Này Gió, Bao Giờ Anh Mới Trở Về?

Chương 18



-Đồ ăn của anh này- Thiên Giai đưa cho Tĩnh Phong. – Sao anh không ăn cơm nhà mà cứ bắt tôi nấu hoài vậy hả? – Thiên Giai hỏi.

-Thích- Tĩnh Phong đáp ngắn gọn

‘Haizz, con người này bá đạo quá. Không biết mai mốt người yêu của hắn ra sao đây?’ Thiên Giai vừa nghĩ vừa lắc đầu. Tĩnh Phong đang ăn, ngừng lại quay sang cô hỏi:

-Mai cuối tuần rồi, cô có rảnh không?

-Có, nhưng làm gì vậy?

-Ngày mai 8h gặp tôi ở cổng trường.

-Anh đi đâu à?

-Mai rồi biết. Tôi ăn xong rồi, cô dọn xuống đi.

Thiên Giai nhanh chóng dọn xong, chào Tĩnh Phong đi xuống. Có việc gì mà hắn úp úp mở mở thế nhỉ? Thôi, cứ làm cho xong ngày hôm nay đã. Tối nay làm thêm, Dũng Nhân đã nhắn tin nói anh không thể đón cô nên cô sẽ tự về. Cô thấy mình như một đứa con gái không đàng hoàng, chạy qua chạy lại giữa hai người. Nhưng thực sự cô chỉ coi Tĩnh Phong là ân nhân, coi Dũng Nhân là anh trai mình mà thôi.

…………………………………

Sáng hôm sau, cô mặc chiếc quần jean dài, áo thun, cột tóc cao lên, trong giản dị mà cũng rất đẹp. Cô tới cổng trường thì đã thấy Tĩnh Phong đang dựa xe đứng chờ. Mới học cấp ba thôi mà, cần phải đi xe hơi không. Nhìn qua cô cũng đủ biết đó là hàng xịn rồi. Tĩnh Phong hôm nay ăn mặc tuy giản dị nhưng cũng không làm giảm được vẻ đẹp rạng ngời của anh. Quần jean, áo thun có khoác áo sơ mi sọc ca-rô bên ngoài làm anh càng nổi bật

-Anh định đi đâu đây? – Thiên Giai hỏi

-Công viên. Khu vui chơi.

-Thật sao?

-Nói dối cô làm gì?

-Ơ, thế anh Dương với anh Vũ không đi cùng anh à?

-Không, ở nhà, lên xe nhanh đi

Thiên Giai mở cửa xe, leo lên và thắt dây an toàn. Lâu lắm rồi cô mới ra khỏi trường để có một cuộc vui chơi thật sự. Cô thấy mình như con rối, cuốn vào guồng quay của việc học và làm thêm.

-Tới rồi. Tĩnh Phong nhắc cô. Cô vội xuống xe, theo anh đi vào trong. Sau khi mua vé vào cổng xong xuôi, người nhân viên có phát cho anh một tờ quảng cáo các trò chơi ở đây. Anh đưa cô xem, nói cô chọn. Nhưng cô lại nghĩ chuyến này anh đưa cô đi, lại để cô chọn, thật không được nên đành để anh. Anh nhất quyết không chịu. Anh ra lệnh cho cô sau khi anh mua kem trở lại , cô mà không chọn xong thì đừng có trách. Haizzz, lại nổi máu bá đạo đây mà. Đang ngồi chọn xem nên chơi trò nào thì có giọng vang lên:

-Ô, Thiên Giai à, đi đâu lạc vào đây vậy- Nguyệt Nhã giễu cợt. Hôm nay cô nàng mặc khá là nổi, tuy đã chuyển trường nhưng tai mắt của cô ở trường cũ vẫn còn rất nhiều.

-Tôi đi với bạn.- Thiên Giai điềm tĩnh đáp.

-Ha, đi với anh Phong mà dám nói là bạn à.Con chó, đã bảo mày đừng hòng đụng đến Tĩnh Phong. Sao mày lì quá vậy. ” Bộp”. Một cái tát hạ thẳng vào mặt Thiên Giai. Nguyệt Nhã lấy cây kem của đứa bạn đi cùng, quệt thẳng vào áo của Thiên Giai mà nói- Bằng này chưa đủ đâu. Mày đừng có hòng mà giật anh Phong của tao. Nếu tao không có được anh ấy , mà cũng đừng hòng. Hahaha- Nói rồi Nguyệt Nhã quay bước, nhập lại với hội bạn, vừa đi vừa cười nói, không thể nào chịu được. Vừa lúc đó Tĩnh Phong trở lại cùng với hai que kem, một vani một sôcôla . Anh rất tinh mắt, nhìn thẳng vào áo cô hỏi;

-Sao vậy?

-Không có gì, chẳng qua sơ ý thôi- Thiên Giai không muốn nói ra chuyện của Nguyệt Nhã, nên đành nói dối.

-Cầm giúp tôi- Tĩnh Phong đưa kem cho Thiên Giai. Anh cởi chiếc áo sơ mi khoác bên ngoài của mình, đưa cho cô rồi nói:

-Cô vào nhà vệ sinh đằng kia, mặc đỡ áo của tôi đi.

-Cám ơn anh- Thiên Giai đi theo hướng Tĩnh Phong chỉ, cô thấy mình mặc quần jean với áo sơ mi cũng hợp đấy chứ. Hơn nữa, trên áo anh có mùi bạc hà, mùi mà cô rất thích. Mùi cay cay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.