Đã qua thời gian hẹn với Hứa Man Lâm khá lâu nên khi trở về nhà, Thẩm Thanh chỉ thấy Khuynh Quyết đang nằm ngủ trên ghế sô pha.
Khẽ đóng cửa lại, cô nhẹ nhàng đến gần Khuynh Quyết. Anh đang ngủ ngon lành, tuy sắc mặt vẫn nhợt nhạt, đôi mày hơi nhíu lại nhưng chắc không có gì đáng ngại. Thẩm Thanh chưa hết giận anh, cô chỉ dừng lại ở phòng khách một chút rồi nhanh chóng bước vào thư phòng, lục lọi đồ đạc tanh bành như thể trút bỏ bực dọc.
Nghe thấy tiếng động, Hứa Khuynh Quyết giật mình tỉnh dậy. Cơn đau tim vẫn chưa dứt hẳn nhưng anh cố đứng dậy, đến thư phòng theo phía cố âm thanh phát ra.
“Thẩm Thanh?” Anh thấp giọng hỏi.
Đang tìm đồ đạc trong ngăn kéo, Thẩm Thanh thờ ơ đáp lại rồi tiếp tục tìm kiếm. Nghe câu trả lời ấy, Hứa Khuynh Quyết thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều. Vẫn biết Thẩm Thanh không đến mức sẽ gặp nguy hiểm khi ở bên ngoài, song chỉ khi nào cô ở trong phạm vi mà anh có thể kiểm soát được thì anh mới thấy thực sự an tâm.
Không rõ Thẩm Thanh đang làm gì, chỉ nghe thấy tiếng lạch cạch, Hứa Khuynh Quyết đành đứng bên cửa nói:
“Hôm qua là anh sai. Anh xin lỗi!”
Thẩm Thanh quỳ gối xuống sàn, quay lưng về phía Khuynh Quyết nên không thấy được vẻ mặt của anh lúc đó. Dù nghe lời nói đầy thành khẩn nhưng Thẩm Thanh vẫn cười nhạt đáp:
“Anh sai chỗ nào?”
Thái độ của Khuynh Quyết ngày hôm qua, cô không dễ dàng bỏ qua được.
“Lẽ ra anh nên sớm nói cho em biết chuyện của anh và Dụ Cẩn Quỳnh.” Hứa Khuynh Quyết nói.
“Vậy tại sao anh không nói?”
“Anh nghĩ chuyện đó không quan trọng.” Đây là lời nói thật lòng của Hứa Khuynh Quyết, nhưng anh lại quên rằng đó chính là chuyện nữ giới luôn quan tâm.
Thẩm Thanh nhướn mày, chợt nhớ lại tối qua trong lúc đôi co với Hứa Khuynh Quyết, chính cô đã nói câu y như vậy.
“Thật sao? Còn gì nữa không?” Thực ra điều mà cô giận nhất lại không phải chuyện đó.
Hứa Khuynh Quyết thở dài, mắt lim dim, “Anh muốn xin lỗi vì thái độ của anh hôm qua”.
“Đúng rồi đó!” Thẩm Thanh lạnh lùng nói, “Anh còn nói không thích em nữa cơ đấy!”
“Anh không có ý đó.” Biết rõ Thẩm Thanh đang cố ý hiểu sai câu nói tối qua, Hứa Khuynh Quyết cố gắng phân trần.
“Anh không nói là anh không thích em.”
“Nhưng em nhớ rõ là như vậy”, Thẩm Thanh bắt đầu tức giận nói, “Anh nói không thích em, nói không thích em thăm dò anh, lại còn tỏ vẻ lạnh lùng giáo huấn em nữa…”
Hứa Khuynh Quyết chau mày, đợi cho cô xả hết nỗi bực dọc, anh tựa vào cánh cửa, rồi nói:
“Tóm lại là anh không tốt. Sáng nay Man Lâm đến, anh mới biết trên cổ áo có vết son môi.”
“Ừm!”
“Lúc Dụ Cẩn Quỳnh đi có ôm anh một lát, chắc là do cô ấy để lại.” Hứa Khuynh Quyết nói xong, tựa vào bên cửa, khẽ thổi phù một tiếng.
“Thế sao? Thế anh bảo lúc đó em không nên phản ứng như vậy, có đúng không?” Thẩm Thanh quay đầu lại, nhìn anh hỏi.
Hứa Khuynh Quyết thẳng thắn nhận lỗi, cơn giận cửa Thẩm Thanh cũng tiêu tan ngay sau đó. Bây giờ trông thấy sắc mặt nhợt nhạt, hết sức mệt mỏi của anh, cô không khỏi mềm lòng. Thẩm Thanh phủi tay đứng dậy, nhẹ bước đến, dìu lấy cánh tay của Khuynh Quyết.
Hứa Khuynh Quyết chủ động đưa tay ra, ôm cô vào lòng, thì thầm:
“Em không giận nữa chứ?”
“Ừm.” Thẩm Thanh ôm anh chặt hơn chút nữa, “Khuynh Quyết! Em cảnh báo anh, nếu sau này còn như thế với em, em sẽ không cho qua như lần này đâu”.
Hứa Khuynh Quyết tựa hẳn lưng vào tường, tay mân mê mái tóc của Thẩm Thanh, gật đầu đáp:
“Anh và Dụ Cẩn Quỳnh từ lâu đã không còn gì rồi. Vết son đó là ngoài ý muốn. Sau này, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.”
“… Em chưa từng nghi ngờ anh.”
Thẩm Thanh ngẩng đầu cười đáp. Với cô mà nói, nghi ngờ lòng chung thủy của Hứa Khuynh Quyết không chỉ là sỉ nhục anh mà còn sỉ nhục cả cô nữa.
“Sao?”
“Em biết đó là ngoài ý muốn.” Thẩm Thanh nói, lấy ngón trỏ làm cử chỉ vẽ lại trên cổ áo anh. “Em chỉ buồn khi thấy trên người anh có dấu vết của cô gái khác.”
Hứa Khuynh Quyết sững lại, anh ấn nhẹ cằm vào trán Thẩm Thanh, nghĩ một lúc rồi nói:
“Từ sau anh không mặc cái áo đó nữa là được chứ gì.”
Thẩm Thanh cười thành tiếng, ôm cổ anh, “Anh đâu cần phải đến mức ấy!”
“… Em vừa làm gì ở trong đó vậy?” Hứa Khuynh Quyết lại hỏi.
“Em thu dọn đồ đạc.”
“Đi đâu?”
Thẩm Thanh cảm thấy bàn tay anh siết chặt hơn, khẽ mỉm cười, “Có đồng nghiệp ở cơ quan hỏi mượn em ít tư liệu, em thu xếp lại để mai đưa cho họ”.
“…”
“Có cần ngồi nghỉ chút không?” Thẩm Thanh cảm thấy Hứa Khuynh Quyết dồn hết trọng lượng lên cơ thể cô.
Khuynh Quyết lắc đầu, im lặng một hồi lâu rồi mới khẻ nói:
“Sau này anh không cho phép em đi qua đêm vậy nữa.”
Thẩm Thanh ngồi bên giường, một tay vẫn bị Khuynh Quyết nắm chặt. Cô thở dài:
“Hứa Khuynh Quyết, anh biết điều em giận nhất là gì không?”
Khuynh Quyết lúc này đã ở trên giường, nhắm mắt lại, lắc đầu.
“Thích tự cường! Từ trước tới giờ không chịu nghe lời.” Thẩm Thanh nhấn mạnh giọng nói.
“Câu sau là dành cho bọn nhóc con mà.”
Sắc mặt Khuynh Quyết trắng nhợt. Anh quay đầu đi nửa ngần ngừ nửa như bất chấp.
“em thấy anh có lúc như thế thật!” Thẩm Thanh liếc anh nói, “Thế tại sao hôm qua anh lại giận dữ như thế, nói cho em biết được không?”
Hứa Khuynh Quyết trầm ngâm một lúc, sau đó quay đầu lại nói:
“Không phải giận dữ. Chỉ là không vui thôi.”
“Tại sao?”
“… Em có chuyện giấu anh. Anh lại không thể nhìn được biểu hiện của em, không đoán được tâm trạng của em. Điều đó khiến anh thấy mình vô dụng, đau khổ.” Hứa Khuynh Quyết thừa nhận.
Thẩm Thanh hơi ngạc nhiên. Vừa vì anh thẳng thắn, vừa vì cô phát hiện từ trước đến nay đã quên mất rằng đa phần người khiếm thị khi đối diện với sự thật đều thiếu cảm giác an toàn. Mắt không nhìn thấy, vô hình chung là mất đi rất nhiều cơ hội giao tiếp với người khác. Vì thế. Cho dù người có vẻ ngoài lạnh lùng, kiên cường như Hứa Khuynh Quyết cũng khó tránh có lúc cảm thấy bất an.
“… Em không nghĩ được như thế. Em xin lỗi!”
Thẩm Thanh bắt đầu tự trách mình.
“Không liên quan đến em. Anh không nói thì làm sao em biết được.” Hứa Khuynh Quyết nắm tay cô, nói:
Thẩm Thanh cắn môi, nhấc chân lên giường nằm cạnh anh, cô nói như tự hứa với lòng mình:
“Lần sau không như vậy nữa.”
“Thực tình, bất kể chuyện gì, em đều có thể thẳng thắn hỏi anh.”
“Vâng, từ sau sẽ không giấu, cũng không thăm dò anh nữa.”
…
Mười phút sau, Thẩm thanh chuyển tư thế nằm, khẽ nói, “Anh ngủ chưa?”.
“Chưa”.
“Anh nói chuyện gì cũng có thể hỏi anh?”
“Ừ.”
“Bất kể là chuyện gì?”
“Ừ”.
“Anh cũng đều trả lời?”
“Ừ”.
“Chắc chắn?”
“… Chắc chắn”.
Thẩm Thanh cười ranh mãnh.
“Sao thế?” Hứa Khuynh Quyết quay đầu lại, hai người mặt đối mặt, anh hỏi, “Em muốn hỏi gì nào?”
“… Anh có yêu em không?”
“…”
“Yêu không?”
“Thẩm Thanh…” Trong giọng nói thì thầm của Khuynh Quyết nghe có chút bực bội.
“Hứa Khuynh Quyết, anh không được nuốt lời.”
“Là em cố tình.” Hứa Khuynh Quyết hất mặt, rất mực khẳng định.
“Làm gì có? Cô gái nào cũng muốn hỏi như thế mà. Em muốn biết câu trả lời, có gì lạ chứ?”
“…”
“Ba từ ấy là khó nói vậy sao? Hay là thực ra anh không yêu em, hay là ban nãy anh…”
“Anh yêu em.” Một câu nói cắt ngang dòng suy nghĩ nhảm nhí của Thẩm Thanh.
“… Gì cơ?” Thẩm Thanh không thể ngờ rằng anh lại nói thật.
“Thẩm Thanh, anh yêu em.”
Khuynh Quyết quay người, môi anh chạm đến bờ môi đang hé mở vì kinh ngạc, dùng hành động để chứng minh câu nói của mình.
Đôi môi của họ êm ái, quấn quít, vô cùng thắm thiết, hòa hợp. Buổi tối hôm ấy, lần đầu tiên Hứa Khuynh Quyết nói câu “Anh yêu em”, bao giận hờn trong cô tiêu tan hết. Sau đó anh lại thờ ơ như trước, nhưng cô lần đầu tiên thưởng thức mật ngọt, sao có thể cam tâm để tình hình dậm chân tại chỗ.
Thời gian cao điểm đã qua, cuối cùng cũng có thể nhàn nhã nghỉ ngơi. Buổi tối, Thẩm Thanh choàng chăn mỏng ngồi trên ghế sô pha, lật giở cuốn tạp chí đọc to cho Hứa Khuynh Quyết nghe:
“…Kết quả nghiên cứu của nhà Tâm lý học hành vi người Mỹ cho thấy rằng, thường xuyên thể hiện yêu thương với người bạn yêu mến có thể làm khăng khít hơn tình cảm giữa người trong gia đình hoặc giữa những đôi tình nhân…“ Thẩm Thanh ngừng lại, thở dài, rồi lại đọc tiếp: “…Nếu ngày nào cũng bày tỏ vài lần những lời như ‘anh yêu em’ thì hiệu quả càng rõ rệt…” Đọc xong, cô đặt quyển tạp chí xuống, ngẩng đầu nhìn Khuynh Quyết nãy giờ thản nhiên như không.
“Ngài Hứa, xin hỏi ngài có nghe thấy tôi đọc gì không?”
“… Ừ.” Hứa Khuynh Quyết gật đầu, anh đang chăm chú lắng nghe thời sự phát trên ti vi.
“Vậy ban nãy em nói gì?” Thẩm Thanh ôm chăn đến ngồi cạnh anh.
Lúc này, bản tin thời sự đang tường thuật lại những sự kiện lớn trên thế giới, Hứa Khuynh Quyết vừa chăm chú lắng nghe vừa trả lời Thẩm thanh một cách hờ hững:
“… Em nói đến nhà Tâm lý học hành vi.”
“Còn gì nữa?”
“Tăng cường thân thiết với người yêu, người thân.”
“Còn nữa!” Thẩm thanh bắt đầu có ý định tắt ti vi.
“Còn… “ Có lẽ đã cảm nhận được sự tức giận của cô, Hứa Khuynh Quyết quay mặt lại, nghĩ ngợi rồi nói:
“Em đổi nội dung bài viết.”
“Sao?”
“Nếu ngày nào cũng có thể bày tỏ vài lần những lời như ‘anh yêu em’ thì hiệu quả càng rõ rệt.”
Câu này là em tự biên tự diễn.” Hứa Khuynh Quyết không những rành rọt nhắc lại từng câu từng chữ, mà giọng điệu còn rất chắc chắn.
Thẩm Thanh không hài lòng, “Sao anh biết?”
“Anh đoán.” Hứa Khuynh Quyết khẽ nhếch môi.
Thẩm Thanh ngán ngẫm khép mắt lại. Không dám khẳng định có phải mình vừa thấy vẻ đắc thắng ẩn hiện trên gương mặt anh không.
“Em chỉ khẳng định thêm chút thôi. Không thể phủ nhận những điều chuyên gia nói rất có lý.” Cô đưa tay ra khỏi chăn, nắm lấy các ngón tay thuôn dài của Khuynh Quyết.
“Ừ.” Câu chuyện kết thúc, Hứa Khuynh Quyết quay sang tiếp tục nghe thời sự.
Thẩm Thanh hết kiên nhẫn, “Hứa Khuynh Quyết, nước người ta diễn ra sự kiện gì thì liên quan gì tới anh?”.
Nói xong, cô giật lấy điều khiển ti vi, bật âm thanh mức nhỏ nhất.
“Anh đừng nghe nữa, nói chuyện với em.”
“… Em vừa tước đoạt cơ hội nắm bắt tin tức bên ngoài của anh đấy.”
Tuy nói thế nhưng sắc mặt của Khuynh Quyết không có vẻ tức giận.
Thẩm Thanh nghe xong lại thấy tim đau nhói. Cô lắc lắc tay anh, khẽ cười:
“Vẫn còn có em mà. Sau này ngày nào em cũng đọc báo cho anh nghe.”Vừa nói cô vừa điều chỉnh cho âm lượng ti vi to lên.
Hứa Khuynh Quyết mỉm cười, ôm lấy vai Thẩm Thanh, cô đã quên đi câu chuyện về phương pháp thể hiện tình yêu vừa rồi.
…
Năm mới sắp đến, cùng với việc ra mắt cuốn tạp chí số đặc biệt nhân dịp cuối năm, tòa soạn quyết định tổ chức một bữa tiệc chiêu đãi nhỏ. Thẩm Thanh vừa đi làm về đã hỏi ngay ý kiến Khuynh Quyết:
“Anh có cùng em đi không?”
Hứa Khuyh Quyết vừa tắm rửa xong, ngồi trên giường hỏi:
“Ở đâu vậy?”
“Tòa soạn bao hết nhà hàng trong một đêm. Đương nhiên chúng mình có thể về bất cứ lúc nào.”
Hứa Khuynh Quyết nghĩ một lát rồi nói, “Được.”
“Tốt quá rồi!” Thẩm Thanh chạy đến ôm lấy eo anh, ngửi mùi sữa tắm trên cơ thể anh, “Anh mà đi thì cả hội trường sẽ kinh ngạc cho mà xem”.
“.. Em coi anh là gì hả?”, Hứa Khuynh Quyết cười bực bội.
“Em đùa đấy.” Thẩm Thanh cười thầm.
…
Hai ngày sau, sự thật chứng minh nhận định của Thẩm Thanh vô cùng chính xác, đến mức cô cảm thấy ân hận vì lẽ ra không nên đưa anh đến đó.
Khi hai người vừa bước vào, Thẩm Thanh có cảm giác tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào người con trai đi bên cạnh mình, đã vậy mãi mới chịu rời đi nơi khác. Lần đầu tiên cô thấy, việc gắn quyền sở hữu của mình lên cơ thể Hứa Khuynh Quyết là điều cần thiết.
Kéo Khuynh Quyết ngồi xuống sô pha. Thẩm Thanh đi chọn đồ ăn. Rất nhiều đồng nghiệp vây quanh cô tỏ vẻ vừa ngưỡng mô vừa ghen tị. Khi nói cho họ nghe về thân phận của Hứa Khuynh Quyết, Thẩm Thanh không khỏi có chút đắc ý trong lòng. Lúc bê hai khay đồ ăn trở lại, cô đã thấy có một cô gái xinh đẹp đang ngồi cạnh Khuynh Quyết.
“Xin hỏi anh họ gì?”
“… Hứa.”
“Anh là bạn của Thẩm Thanh à?”
“Ừ.”
“Tôi là đồng nghiệp của cô ấy.”
“…”
“Anh Hứa có hay đi dự tiệc không?”
“Không.”
“Chẳng trách từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp anh. Thế anh Hứa làm gì? Tôi chưa từng nghe Thẩm Thanh kể gì về anh. Quan hệ hai người tốt chứ?”
“…”
Thẩm Thanh nấp vào một bên cười thầm, đến khi cô bạn đồng nghiệp hỏi đến chuyện riêng tư, sắc mặt Hứa Khuynh Quyết cũng bắt đầu lộ vẻ chán chường, cô mới bước ra, làm gián đoạn câu chuyện như độc thoại của cô bạn đồng nghiệp đó. May mà cô bạn biết ý, thấy Thẩm Thanh đến, bèn tự động đi chỗ khác.
“Anh ăn đi” Thẩm Thanh đưa khay đồ ăn cho Khuynh Quyết.
“Sao em đi lâu thế?” hứa Khuynh Quyết hơi nhíu mày.
“Em không muốn ngắt lời hai người mà. Cô ấy là phóng viên chuyên mục thời trang. Hỏi nhiều chút cũng không có gì lạ. Chắc nhìn anh đẹp trai quá, nên mới có hứng hỏi chuyện.”
Thẩm Thanh nghiêng đầu, vừa nói vừa nhìn Hứa Khuynh Quyết. hôm nay, anh đeo kính đen. Trong ánh đèn mờ ảo, hình như không ai biết đực sự thật về đôi mắt của anh. Lại thêm bộ đồ đen. Thái độ lạnh nhạt, quả là trang phục rất hợp với tính cách.
“Chúng ta đi thôi.” Một lát sau, Thẩm Thanh kéo tay anh.
“Được.” Thực ra thì Hứa Khuynh Quyết không quen với không khí này lắm.
Hai người dời khỏi đám đông ồn ào, sóng đôi bước chầm chậm trên con phố. Những ngọn đèn trên cao tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Ban đêm trong thời tiết đầu đông, cái lạnh luồn qua cổ áo đi vào cơ thể. Thẩm Thanh so vai kéo khóa áo.
“Lạnh không?” Hứa Khuynh Quyết quay đầu hỏi.
“Không lạnh lắm.” Cô thấy bất ngờ về sự nhạy cảm của anh.
“Chúng ta bắt taxi về.”
“Từ hẵng về, chúng ta đi dạo một lát đã.”
“Ừ.” Hứa Khuynh Quyết đồng ý, nắm tay Thẩm Thanh đặt vào túi áo choàng.