Tư Ngôn không muốn dây dưa quá nhiều với Kỷ Huyên, liền trợn mắt nhìn anh ta: “Ai thích có duyên với anh! Tránh ra, tôi phải đi!”.
Kỷ Huyên lại không muốn tha cho cô, cười hì hì đưa tay chống lên tường, giữ cô giữa anh và bức tường: “Đi đâu? Đi chăm sóc Kỳ Dục sao? Đúng rồi, cái chân bị thương của anh đã khỏi chưa? Chậc, vận khí thực sự không tốt!”. Khi nói anh ta không ngừng cười khiêu khích.
“Tôi nguyền rủa lần sau chính là anh gặp phải việc như vậy!” Tư nNgôn bừng bừng hung dữ trợn mắt nhìn anh ta. “Còn nguyền rủa anh không có ai chăm sóc!”
“Nếu tôi bị thương cô không đến chăm sóc tôi sao?” Kỷ Huyên ra vẻ ai oán trùng mắt xuống. “Thật khiến người ta đau lòng.”
“Đi mà đau lòng của anh!” Tư Ngôn đẩy ngực anh ta. “Tránh xa một chút! Sau khi anh bị thương khẳng định có vô số nữ nhân tình nguyện đến chăm sóc anh, ồ, Lạc Vũ Nghiên chả phải là một trong số đó sao?”
Kỷ Huyên không hề lùi lại, ngược lại còn tiến lên sát hơn, môi chạm vào trán của cô, cố ý thở ra hơi nóng phả lên trán cô: “Nhưng, nếu tôi nói tôi muốn cô thì sao? Tôi có gì không bằng Kỳ Dục? Hả?”.
Những lời này quá mức mập mờ, Tư Ngôn rất không thích ngữ khí và cách nói của anh ta, cũng rất không thích một người đàn ông mà mình không thích dựa gần như vậy, cô ngọ nguậy đầu, để trán của mình xa môi anh ta một chút: “Trong lòng tôi, anh chẳng có thứ gì so sánh được với anh ấy! Như vậy được chưa? Có thể bỏ ra không?”.
“Đương nhiên không được…” Kỷ Huyên còn muốn sát lại gần hơn, bỗng nhiên một giọng nói sắc nhọn cất lên: “Kỷ Huyên?”.
Kỷ Huyên thản nhiên nhếch môi cười, thả Tư Ngôn ra, sau đó quay người đối diện với Vũ Nghiên vừa đến: “Vũ Nghiên, em đến rồi?”.
Đối với việc anh ta đang tán tỉnh người con gái khác, cố nhiên thần sắc anh ta không hề lộ vẻ gượng gạo.
Lạc Vũ Nghiên nhíu đầu mày nhìn Kỷ Huyên, lại nhìn Tư Ngôn đang được anh ta chắn ở phía sau, trong lòng đương nhiên phẫn nộ, nhưng cũng biết không thể phát tác trước mặt Kỷ Huyên, chỉ có thể gồng mình kiềm chế, nhếch môi bước đến kéo tay Kỷ Huyên: “Sao anh lại ở đây? Sắp quay đến phân cảnh của anh rồi”.
“Ồ, vậy đi thôi.” Anh cười cúi đầu nhìn Lạc Vũ Nghiên, sau đó quay người liếc Tư Ngôn một cái: “Này, cô vẫn chưa đi? Lẽ nào đợi…”.
“Cút!” Tư Ngôn giận dữ thét lên một tiếng, đẩy anh ta một cái rồi sải bước bỏ đi, còn tức giận không ngừng mắng Kỷ Huyên, sao anh ta có thể tán tỉnh cô trước mặt bạn gái hiện tại của mình!
Vì sự việc này, Tư Ngôn vốn tâm tình vui vẻ giờ càng lúc càng buồn bực, đến việc mua bữa tối cho Kỳ Dục cũng quên luôn, bước đến cửa phòng bệnh mới nhớ ra, cô không muốn quay xuống đi mua, đành làm mặt lạnh đẩy cửa bước vào, đi thẳng một mạch đến ghế sofa ngồi xuống, nhìn chằm chằm cây xương rồng trên bệ cửa sổ, không thèm để ý đến Kỳ Dục.
Kỳ Dục thấy Tư Ngôn bước vào, trong lòng nhẹ nhõm, vừa nghĩ làm mặt lạnh nói cô vài câu, nhưng nhìn thấy sắc mặt cô rõ ràng còn tệ hơn anh, đến nhìn một cái cũng không, liền ngồi xuống sofa, trong tay là túi của cô, không có gì khác.
Anh chau mày, không mở miệng ngay, trước tiên anh nghĩ lại mình một chút, lẽ nào cuộc điện thoại vừa rồi anh khiến cô tức giận? Hay là… Kỳ Dục chau mày, tâm tư của con gái thực sự rất khó đoán, anh chưa bao giờ thử đoán nguyên nhân tâm trạng không vui của một người con gái, cho nên bây giờ gặp phải tình trạng này, anh không biết nên làm thế nào.
Sau khi do dự một lúc, anh cảm thấy bản thân bắt buộc phải làm gì đó, vì cô chỉ nhìn chậu xương rồng, một ánh nhìn cũng bủn xỉn không cho anh, cái cảm giác bị người ta xem thường thực sự khiến anh rất muốn phát điên.
Kỳ Dục suy tính một chút, tìm chủ để an toàn để bắt đầu: “Xương rồng đẹp đến vậy sao?”.
Tư Ngôn lúc này mới ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn anh, dần dần mới hồi phục tinh thần: “Ồ, đúng vậy, không phải của em mua sao”.
“Là em mua.” Kỳ Dục nhắc lại lời cô, sau đó nhìn sắc mặt cô, lại hỏi tiếp một câu: “Em đang tức giận?”.
“Ồ, anh nhìn thấy sao?” Tư Ngôn kinh ngạc hỏi anh.
Kỳ Dục khắp đầu đen tối, biểu hiện của cô lộ rõ ra ngoài như vậy, anh làm sao không nhìn ra cô đang tức giận! Lẽ nào cô nghĩ mọi người thành ngốc hết? Sắc mặt anh trầm xuống, hỏi lại: “Vì sao em cảm thấy anh nhìn ra?”.
“Ồ…” Tư Ngôn không biết nên nói gì, xoa xoa tay rồi nói: “Em quên không mang bữa tối cho anh rồi”.
Kỳ Dục lúc này còn có tâm trạng đâu mà ăn với uống, kiên trì tiếp tục hỏi: “Vì sao tức giận?”.
“Ồ…” Tư Ngôn chưa kịp nói mình gặp Kỷ Huyên đã bị Kỳ Dục trách móc.
“Vì tôi?”
A? Sao lại vì anh? Tư Ngôn suýt chút nữa buột miệng nói ra, nhưng sau khi nhìn thấy khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng của Kỳ Dục lòng cô nhảy lên, dường như hiểu được điều gì đó thế là cô mím mím môi, vội che đi nụ cười muốn lộ ra, cố ý thản nhiên nói: “Anh thấy thế nào?”. Câu này vốn là độc quyền của Kỳ Dục. Khi nói ra, cô mới phát hiện, hóa ra nói câu này sảng khoái thoải mái như vậy!
“Thực sự là vì tôi? Vì cuộc điện thoại vừa rồi?” Kỳ Dục chau mày. “Cô tức giận vì tôi coi cô là bảo mẫu?”
Anh không nói coi như không sao, vừa nói ra khiến Tư Ngôn nghĩ lại, đúng vậy, cô vẫn đang tức giận vì nguyên nhân này, biểu hiện của Kỳ Dục mấy ngày gần đây thực sự là biến cô thành bảo mẫu gọi đến là phải đến. Nghĩ vậy, trong lòng trùng xuống, cô hỏi: “Vậy anh thực sự coi em là bảo mẫu sao?”. Cô thề, nếu anh dám nói là đúng, vậy thì cô sẽ lập tức đạp cửa mà đi ra, sau này không bao giờ quay lại nữa!
Cô yêu anh, cho nên tình nguyện vì anh làm tất cả mọi việc, nhưng tình yêu của cô cũng có sự tôn nghiêm, tình yêu không có sự tôn nghiêm, cô thà rằng không cần!
Anh chăm chăm nhìn ánh mắt hiện sự bi thương của cô, nhìn hai tròng mắt như ngấn nước, nhìn đôi môi hơi phụng phịu, trong lòng chợt thắt lại, dường như có chút không chịu nổi, phải chăng thực sự anh đã sai? Anh không nên cố ý trêu chọc cô, khiến cô hiểu lầm cho rằng anh biến cô thành bảo mẫu?
Anh biết, thực sự không phải như vậy. Anh chưa bao giờ coi cô là bảo mẫu. Sự tồn tại của cô là một thứ không thể không có hoặc thiếu, anh không tưởng tượng nổi nếu cô không tồn tại, vậy cuộc sống của anh sẽ biến thành như thế nào? Thói quen quả thực quá đáng sợ, anh vốn có thói quen với những ngày tháng cô độc, quạnh quẽ, nhưng từ khi Tư Ngôn xuất hiện, anh lại phát hiện bản thân không cách nào chịu đựng nổi sự cô độc, anh hy vọng tiếng cười của Tư Ngôn luôn ở bên mình, đó là khát vọng nơi sâu thẳm tận đáy lòng, anh đã bắt đầu dần dần không lẩn tránh, chỉ là chưa kịp nói ra sự thừa nhận đó.
“Không phải.” Anh nghe thấy giọng mình chân thành nói. “Tư Ngôn, không phải vậy.”
Tư Ngôn vô cùng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Kỳ Dục, thấy anh đưa tay ra vẫy mình lại gần, cô đến nghĩ cũng không thèm, thất thần bước thẳng đến bên cạnh anh, sau đó nắm lấy bàn tay anh đang giơ lên.
Bàn tay Kỳ Dục rất ấm, thậm chí trong lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi, cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, lập tức bị anh nắm chặt lại, bị giữ chặt đến mức không có khe hở, cô không dám tin nhìn vào mắt anh, không dám đoán những hàm ý ẩn chứa trong hàng hành động này.
Kỳ Dục cảm thấy hơi ngượng ngập, không quay đầu lại khẽ ho hai tiếng, anh chưa bao giờ tỏ tình với một người con gái, nhưng hôm nay, dường như chỉ có tỏ tình mới có thể khiến người con gái này yên tâm, cho nên, cho dù chưa bao giờ làm, anh cũng tình nguyện vì cô làm một lần.
“Không phải là bảo mẫu, chưa bao giờ như vậy.” Sóng tình trào dâng trong mắt Kỳ Dục, nhưng giọng nói lại gợn sóng không hề sợ hãi, anh rốt cuộc không nói ra được những lời ngọt ngào, đường mật, chỉ có thể giãi bày một sự thực, nhưng khiến Tư Ngôn cảm động đến không dám mở mắt, cô sợ hãi nhắm mắt lại, tất cả những điều này biến thành cảnh trong giấc mơ của cô.
“Vậy là vì sao?” Giọng Tư Ngôn run rẩy, cô ngơ ngẩn nhìn vào mắt Kỳ Dục, cảm nhận được lực nắm tay mình dần dần tăng, hơi đau, nhưng cô rất vui, vì cảm giác này có thể cho cô biết, tất cả, không phải cảnh trong mơ mà là sự thực, Kỳ Dục đang thực sự nắm tay cô, nói với cô: cô chưa bao giờ là bảo mẫu!
Kỳ Dục giơ cánh tay kia lên, nhẹ nhàng xoa lên gò má cô, dịu dàng mà hơi lạnh, mang theo một lớp mỏng mồ hôi, nhưng anh lại quyến luyến không nỡ rời. Ngón tay anh di chuyển đến thái dương, khẽ khàng chạm vào mắt của cô, xòe tay ra che đi đôi mắt của cô, đồng thời nghiêng người, từ từ hôn lên môi cô.
Khoảnh khắc đôi môi chạm vào, Tư Ngôn cảm thấy không trung bỗng nhiên nổ ra vô vàn pháo hoa, trong đầu cô choáng ngợp, suýt chút nữa ngồi không vững, cũng may anh đỡ cô nên mới không bị ngã, cô kích động giật giật môi, cảm thấy anh rất dịu dàng mút vào, liếm láp, nước mắt cô không đừng được từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô nếm được mùi vị ngọt ngào, cô biết đó chính là vị của nước mắt mình, cô muốn hét to lên, nhưng không phát ra nổi âm thanh nào, chỉ có thể bất lực để Kỳ Dục dùng đầu lưỡi tách hai hàm răng cô ra, lưỡi của anh xâm nhập vào mọi ngóc ngách, cảm giác giao hòa này khiến nước mắt cô càng lúc càng chảy nhiều hơn.
Kỳ Dục đột nhiên phát hiện ra, anh từ từ rời cô ra, buông tay xuống, nhìn hàng lông mi dính đầy bọt nước lấp lánh, không kìm được anh nhếch môi khẽ cười: “Khóc gì chứ?”.
Tư Ngôn cũng nhếch môi cười, nhưng nước mắt vẫn rơi, cô đưa tay ra vòng qua cổ Kỳ Dục, dùng môi hôn lên, cô muốn chứng thực mình không hề nằm mơ, Kỳ Dục, thực sự hôn cô!
Lần này, là cô chủ động, cô vụng về cắn vào môi dưới của Kỳ Dục, sau đó đưa đầu lưỡi nhỏ nhắn của mình liếm trọn hai môi của anh, khiến môi anh mở ra liền gấp rút tiến đầu lưỡi vào trong, cuốn chặt lấy anh sau đó lại rời ra.
Kỳ Dục hưởng thụ sự chủ động của cô, nụ cười nơi khóe môi hiện rõ, bàn tay anh luồn vào mái tóc phía sau đầu cô, ấn từ phía sau, khiến cô càng sát anh hơn cũng khiến cho nụ hôn này thêm sâu hơn.
Sau khi hôn, hai người chạm mũi và trán vào nhau, môi cũng chỉ rời xa nhau một chút, khi nói chuyện vẫn chạm vào nhau.
Tư Ngôn cười, khẽ lên tiếng giống như sợ phá vỡ cảnh tượng tuyệt vời này: “Đây có phải là mơ? Kỳ Dục, anh nói xem, đây không chỉ là giấc mộng của em chứ?”.
Kỳ Dục cũng cười, lại hôn lên môi cô thật sâu, sau đó mới rời ra nói: “Không phải, Tư Ngôn, đây không phải là mơ”.