Hôm nay, cô dậy thật sớm vội khoát chiếc áo khoác, rồi lặng lẽ chuồn ra khỏi kí túc xá. Để tự thưởng cho bản thân vì hôm nay dậy sớm cô quyết tâm đi mua cho mình một ổ bánh mì và ly sữa đậu nành , nhớ đến anh cũng thích uống sữa đậu nành, nên cô sẵn tiện mua cho anh một ly, là sẵn tiện nha cô không có ý gì khác đâu, theo thói quen cô nhét ly sữ đậu nành của anh vào túi áo khoác bên trong để ủ cho ấm. Cô vừa đi vừa gặm ổ bánh mì trên tay, đôi khi lẩm bẩm cái gì đấy rồi cười một mình. Nhiều người đi ngang qua cô thấy như vậy, vội vàng chạy nhanh đi chỗ khác. Chẳng mấy chốc cô đã đến trước cửa kí túc xá nam, cô ngồi chồm hổm ở gốc cây lặng lẽ chờ anh, người đi ra mỗi lúc một đông, nhưng bóng dáng của anh còn chưa thấy xuất hiện cô thầm lo lắng hôm nay anh không đi học.
-Này Phong! Con bé đó đến chờ cậu phải không?
Hoàng Nghiêm khẽ huých tay anh nói. Anh nhìn cô gái ngồi chồm hổm dưới gốc cây không gật đầu cũng không lắc đầu hừ lạnh:
-Mặc kệ cô ta!
-Ngồi chờ cậu, nhìn thật đáng thương nha~
-Nghiêm! Tốt nhất cậu nên câm miệng lại cho tớ.
Anh lạnh lùng nhìn kẻ không biết tốt xấu kia, rồi lướt mắt nhìn cô gái đang ngồi chồm hổm đó,vô tình ánh mắt cô và anh giao nhau, cô vội bật dậy chạy lại chỗ anh lấy trong túi ra đưa cho anh ly sữa đậu nành, mỉm cười nhìn anh nói:
-Còn nóng, anh cầm đi!
-Lần sau không cần mua cho tôi nữa.
Miệng thì nói như vậy, nhưng tay thì nhanh chóng cầm lấy ly sữa đậu nành đang nóng kia. Thấy anh nhận ly sữa cô cũng nhanh chóng tạm biệt anh rồi trở về lớp học. Trên đường đi không biết có bao nhiêu ánh nhìn cô như người ngoài hành tinh mới xuống trái đất, cô tự an ủi bản thân mình “người ta nhìn mình là do bản thân mình xinh đẹp”
Cô vừa bước chân vào lớp thì Nhật Ánh đã kéo cô lại đưa điện thoại cho cô, nhìn cặp nam nữ trong hình cô thầm nghiến răng nghiến lợi má nó! Làm sao có thể chụp cô xấu như vậy chứ, nhìn xem anh ta thì được chọn ngay góc chụp đẹp nhất, còn cái bộ dáng nhu thuận kia, ánh mắt đầy oan ức kia làm sao có thể chụp thành như vật chứ! Cô thật là oan ức, khoan cái tay… sao…cái tay kia của cô lại để gần chỗ trọng yếu của anh mà còn như có như không muốn kéo cái khăn xuống . Cô hận cô hận, cái người đã chụp hình kia. Để cô biết được là ai, thì “rắc” coi như hắn chết chắc, cô bẻ tay mình suýt hù chết đứa bạn thân Nhật Ánh của cô.
Nhật Ánh đưa tay nhẹ nhàng rút điện thoại lại, vỗ lưng cho cô:
-Bạn hiền bình tĩnh, bình tĩnh chuyện gì thì từ từ nói.
Nhìn bàn tay đang vỗ trên lưng mình, cô quay qua trừng mắt với nó:
-Mày không cần thừa nước đục thả câu….
Nhật Ánh nghe vậy lập tức bỏ tay xuống, đánh trống lảng nói:
-Mày có biết cái tên hôm qua gặp mày nói linh tinh tên là Phạm Hoàng Long học lớp kế bên không.
Nghe vậy Lực chú ý của cô lập tức bị dời đi, máu lên tới não, cô không suy nghĩ gì nhiều liền hùng hùng hổ hổ đi qua lớp bên kia. cô nhìn xung quanh rồi bắt đại một tên nào đó trong lớp hỏi:
– ai là Hoàng Long.
Tên bị bắt nhanh chóng chỉ tay về phía tên nhóc môi hồng răng trắng ngồi ở cuối lớp, cùng lúc đó hắn cũng đứng dậy vẫy tay về phía cô:
– là tôi~
xem cái giọng nói ẻo lả của hắn ta kìa, nghe xong là muốn cho hắn một đấm, làm sao cô có thể nghe hắn ta như vậy chứ, cô chỉ tay vào Hoàng Long nhếch khóe môi lên:
-Anh chết chắc rồi!
Mọi người đều bất giác run rẩy, nhưng có người không biết sống chết vẫn lên tiếng:
-Tôi chờ a~
Cô cười cười không nói gì trở về lớp học, vào trong lớp cô bình tĩnh coi như không có chuyện gì xảy ra vô tư đùa giỡn với mấy đứa bạn. Nhưng chỉ có cô mới hiểu được cái tên môi hồng răng trắng đó sắp không sống nổi rồi, hồi học cấp 3 cô được mênh danh là tiểu lưu manh ở trường, không phải chỉ ở da mặt dày, mà còn ở cả bản chất nữa.
p/s: đây là lần đầu tiên tớ viết chuyện, có ý kiến gì mong đóng góp, tớ sẽ cố hết sức sửa chữa. Yêu các bạn nhiều~