Mặt trời chói chang nhưng Trữ Mặc lại lạnh toát cả người.
Cô không thể rời mắt khỏi cảnh một đôi nam nữ đang tình tứ ôm nhau trong quán cà phê bên kia đường. Cô lặng người, thật không ngờ chuyện như thế lại xảy đến với mình.
Lý Diệp cảm thấy Trữ Mặc có vẻ bất thường bèn đưa mắt nhìn theo, mặt cô cũng biến sắc. Người đàn ông trong quán cà phê không ai xa lạ mà chính là Điền Tuấn, người yêu của Trữ Mặc, hai người quen nhau cũng đã mấy năm. Còn cô gái là Tưởng Phi Phi, đồng nghiệp mới của Điền Tuấn. Ba người từng dùng cơm chung với nhau, Tưởng Phi Phi còn khen họ là đôi trai tài gái sắc khiến người khác phải ngưỡng mộ.
Điền Tuấn ghé đầu thì thầm vào tai Tưởng Phi Phi điều gì đó khiến cho cô giận dỗi đấm vào ngực anh, anh mỉm cười đầy vẻ thích thú.
Lúc này lẽ ra Trữ Mặc phải bị tổn thương, căm giận và ghen tức mới phải nhưng cô lại chẳng có cảm giác gì chỉ thấy người lạnh như đá. Bản thân cô cũng không ngờ mình lại có thể bình tĩnh như thế khi đối mặt với tình huống này.
Trữ Mặc nhớ trước đây Điền Tuấn có hỏi: “Nếu có một ngày em phát hiện anh lừa dối em thì sao?” Cô suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì em sẽ khóc thật lớn, bám chặt lấy anh, buộc anh bồi thường năm tháng thanh xuân em đã lãng phí cho anh.”
Trữ Mặc lặng nhìn người đàn ông cô yêu, trước đây cứ cho rằng anh ta nói đùa, đâu ngờ hóa ra là thật.
Trữ Mặc vỗ vai Lý Diệp: “Diệp Diệp, tớ qua đó một lát.”
“Tớ đi với cậu.”
Trữ Mặc đẩy cửa vào, bước đến trước mặt Điền Tuấn và Tưởng Phi Phi: “Thật trùng hợp.”
Hai người ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy Trữ Mặc, Điền Tuấn vội buông Tưởng Phi Phi ra, đứng bật dậy.
Tưởng Phi Phi mặt trắng bệch, nụ cười ngọt ngào ban nãy cũng dần tắt. Vẻ bình thản của Trữ Mặc khiến cô tức giận, cô hất cằm nhìn Trữ Mặc với ánh mắt đầy khiêu khích.
Lý Diệp nhìn Điền Tuấn và Tưởng Phi Phi bằng ánh mắt lạnh giá. Ánh mắt ấy càng khiến Điền Tuấn thấy bất an, nhưng anh cũng trấn tĩnh ngay: “Sao em đến đây?”
Trữ Mặc ngồi xuống ghế đối diện hai người: “Em có việc đi ngang qua đây.”
Lý Diệp đến bên cạnh Trữ Mặc, đặt túi xách xuống bàn, chẳng nói lời nào.
Điền Tuấn thấy Lý Diệp tức giận nên chuyển ánh mắt sang Trữ Mặc, rồi chậm rãi ngồi xuống.
Không để cho anh kịp ứng phó, Trữ Mặc đã lên tiếng: “Điền Tuấn, chia tay đi.”
“Chia tay?” Điền Tuấn nghiêm mặt nói. “Em đang đùa đó à?”
Trữ Mặc cười nhạt, liếc nhìn Tưởng Phi Phi, nói: “Sao lại không chia tay?”
“Chúng ta đã định cuối năm nay cưới, nhà đã xem xong, cha mẹ cũng đã gặp nhau, bà con bạn bè đã biết tin, vậy mà em muốn chia tay sao?” Anh nhìn theo Trữ Mặc về hướng Tưởng Phi Phi.
Điền Tuấn vẫn còn muốn nói, bỗng Lý Diệp đứng lên: “Anh không biết xấu hổ hay sao? Bây giờ muốn có cả hai à?”
Lý Diệp lớn tiếng khiến mọi người trong quán đều nhìn Điền Tuấn. Điền Tuấn mặt đỏ rần. Anh hít một hơi thật sâu: “Mặc Mặc, anh biết em giận anh lắm. Em bình tĩnh lại rồi mình nói tiếp.”
“Không cần nói gì nữa.” Trữ Mặc vừa níu lấy cánh tay Lý Diệp vừa nói: “Dễ hợp dễ tan. Nếu anh không muốn nghe những lời khó nghe hơn thì hãy tự tìm lấy một lý do, hôm nay đừng đến nhà em.”
Điền Tuấn im lặng. Lý Diệp đảo mắt quanh quán cà phê vẻ vẫn còn rất tức giận: “Không ngờ anh ta là loại người đó!”
Trữ Mặc cúi đầu chẳng nói gì.
Lý Diệp nhìn cô, nói: “Mặc Mặc, cậu không sao chứ?”
Trữ Mặc cười: “Không sao, chỉ tâm trạng không được tốt thôi.”
Hôm nay là cuối tuần, Điền Tuấn vốn có hẹn sẽ đến nhà ba mẹ cô ăn tối, giờ gặp chuyện thế này, Trữ Mặc không muốn nhìn thấy Điền Tuấn là lẽ tất nhiên. Chỉ là cô không biết nên nói thế nào với ba mẹ.
Về đến nhà, Trữ Mặc nhìn thấy mẹ đang nhặt rau, còn ba đang nói chuyện với ai đó ở phòng khách.
Cô đưa mấy món vừa mua về cho mẹ. Mẹ hỏi: “Tiểu Tuấn vừa gọi điện thoại báo hôm nay công ty có việc đột xuất nên phải ở lại giải quyết, không đến được, con có biết không?”
Trữ Mặc “Dạ” một tiếng. Mẹ chưa hỏi thêm gì thì ba đã nói vọng ra: “Mặc Mặc về đó à? Ra xem ai đến đây này?”
Chàng trai quay người lại nhìn Trữ Mặc cười thật tươi: “Mặc Mặc.”
Ký ức tuổi thơ thoáng chốc hiện về lấp đầy tâm trí cô. Trữ Mặc thẫn thờ một lúc, nụ cười ấy sao quá đỗi thân quen, ngày xưa là nụ cười của một cậu bé, bây giờ lại hiện lên trên gương mặt của một chàng trai trưởng thành: “Tô Chính?”
“Cái thằng này, có đánh chết cũng chẳng chịu gọi chị Mặc Mặc!” Bà Trần bước vào cười to, “Cũng đã năm năm không gặp rồi? Tiểu Chính đã lớn thế này rồi.”
Đúng vậy, cậu ấy thật sự đã trưởng thành. Tuy cả hai vẫn thường gọi điện thoại cho nhau nhưng ít nhất cũng năm năm rồi không gặp. Trữ Mặc nhìn chàng trai cao lớn trước mặt, thật khác với hình ảnh cậu bé mà cô biết ngày nào.
“Tô Chính thi đậu vào trường đại học ở đây. Tiền đồ rộng mở.” Ông Trần đứng cạnh bên khen, “Tiểu Chính, hai chú cháu mình nói chuyện tiếp, để chị và dì con nấu cơm.”
Tô Chính nhìn Trữ Mặc, thấy cô đang xách một con cá chép to bèn nói: “Chú à, để con giúp Mặc Mặc làm cá, cá to như thế làm cực lắm.”
Trữ Mặc nói: “Để đó, lẽ nào khách phải làm.”
Tô Chính chẳng chịu nghe lời, xách cá đi vào bếp.
Trữ Mặc muốn giúp nhưng Tô Chính dứt khoát không cho cô động tay vào: “Để đó.”
Trữ Mặc lùi lại một bước. Tô Chính mỉm cười, ánh mắt ấm áp: “Mặc Mặc, sau này không ức hiếp em được nữa đâu.”
“Nhóc, gọi chị chứ.”
Cậu chớp mắt, không thèm cãi lại, tiếp tục làm cá.
Gặp lại Tô Chính, Trữ Mặc rất vui. Việc không vui lúc trưa ít nhiều cũng được giải tỏa bớt. Cô lấy dưa leo rửa sạch rồi cắt lát xếp ra đĩa, Tô Chính hỏi: “Nghe nói chị sắp cưới à?”
Trữ Mặc giật mình, sơ ý để dao cắt vào tay, la lên: “Á!”
Tô Chính quay lại nhìn, cậu khẽ nhíu mày nhưng không nói câu nào, chỉ nhanh chóng rửa tay thật sạch rồi đưa ngón tay cô vào miệng ngậm.
Trữ Mặc ngẩn người. Tô Chính giống như một con vật bé nhỏ đang gặm ngón tay cô. Cảm thấy cô đang chăm chú nhìn, cậu ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt ấy khiến cô hơi hoảng sợ.
Cô rút tay lại: “Chị… để chị.” Cô ngậm ngón tay vào miệng, giật mình nhận ra chẳng phải là ngón tay này Tô Chính vừa ngậm đó sao? Cô liền bỏ tay xuống, máu lại tuôn ra.
Trữ Mặc vội vàng chỉ tay về phía tủ bếp: “Băng dính…”
Cậu lấy hộp thuốc cứu thương, mở ra lấy băng dính cẩn thận dán cho cô.
Cô chăm chú nhìn ngón tay, cậu đột nhiên thì thầm bên tai cô: “Mặc Mặc nhạy cảm quá.”
“Cái gì?”
Trữ Mặc trợn tròn mắt. Không chỉ đỏ mặt mà cả người cô cũng nóng rần.
Tô Chính không nhịn được cười khi thấy dáng vẻ Trữ Mặc, đẩy cô ra khỏi phòng bếp: “Mặc Mặc mà giúp được gì chứ, ra ngoài chơi đi.”
Nhà họ Trần và nhà họ Tô thân thiết với nhau đã mấy đời. Trước đây, ông Trần và ông Tô còn ước hẹn với nhau, nếu sinh con trai thì cho chúng làm anh em, sinh con gái thì làm chị em, một trai một gái thì cho lấy nhau.
Nhưng mọi chuyện không như tính toán, phải tám năm sau ngày cưới, bà Tô mới mang thai. Tuy là sinh được con trai nhưng lúc đó Trần Trữ Mặc đã vào lớp một. Hai nhà cũng vui vẻ cho qua ước hẹn khi xưa.
Năm năm trước, nhà họ Trần dọn đến một nơi khá xa, cũng không thường qua lại nữa, nhưng dịp lễ tết đều gọi điện chúc mừng nhau.
Ông Trần gặp Tô Chính thì vô cùng mừng rỡ nên uống không ít rượu. Cả nhà ăn cơm trong không khí ấm áp vui vẻ.
Màn đêm dần buông, cái nóng bức khi trưa cũng vơi bớt, mọi người đã ra sân ngồi hóng mát. Giúp mẹ dọn dẹp xong, Trữ Mặc cũng ra sân ngồi hóng mát dưới giàn nho. Cô ngửa mặt ngắm nhìn bầu trời đêm đầy những ngôi sao sáng lấp lánh. Hương hoa thoang thoảng, tiếng côn trùng rỉ rả, không gian thật yên bình.
Trữ Mặc đang cầm quạt phe phẩy bỗng giật mình khi thấy một bóng đen như che phủ cả người cô. Ngẩng đầu lên, cô thấy Tô Chính đang dựa tường nhìn mình.
“Mặc Mặc có tâm sự à?”
Rõ ràng đây chẳng phải câu hỏi. Trữ Mặc quạt nhanh hơn: “Cậu thì hiểu tâm sự gì chứ?”
Cậu với tay lấy cây quạt: “Mặc Mặc, em không còn nhỏ nữa.”
“Có khi nào cậu tự nhận mình nhỏ đâu. Lúc còn nhỏ, ai nói chị nhỏ chị đều không muốn nghe.” Cô thở dài, dịu dàng nói: “Bây giờ thì lại muốn nghe người khác nói mình nhỏ, bọn trẻ con đều gọi chị là rồi đấy.”
“Chị 26 chứ đâu phải 62. Có phải Mặc Mặc và tên họ Điền xảy ra chuyện gì không?”
Trữ Mặc quay đầu nhìn Tô Chính. Cái nhìn khiến cậu mất tự nhiên: “Nhìn gì chứ?”
“Cậu đã yêu mấy lần rồi? Đi học không lo học, để ý mấy chuyện này làm g ì “.
Cô còn định nói gì nữa thì có tiếng gọi: “Mặc Mặc”. Trữ Mặc ngoảnh đầu lại, nhíu mày, là Điền Tuấn.
“Con chào hai bác, công ty có việc đột xuất nên con phải ở lại làm.”
“Không sao, không sao. Con đã ăn cơm chưa?” Bà Trần nói rồi đứng dậy.
“Dạ, con ăn rồi.”
“Ăn rồi thì thôi.” Bà Trần ngồi xuống lại, thấy Điền Tuấn nhìn Tô Chính, bèn giới thiệu: “Đây là con trai của bác Tô tên là Tô Chính. Hai bác xem nó như con trai, năm nay đến đây học đại học.”
Điền Tuấn nhìn Tô Chính mỉm cười chào hỏi, Tô Chính chỉ gật đầu đáp lại.
Trữ Mặc ngồi trên sofa, lặng lẽ xem tivi.
Sự yên lặng của cô khiến cả nhà đều đoán ra được giữa cô và Điền Tuấn đã xảy ra chuyện. Ông Trần nhìn con gái, nhìn Điền Tuấn rồi lại đưa mắt nhìn bà Trần. Bà Trần đứng dậy: “Mặc Mặc, mấy ngày này Tô Chính sẽ ở đây, phòng ốc vẫn chưa dọn xong, con giúp mẹ tí nào.”
Trữ Mặc dạ một tiếng, đứng dậy. Điền Tuấn và Tô Chính cùng đứng lên, đồng thanh: “Con làm cho.”
“Lẽ nào để khách đến chơi phải động tay.” Bà Trần kéo tay Tô Chính, “Để chị với anh rể con làm.”
Trữ Mặc hiểu dụng ý của ba mẹ, chỉ cười: “Sao không cho cậu ấy làm, phòng của cậu ấy mà, khách khứa gì chứ?”
Tô Chính lắc đầu: “Dì để con đi cùng Mặc Mặc.”
Điền Tuấn không vui khi thấy Tô Chính gọi tên thân mật của Trữ Mặc. Anh bước lên, nói với Trữ Mặc: “Để anh giúp em.”
“Không cần anh lo.” Trữ Mặc lạnh lùng từ chối nhưng trông thấy ánh mắt của ba mẹ, bèn dịu giọng: “Đến muộn thế rồi, nói chuyện với ba mẹ chút đi.”
Điền Tuấn nhẹ nhõm hẳn, nắm lấy tay Trữ Mặc: “Tuân lệnh?” Tô Chính đã đi đến cầu thang, vẫn rướn người nhìn lại.
Trữ Mặc rút tay: “Mẹ để chiếu tre ở đâu?”
“Trên tủ ấy.” Bà Trần dặn dò Tô Chính, “Nặng đấy, lấy xuống nhớ cẩn thận.”
“Con biết rồi ạ.” Tô Chính đáp lại, đợi Trữ Mặc lên lầu rồi đi theo.
“Chiếu tre…” Trữ Mặc đứng trên giường, nhón chân mở tủ tìm, “Chị nhớ năm ngoái đã mua, để đâu rồi nhỉ?”
Tô Chính đứng trước mặt Trữ Mặc, tựa lưng vào tủ quần áo ngước nhìn cô, mỉm cười.
Trữ Mặc cúi xuống thấy Tô Chính nhìn lên, liền đẩy cậu ra phía sau: “Nhìn gì đó?”
Tô Chính xích qua một bên, đột nhiên hỏi: “Hai người cãi nhau à?”
“Cậu là đàn ông, sao nhiều chuyện thế?”
“Bây giờ em là đàn ông rồi à? Vừa nãy ai nói em chỉ là một tên nhóc?” Tô Chính bình thản đáp, rồi dịu giọng “Mặc Mặc, em lo lắng cho chị. Em thấy tên họ Điền đó chẳng phải người tốt.”
“Thế nào mới là người tốt?” Trữ Mặc thầm nghĩ.
Nếu không phải hôm nay tận mắt nhìn thấy, chắc cô chẳng thể nào tin Điền Tuấn bắt cá hai tay.
Tô Chính nói tiếp: “Luật sư thì có được mấy người tốt đâu?”
“Làm luật sư thì sao không phải là người tốt? Ba của chị cũng là luật sư đấy.”
Tô Chính nhận ra mình lỡ lời: “Em cũng đâu nói là người xấu…”
Trữ Mặc cắt lời: “Tìm thấy rồi.”
Tô Chính sợ cô rướn người lấy chiếu té ngã bèn vươn tay giữ cô lại.
Trữ Mặc bị nhột, cựa quậy dữ dội, khiến cậu đứng không vững, cả hai ngã ra giường.
Trữ Mặc liền im bặt. Cô cảm thấy ngượng ngùng, vừa đẩy Tô Chính ra vừa nói: “Này nhóc, không muốn sống nữa hả?”
Tô Chính không vội buông cô ra, mắt ánh lên lấp lánh: “Em đã nói thế nào? Em trưởng thành rồi, Mặc Mặc không bắt nạt em nữa được đâu.” Nói xong, cậu nhìn thẳng vào mắt cô.
Ánh mắt của Tô Chính khiến cô hoảng sợ. Cậu vừa đứng dậy, Trữ Mặc thở một hơi dài: “Chiếu ở bên trong cùng tủ, bên trái ấy, cậu lấy nó xuống đi, chị đi lấy khăn lau cho sạch.”
Trữ Mặc chạy vào nhà tắm, nhìn vào gương thấy hai má đỏ ửng, vội vốc nước mát vã lên mặt.
Sau khi dọn phòng xong, cả hai cùng xuống lầu, lúc này Điền Tuấn đang nói chuyện với ông bà Trần.
Nhìn thấy họ bước xuống, anh liền đến bên cạnh Trữ Mặc, choàng vai nói: “Xong rồi hả em?” Nhìn thấy nước còn đọng lại trên mặt cô, anh lấy tay quệt: “Đầy mồ hôi ra thế này, mệt lắm hả?”
“Không phải mồ hôi đâu, em rửa mặt đấy.” Trữ Mặc đẩy anh ta ra, “Trời cũng tối rồi, sao anh không về đi?”
“Anh định đợi em cùng đi, anh đưa em về nhà trọ.”
Nhà họ Trần sống ở ngoại ô thành phố. Trữ Mặc là y tá thường phải trực đêm, để thuận tiện cho việc đi lại, Trữ Mặc thuê nhà trọ ở gần bệnh viện.
“Hôm nay em vừa trực ca đêm, ngày mai được nghỉ, em ở lại đây.”
Điền Tuấn có vẻ thất vọng: “Vậy sáng mai anh đến đón em, qua nhà mới xem họ sửa sang đến đâu rồi.”
Trữ Mặc nhìn Điền Tuấn: “Không. Em còn phải giúp Tô Chính nhiều việc, ngày mai em đưa cậu ấy đến trường ghi danh rồi đi mua vài thứ linh tinh nữa.
Anh qua đó xem là được rồi.”
Tuy lúc ở quán cà phê, cô có nói rõ không muốn Điền Tuấn đến nhà cô nữa, anh vẫn đến, cô cũng không muốn làm lớn chuyện. Dù sao thì cô và anh cũng đã định cuối năm nay cưới, bây giờ dù vì bất kỳ lý do gì thì cũng không nên để cha mẹ hai bên lo lắng, vả lại Tô Chính đang có mặt ở đây.
Điền Tuấn không bỏ cuộc dễ dàng: “Vậy ngày mai anh sẽ lái xe đến đưa em cùng Tô Chính đến trường”.
“Không cần phiền phức thế.” Lần này là ông Trần lên tiếng. “Để Mặc Mặc lái xe của bác đi được rồi.”
Ông Trần không muốn anh phải đi xa. Điền Tuấn hiểu ý, nói với ông Trần mấy câu nữa rồi chào ông bà ra về.
Trữ Mặc theo Điền Tuấn ra ngoài.
Hai người rẽ vào chỗ giàn nho, chắc rằng trong nhà không thể nhìn thấy cũng không nghe thấy họ nói gì. Điền Tuấn nắm tay kéo Trữ Mặc vào lòng, Trữ Mặc vùng ra. Điền Tuấn thở dài: “Mặc Mặc, anh biết là em rất giận anh, em hãy nghĩ đến hai năm nay của chúng ta mà tha thứ cho anh được không?”
Trữ Mặc không trả lời, rút tay lại, xoa xoa cổ tay bị đau.
“Anh xin lỗi.” Điền Tuấn lúng túng lấy điếu thuốc ra nhưng lại bẻ làm đôi quăng xuống cỏ: “Phi Phi cũng biết cuối năm nay mình cưới, cô ấy không định phá hoại mối quan hệ của chúng ta…”
“Thôi đi.” Trữ Mặc cắt lời Điền Tuấn, “Anh với cô ấy thế nào, em không cần biết. Cô ấy định thế nào, em cũng không cần biết. Anh nghĩ em có thể tha thứ cho anh sao?”
“Mặc Mặc, anh sai rồi.” Điền Tuấn kéo tay Trữ Mặc, “Em đừng như vậy nữa mà!”
Trữ Mặc vùng tay ra, lạnh nhạt “Giữa chúng ta xem như đã hết.”
Điền Tuấn nhìn Trữ Mặc hồi lâu, không nói gì nữa, quay lưng bỏ đi.
Nhìn theo xe Điền Tuấn khuất trong màn đêm, Trữ Mặc lòng se thắt. Cô đi vào nhà, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tô Chính đứng ngay dưới giàn nho.
Trữ Mặc giật mình, không biết Tô Chính nghe được những gì. Tô Chính mỉm cười, nét mặt thản nhiên, không có vẻ là đã nghe thấy cô và Điền Tuấn nói chuyện: “Trễ quá rồi, em không yên tâm nên ra đây xem.”
Trữ Mặc gật đầu, nhìn vào nhà. Đèn phòng khách đã tắt có vẻ ba mẹ đã đi ngủ.
Phòng của cô ở ngay bên cạnh phòng của Tô Chính, hai người cùng lên lầu, chúc nhau ngủ ngon rồi ai về phòng nấy. Trữ Mặc nằm trên giường nhưng chẳng thể chợp mắt.
Cô mở cửa sổ, từng làn gió nhẹ thổi màn cửa phấp phới. Ếch nhái trong hồ sen sau nhà kêu không dứt, côn trùng cũng thi nhau rỉ rả. Trữ Mặc trăn trở mãi, cuối cùng đành ngồi dậy đi lên sân thượng.
Sau khi mua căn nhà, nhà họ Trần dành nhiều công sức vào việc thiết kế sân thượng này. Nền sân thượng được phủ lớp gỗ chống mục, trong góc làm bể cá và vườn hoa. Nơi đây cũng có một giàn nho như trước sân, ở giữa có nhà hóng mát. Những khi rảnh rỗi, ông Trần thích ngồi ở đây.
Trữ Mặc nằm dài trên ghế xích đu, ngửa mặt ngắm bầu trời đêm tĩnh lặng, suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô và Điền Tuấn.
Hai người đã định cuối năm sẽ cưới, cũng đã mua nhà. Tiền mua nhà thì anh và cô mỗi người góp một nửa, việc sửa sang thì anh lo cả. Còn xe của anh thì ông Trần cho, xem như của hồi môn cho con gái.
Trữ Mặc nghĩ đến đây thấy buồn rũ cả người.