-Này! Có cho chúng tôi đi nhờ không thì bảo?-nó bực mình vì sự im lặng của hắn
-Được thôi!-hắn nói rồi quay mặt bước đi, Phong cũng bước theo sau. Bảo Trâm nãy giờ ngồi băng lại vết thương cho mình rồi cùng nó đi về phía xe hắn. Bảo Trâm có thói quen mang băng cá nhân trong người, là bạn thân của nó biết nó lúc nào cũng gây chuyện nên phải có phòng bị. Nhớ hồi năm lớp 7, nó cùng mấy cậu bạn mua pháo mini đốt trong lớp rồi vu oan cho ông thầy đánh “rắm”, làm ông thầy ngượng chín mặt bỏ chạy, thế là lớp nó nghỉ nguyên tiết. Nhưng hậu quả là nó bị pháo bắn vào tay và xướt nhẹ chảy máu. Đúng lúc Trâm có mang theo băng gạt thế là băng lại cho nó rồi từ đó Trâm cũng coi như thói quen, lúc nào trong cặp cũng có nguyên hộp y tế nho nhỏ.
Trở lại hoàn cảnh hiện tại
“Trời ơi! Cái gì vậy nè trời?”-Nó khổ sở nghĩ
Nhìn kìa! Xe thì là xe con, mà mọi người cũng biết rồi đấy, chỉ có ghế của bác tài, ghế phụ thì Phong ngồi. Còn nó, hắn và Trâm thì ngồi ở hàng ghế sau.Hắn và Trâm ngồi ở hai bên, còn nó ngồi ở chính giữa. Trong trường hợp này, nhiều bạn gái sẽ phải chết vì đau tim mất. Ngồi gần người đẹp trai không đau tim mới là lạ. Thế nhưng…là ở chỗ là nó không bị gì cả. Mà nói đúng hơn là nó ngược lại hoàn toàn, nó đang ngồi khóc thầm, than sao số phận nghiệt ngã, khóc sao ông trời bạc bẽo với nó, ông trời không thương nó, mẹ đất không tội nghiệp nó, nói chung nó lôi cả gia phả, giòng họ mấy thằng không liên quan vào nguyền rủa (ngu gì lôi dòng họ mình vào).
-Có cần phải làm bộ mặt thế không?-hắn nhìn thấy bộ mặt méo mó của nó thì muốn bật cười nhưng kịp nén lại. Phải giữ hình tượng lạnh lùng. Thật ra hắn lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng chứ tính tình hắn chẳng lạnh lùng chút nào đâu. Hắn còn coi phim tình cảm Hàn Quốc nữa mới đau chớ. Coi riết hắn ghiền luôn mấy anh chàng đẹp choai, lạnh lùng trong phim. Thế là hắn tập luyện, rèn bản thân giống như những anh chàng trong phim. Riết rồi ai cũng thấy hắn lạnh lùng như thế, chẳng còn cái vẻ dễ thương, thân thiện hồi bé nữa.