Sợi dây leo bị đứt,theo lí thì nó sẽ rơi xuống dốc núi. Nhưng
không,có cái gì nắm lấy tay nó và kéo lên. Là một bàn
tay,bàn tay của ai đó. Nó vừa được kéo lên đã vội vã cảm ơn
người trước mặt:
-Ôi xin cảm ơn rất nhiều!
-Đi đứng cho cẩn thận chứ! Sao em lại để như vậy? Nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?
-Ơ…
Cái giọng này quen,quen lắm nè,nếu nhớ không nhầm là của… Nó
ngước lên nhìn. Đúng,đúng là hắn rồi,hắn với cái vẻ mặt cực kì lo lắng. Nó như hóa đá. Hắn đang ở trước mặt nó,tại sao
nó không biết phải làm gì? Một khoảng im lặng,hai người ngồi
nhìn nhau đến khi có tiếng nói:
-Hoàng Phong à,anh đi đâu mà lâu thế?
Là Ngọc Huyền. Cô ta từ đâu đi tới,thấy hắn đang ngồi nhìn nó liền nổi máu:
-Bảo Ánh,cô làm gì ở đây? Anh Phong,chúng ta đi thôi.
Cô ta chạy lại ôm tay hắn kéo đi. Nhưng hắn đâu chịu đi,nói:
-Đợi tôi một lát! -Rồi quay sang nó-Em có gì muốn nói với anh không?
Nó im lặng. Thật sự từ ngữ trong đầu nó bay đi đâu hết,không biết nên nói cái gì,mọi thứ đều rối bời. Hắn nhìn nó đầy hi
vọng lại càng làm nó trở nên bối rối,không biết phải làm gì. Đợi mãi không có kết quả,hắn buồn thiu,hạ giọng:
-Nếu không có gì cũng không sao. Anh đi đây,nhớ phải bảo vệ bản
thân,không được để xảy ra những việc như hồi nãy và…xin lỗi
em…
Hắn nói rồi quay đi. Nó ngơ người,hắn nói xin lỗi ư? Người phải
xin lỗi là nó cơ mà? Nhưng không được,nó không thể để cho hắn
đi được,tâm can nó không cho phép để hắn đi một lần nữa.
-Khoan đã!
Hắn nghe lời nói phát ra từ đằng sau lưng,trong lòng mừng
thầm,đứng lại ngay tức khắc. Nó đi lên trước,nhìn thẳng vào
mặt Ngọc Huyền:
-Buông tay anh ấy ra!
-Này,cô có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi? Anh ấy là chồng tôi,tôi làm gì cũng được hết!
-Tôi lấy tư cách là người yêu anh ấy nhất ra lệnh cho cô mau buông tay anh ấy ra!
-Thật nực cười!
-Cô muốn cười hay gì cũng được,nhưng mà hãy buông tay Hoàng Phong ra!
-Tôi không buông,cô làm gì tôi?
-Nếu cô không buông thì tôi sẽ giật. Hoàng Phong,anh phải là của em!
Nó kéo tay còn lại của hắn. Hắn thật sự bất ngờ với câu nói
này của nó,nhưng dĩ nhiên rất vui,ngay lập tức giật khỏi tay
Ngọc Huyền,về đội của nó.
-Anh làm cái gì vậy? Chúng ta là vợ chồng cơ mà?
-Vợ chồng? Tôi chưa bao giờ là chồng cô cả! Trái tim tôi chỉ có một mình Bảo Ánh mà thôi!
Bạn cũng sẽ thích [DROP] Tiểu thư cá tính! Nhất định anh sẽ có… Bởi AkuroBwi 3.6K 165 Bảo bối của đại thiếu gia Bởi giangXiHN504 2.6K 105 Anh Là Hot Face Thì Liên Quan Gì Đến Tôi? Bởi Aki_Shouta 14.4K 1.1K -Anh…anh dám phản bội em…dám phá vỡ giao kèo ư?
-Đúng vậy. Tôi thật sự không chịu được cái cảnh phải sống chung với một người bỉ ổi như cô nữa rồi!
-Anh…anh dám…nói như vậy với em ư?
-Tất nhiên là tôi dám chứ! Dù có phải nói cả ngàn lần tôi cũng dám!
-Được,anh đã phá vỡ giao kèo trước,vậy thì đừng trách tôi!
Ngọc Huyền rút ra
trong người một con dao,lao thẳng về phía nó. Nó hoảng sợ,đứng như trời trồng. Một loạt các tiếng động vang lên:
“Soạt”,”sượt”,”Aaaaaaaaaaaa!!!”. Nó thấy trước mắt mình đen
thui,hoảng aợ tăng thêm bội phần,bỗng chợt nghe thấy tiếng cô
gọi to tên nó. Anh sáng lúc này mới tràn vào. Nó thấy mình
đang ở trong vòng tay hắn,hoàn toàn bình an vô sự. Xung quanh
còn có cô,anh và Vũ Đại. Nhưng…cô ta đâu rồi?
Toàn bộ sự việc lúc nãy,khi Ngọc Huyền rút ra con dao,lao thẳng đến nó,hắn đã
nhanh chóng kéo nó sát vào người mình. Cô ta dĩ nhiên theo đà
lao thẳng lên phía trước,trượt chân lao thẳng xuống dốc núi.
Tiếng la hồi nãy chính là của cô ta,đã giúp cho cô đến được đây.
Nó nhìn mọi người rồi lại nhìn cái người đang ôm mình. Một
giọt nước mắt rơi xuống,nó quay ra ôm chặt hắn,miệng nói:
-Em xin lỗi vì đã hiểu lầm anh,nhưng xin anh đừng bao giờ rời xa em nữa…hức…
-Không sao đâu,ổn cả rồi!
-Ổn cái gì mà ổn? Anh từ đâu ra vậy hả? Đã biến mất rồi còn xuất hiện làm gì? -Vũ Đại la lên. Gã ta nãy giờ nhìn cảnh tượng nó với hắn
gần gũi mà ruột gan nóng bừng.
-Mã Vũ Đại,lại là anh sao?
-Đúng,là tôi đấy! Nhưng tôi đang hỏi anh,biến mất làm cô ấy đau khổ rồi còn xuất hiện ở đây làm gì?
-Vũ Đại,không phải như anh nghĩ đâu. Thực ra chính tôi đã hiểu nhầm anh ấy…
-Hiểu nhầm anh ấy? Bảo Ánh,em nói đi,tôi có gì không tốt mà lúc nào em cũng lựa chọn hắn ta?
-Không phải do anh
thua thiệt gì Hoàng Phong,mà là vì em yêu anh ấy,cả đời này
chỉ yêu một mình anh ấy mà thôi…
-Tôi hiểu rồi…Em
đã nói đến như vậy thì được,tôi sẽ là người ra đi. Nhưng hãy
nhớ,đừng bao giờ hối hận vì sự lựa chọn hôm nay!
Gã ta tức tối bỏ đi. Cô và anh nãy giờ ngơ người chả hiểu gì cả,chạy đến bên hỏi:
-Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Hoàng Phong,tại sao anh lại ở đây?
-Ngọc Linh à,có điều này tớ muốn xin lỗi cậu…
-Xin lỗi? Chuyện gì mà cậu phải xin lỗi tớ?
-Thực ra…
Nó kể hết mọi
chuyện vừa rồi. Cô nghe xong thì cảm thấy có chút gì đó gọi
là buồn,dù sao đó cũng là chị ruột cô.
-Không sao đâu. Dù gì thì mọi chuyện cũng đã qua rồi. Chúng ta cũng nên tiếp tục chuyến đi chơi chứ nhỉ?
-Phải đấy. Mọi
chuyện dù gì cũng đã hóa giải mọi hiểu lầm,Hoàng Phong cũng
đã trở lại. Chúng ta nên vui tiếp đi!
Nó mỉm cười,một
nụ cười hạnh phúc. Cuối cùng thì sau tất cả,nó cũng đã được ở bên hắn,được ở bên người nó yêu,cuối cùng thì nó cũng cảm nhận được hạnh phúc thật sự…
-Em cười gì thế?
-Em đang rất hạnh phúc. Cuối cùng thì cũng được ở bên cạnh anh.
-Thế thôi à,em ngốc thế!
-Sao nói em ngốc?
-Em dĩ nhiên sẽ phải ở bên anh rồi.
-Tại sao chứ?
-Vì búp bê,em thuộc quyền sở hữu của anh mà!
Aa,truyện hết rồi
đó! Mun thấy hơi buồn vì sẽ phải chia tay với các bạn độc giả thân yêu nhưng cũng rất vui vì đã hoàn thành xong bộ truyện
này,tuy vậy cái kết theo Mun thì vẫn chưa vừa ý lắm,muốn viết hay hơn nhưng từ ngữ có hạn. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì
thời gian qua đã ủng hộ cho truyện của Mun nha! Yêu lắm í! Còn
về truyện mới thì chắc chắn Mun sẽ đăng nhưng cần thêm thời
gian. Khi nào có Mun sẽ thông báo. Vậy nha,chào tạm biệt và
hẹn gặp lại các bạn!