuấn Nhân cúi người nhặt, rồi giơ lên trước mặt Tử
Chấn, cười nói: “Giờ anh có thể nói ra điều ước của mình năm đó rồi chứ?”
Tử Chấn để Chấn Chấn đứng xuống đất rồi cầm lấy sợi
dây, lúc sau mới nói: “Anh ước mình sẽ có một gia đình thực sự.”