Một tuần trôi qua nhanh chóng, nó, Bảo Trâm và Phương Nguyên vẫn đi đi về về cùng nhau. Nó và hắn càng ngày càng thân thiết hơn. Có hôm rảnh rỗi, hắn còn đến nhà nó học bài chung nữa. Mẹ nó thấy thế thì mừng thầm vì cũng có người chịu được nó.
———————————————————————————————
Trong lớp
-Hey…mai được nghỉ đi chơi chứ?-hắn quay qua nói với nó và Nguyên.
-Nghe hay đấy! Cũng lâu chưa đi chơi-Phương Nguyên đồng tình.
-Tớ sẽ rủ luôn cả Khánh Phong-hắn nói.
-Khánh Phong?-Từ lần đó nó không gặp Khánh Phong nữa và cũng không biết tên của anh ta.
-Chính là người mà đi cùng tớ trong lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ấy.-hắn giải thích
-À…-nó à một cái rõ to.-tớ sẽ rủ cô gái hôm bữa nhé!
-Cô gái hôm bữa là ai vậy Anh?-Nguyên hỏi
-Thì là Bảo Trâm ấy-nó nháy mắt.
-Tớ đi đây một chút-Nguyên nói rồi chạy đi.
-Này! Tớ rủ thêm một người được chứ?-nó nói
-Là ai?-hắn
-Là con gái đó-nó lại nháy mắt.
-Ờ, thế à?-hắn tỏ vẻ bình thản
-Cậu có phải con trai không thế? Nghe tới gái mà không hề có chút gì quan tâm ư?-nó nhăn mặt nói.
-Cốc-hắn cốc đầu nó-Cậu đang nói cái quái gì vậy?
“Không phải là tớ không quan tâm mà vì tớ chỉ quan tâm đến cậu thôi”-những lời đó hắn nào dám nói ra. Hắn biết là hắn đã thích nó tự khi nào. Nhưng hắn sợ nó không thích hắn, sợ nếu nói ra mà bị từ chối thì thật xấu hổ, hắn làm sao có thể đối diện với nó. Một người cao cao tự đại như hắn mà phải ở trong tình cảnh đó thì thật buồn cười. Hắn quyết định chờ thời cơ. Còn bây giờ chỉ cần mỗi ngày nhìn nó cười, được nghe giọng nói của nó là hắn đã mãn nguyện rồi.”Nghe sao vĩ đại quá!”
-Này, cậu muốn chết phải không?-nó bị hắn cốc một cái đau đến thấu cả trời đất.
-Hì, tại cậu nói bậy ấy chứ, thật ra thì là ai vậy?-hắn lại gãi đầu. Mỗi khi như vậy thì nó lại mủi lòng, độ đáng yêu của hắn lúc này là lên đến đỉnh điểm.
-Ưm…thật ra thì là anh hai của tớ-nó nói.
-Thật hả?-hắn hỏi lại mà hai mắt sáng rỡ cứ như là vớ được vàng. Hắn cứ nghĩ là có cơ hội tiếp cận anh vợ tương lai cơ đấy. Nhưng hắn đâu biết thái độ này của hắn khiến nó hoài nghi…
-Này…hỏi thật nhé-nó e dè.
-Gì cơ?-hắn hỏi
-Cậu thực sự là gay phải không?
-Gừ…Vũ Ngọc Anh, cậu chết với tớ-hắn gầm lên khi thấy nó đã chạy đi, hắn liền đuổi theo.