Cho đến khi tới phòng khách dưới lầu, Duơng Thu Trì bấy giờ mới buông tay Liễu Nhược Băng, đi trước ra ngoài.
Lôi tri huyện và Lý giáo dụ cùng mọi người vội tới đón hỏi: “Điển sứ đại nhân cực khổ rồi, tình huống thế nào?”
Dương Thu Trì lắc đầu: “Không phát hiện vấn đề gì. Ai…! Đông Vân cô nương thật đáng thương a.!”
Nghe lời này, Lý giáo dụ và ba tú tài đều nghẹn ngào òa khóc.
Lôi tri huyện quan tâm hỏi: ‘Dương đại nhân, tình hình cái chết thảm của con rễ Lý đại nhân thế nào rồi?”
Dương Thu Trì cung tay nói: “Ti chức đang định báo cáo với đại nhân chuyện này. Theo ti chức khám tra phát hiện, Triệu Thiên CHâu không phải bệnh đau khó chống mà tự sát tử vong, mà đó là chết vì mưu sát!”
“A…?” Đáp án này đối với Lý giáo dục và mọi người mà nói thì quả là không thể nào ngờ, nên cùng quay nhìn hắn chầm chầm.
Từ huấn đạo ho khan một tiếng, vác cái lưng còng bước tới hai bước, nói: “Dương đại nhân, nếu là mưu sát thì theo khám tra ngày hôm qua biết được cửa phòng túc xá của Thiên Châu đóng chặt, hung thủ giết người xong đào li khỏi hiện trường thì làm cách nào đóng cửa phòng lại được?”
“Cái này dễ làm mà,” Dương Thu Trì chỉ vào tay phải của mình, “Thi kiểm phát hiện trên cánh tay phải thi thể có một dấu buộc nông, nhưng không có phản ứng sinh hoạt…, khụ khụ, chính là nói sau khi chết rồi mới bị cột lại!”
Điều này khiến mọi người kinh ngạc. Từ huấn đạo lắc đầu: “Lời này của Dương đại nhân quả là cao thâm mặc trắc rồi.’
Dương Thu Trì mỉm cười: “Các vị đại nhân nghe ta giải thích xong sẽ chẳng cảm thấy cao thâm mạc trắc gì cả. Người chết rồi khoảng sáu thời thần thì toàn thân cứng ngắt như côn bổng vậy. Cái này gọi là thi cương. Qua khỏi sáu thời thần thì từ từ mềm lại, sau đó bắt đầu sình thối. Cái này các vị ắt là biết rõ chứ?”
Từ huấn đạo và mọi người cùng gật đầu.
Thi cương là hiện tượng mà người cổ phát hiện từ rất sớm rồi. Do đó, người chết rồi phải lập tức tiến hành tắm rửa thay quần áo để tránh sau khi thi thể cứng lại rồi rất khó làm. Chỉ có điều, những người thường giỏi lắm chỉ biết người chết rồi thi thể sẽ cứng lại, còn thi cương hình thành thế nào rồi thời gian mềm trở lại ra sau thì không hề biết.
“Nếu như đã bíêt, thì án này rất dễ giải thích – từ tình huống kiểm tra thi thể có thể phán đoán, hung thủ đã từ ba ngày trước tiến vào phòng Triệu Thiên Châu giết chết vào buổi chiều, sau đó đóng của phòng lại. Chiêu này xem có vẻ mạo hiểm, nhưng sự thật chứng minh là nó rất an toàn, nhân vì ngày đó trong hậu hoa viên của học cung thiết yến chúc mừng, các vị học sinh đều ở đó uống rượu hát ca, tới khuya mới về. Còn Triệu Thiên Châu thì bị nan y tuyệt chứng, cần phải về phòng uống thuốc nghỉ ngơi. Vì thế, hắn rời khỏi đó xem ra chẳng có ai bất ngờ, và cũng không có ai quấy nhiễu hắn. Sáu thời thần sau, vừa khéo đó là đêm khuya, mọi người đều say rồi. Hung thủ lại lẻn vào trong phòng của Triệu Thiên Châu, lúc này thi thể của hắn đã cứng như cây gậy rồi, hung thủ ẵm thi thể đến cho dựa vào cửa, thiết kế một cơ quan tự động đóng chốt cửa!”
“Tự động chốt cửa?” Từ huấn đạo mớ to mắt.
“Đúng vậy, hung thủ đưa cây chốt cửa để ngay miệng chốt, dùng một sợi dây cột lại, cột một cái nút có thể kéo tuột mở ra. Một đầu thì cột vào cánh tay của thi thể, cũng là một cái gút kéo mở được, rồi đem đầu kéo mở này đưa ra giấu ở góc nào ẩn khuất ngoài cửa. Sau đó, y lặng lẽ chờ cho thi cương của thi thể dịu đi mềm ra, thi thể sẽ từ từ gục xuống, thuận thế ngồi dựa vào cửa. Từ đó sẽ động vào dây kéo chốt cửa vào trong khuông chốt. Như vậy, thi thể vừa tự động chốt cửa, vừa ngồi dựa vào cửa, khiến người ta không dễ dàng hoài nghi có người ngoài vào mưu sát. Nhân vì hai sợi dây đều được buộc gút lỏng, cho nên, hôm sau, y có thể tìm cơ hội đến kéo đầu dây bên ngoài cho tuột mấu mở dây ra, sau đó rút ra ngoài đem dây hủy đi là xong.”
Từ huấn đạo cùng mọi người nghe xong đưa mắt nhìn nhau, không ngờ lại có người còn biết lợi dụng thi cương ngụy tạo hiện trường tự sát. Từ huấn đạo ho khan mấy tiếng, hỏi: ‘Dương đại nhân, hài tử Thiên Châu có lưu lại di thư, và di thư này thông qua so sánh đúng là thủ bút của nó, như vậy thì giải thích thế nào đây?”
Dương Thu Trì đáp: “Di thư đích xác là của người chết, nhưng không đề ngày tháng, cho nên có khả năng là trước kia người chết đã từng có ý muốn tự sát viết ra, hung thủ vừa khéo lợi dụng điểm này thành vật yểm độ thoát tội cực kỳ quý giá.”
“Vậy… Thiên Châu thân bị tuyệt chứng, hung thủ vì sao muốn giết một người bị bệnh tuyệt chứng sắp chết đến nơi rồi vậy?”
Dương Thu Trì quay đầu nhìn Lý giáo dụ, nói: “Chúng tôi phát hiện một bao bạc ở trong rương của Triệu Thiên Châu. Số tiền này xem ra không phải là tiền người khác cho, nhân vì theo giáo dụ đại nhân nói, Triệu Thiên Châu tính tình rất hiếu cường, ngay nhạc phụ giáo dụ đại nhân tự trợ cho cũng không chịu tiếp thụ, sao lại tiếp thụ sự tống tặng trợ giúp của người khác chứ? Do đó, bao bạc này xem ra không phải từ người nào cho tặng, mà là….”
Nói đến đây, hắn dừng lại, quét mắt nhìn mọi người tại đương trường, không nói tiếp nữa.
Lý giáo dụ vội hỏi: “Số bạc này từ đâu mà có? Thỉnh Dương đại nhân chỉ rõ!”
“Lời này nói ra có thể tổn hại danh dự của người chết, nhưng vì tra rõ án tình nên không thể không nói, ta hoài nghi số bạc này có nguồn gốc bất chánh, có khả năng là kết quả của loại giao dịch gì đó.”
“Giao dịch? Giao dịch gì?”
“Giao dịch riêng tư mờ ám có nhiều lắm, cho dù là tú tài khổ đọc sách thành hiền cũng không thể hạnh miễn. Điểm này giáo dụ đại nhân và huấn đạo đại nhân ắt là có nghe chứ?”
Lý giáo dụ và Từ huấn đạo nhìn nhau, lại chuyển thân quét nhìn ba vị tú tài học trò của mình đang bị vẻ tuyệt mỹ của Liễu Nhược Băng cuốn hút hết phần hồn.
Lúc này, ba tú tài đã cố thu lại tâm thần, cố dỏng tai nghe. Dù gì mạng con người là trên hết, mỹ nhân so với sinh mệnh thì sinh mệnh trọng yếu hơn. Ba người liền lộ vẻ cười so với khóc còn khó coi hơn nhìn Lý giáo dụ.
Lôi tri huyện ho khan hai tiếng, nói: ‘Dương đại nhân phân tích đúng từng chút, bổn quan cảm thấy rất có lý, nhưng không biết Dương đại nhân cảm thấy hung thủ là ai, có manh mối gì hay chưa?”
Dương Thu Trì cung tay nói: “Manh mối có ba: một là hung thủ đối với thời gian xuất hiện thi cương và hoãn giải hiểu rất rõ, xem ra đã từng làm qua ngỗ tác hay có quan hệ với người làm nghề này. Hai, hung thủ ba ngày trước đã từng rời khỏi tưu yến đến hiện trường. Ba, và quan trọng nhất, hung thủ khẳng định là có giao dịch gì đó với người chết Triệu Thiên Châu. Nhân vì Triệu Thiên Châu gia cảnh bần hàn nhưng tài học lại năm xe, cho nên loại giao dịch này có thể liên quan đến học nghiệp. Ti chức đã phân tích đến trình độ này, giáo dụ, huấn đạo hai vị đại nhân không biết có manh mối gì với hung thủ hay chưa?”
Từ huấn đạo trợn mắt há hốc mồm nghe, có điểm chưa lấy lại tinh thần. Còn Lý giáo dụ thì sầm mặt lại, không biết là nghĩ gì.
Dương Thu Trì ngáp dài một cái, vặn eo kêu rôm rốp: “Mệt quá…!” Xong cung tay nói với Lôi tri huyện: “Hiện giờ đã gần canh năm, ti chức muốn cáo từ trước, về nghỉ ngơi một chút, trời sáng rồi bắt đầu tra án.”
Lôi tri huyện gật đầu. Dương Thu Trì dẫn Liễu Nhược Băng lên kiệu bỏ đi. Lôi tri huyện và Từ huấn đạo an ủi Lý giáo dụ mấy câu, sau đó cũng lên kiệu ra về.
Trong vườn vắng hẳn lại. Hiện giờ là gần sáng, chuyện con gái của Lý giáo dụ nhảy lầu còn chưa lan truyền, cho nên không có ai đến điếu nghiên.
Lý giáo dụ ngẩn ngơ nhìn quan tài của con rễ và thi thể của con dâu, lát sau mới mặt âm trầm, giọng lạnh lùng bỏa: “An Nhiên, con đi theo ta!”
Nói xong, ông ta chấp tay từ từ rời khỏi phòng khách. Tú tài An Nhiên do dự một lúc, cũng đi theo sau. Hai người xuyên qua phòng khách, đến vườn sau.
Vườn sau không lớn, trồng một số hoa cỏ, một cây cổ thụ và một cái đình hóng mát. Lý giáo dụ từ từ đi vào lương đình, ngồi trên ghế đá. Tiêu An Nhiên đi theo, khoanh tay đứng hầu ở một bên.
Hậu hoa viên không có đèn, chỉ có một cái đèn gió treo ở cửa vào, chiếu ra ánh sáng ảm đạm, khiến thân ảnh hai người chập chờn như ma quỷ.
Lý giáo dụ trầm giọng hỏi: “An Nhiên, Thiên Châu có phải là do ngươi giết?”
“Không không! Học sinh không dám!” Tiêu An Nhiên lùi lại hai bước, hai tay xua loạn.
Lý giáo dụ nhìn trừng y: “Vừa rồi lời Dương điển sứ nói ngươi có nghe chứ, còn không chịu thừa nhận?”
Trong hắc ám, thân hình Tiểu An Nhiên khẽ run, tiếp đó âm lượng được đẩy hơi cao: “Không! Học sinh thật không giết Thiên Châu. Hai chúng con là huynh đệ đồng học, làm sao có thể hạ độc thủ như vậy chứ!”
Lý giáo dụ hừ mũi một cái thật mạnh: “Gia gia ngươi là ngỗ tác, sau đó cha ngươi mới cải nghề tiến vào Công tượng cục của triều đình làm thiết tượng (thợ rèn). Sau đó cha ngươi mới bỏ tiền nhờ ta cải hộ tích dùm, ngươi mới có thể tham gia khoa cử làm tú tài. Chuyện này chỉ có ta biết. Dương điển sứ nói hung thủ biết về nghề ngỗ tác, ta đoán là ngươi rồi…!”
Tiêu An Nhiên trầm mặc không nói.
Lý giáo dụ lại tiếp: “Ngươi cho rằng vụ giao dịch giữa ngươi và Thiên Châu ta không biết sao? Chức tú tài này của ngươi vì đâu mà có, cống sanh của ngươi vì đâu mà có, ngươi cho rằng ta không biết? Ta nhất mực phụ đạo học nghiệp của Thiên Châu, đặc điểm văn chương và ngữ pháp, tập quán khiển từ tạo cú của nó ta thuộc nằm lòng. Với văn bút của ngươi, e rằng thi huyện cũng chẳng thể vuợt qua, thế mà vẫn đổ cao tam giáp trong các kỳ thi huyện, thi phủ, thi viện. Văn chương cẩm tú của ngươi đó cứ đem tới đây ta xem, ta dám đánh cược là chỉ dựa vào ngươi, một trăm năm cũng không viết ra được! Những văn chương đó rõ ràng là xuất từ tay của Thiên Châu. Các ngươi làm cái gì chẳng lẽ còn cần ta nói rõ hay sao?”