“Ngoan, đừng khóc nữa mà. Băng Nhi. . . à , mà không, Tuyết Liên. Nàng uống chút nước súp này đi. . . “Dương Thu Trì gọi nàng ta là Băng Nhi, nhưng nghĩ lại thấy nàng cũng không quá giống Liễu Nhược Băng, nghĩ đi nghĩ lại, quyết định gọi nàng ta là Tuyết Liên trước đã.
Dương Thu Trì lên xe tìm một cái bát, lấy nửa chén thịt thỏ trong nồi để sang một bên, sau đó xé nhỏ từng miếng thịt ra đi đến cạnh Quách Tuyết Liên nói: “Chỗ này lòi lõm không thể ngồi được, để ta đỡ nàng sang tảng đá kia nghỉ ngơi một lúc có được không vậy?”
Quách Tuyết Liên nhẹ nhàng gật đầu: “Đa tạ lão gia. . . ”
“Không cần kêu lão gia đâu. Ta chỉ dùng có nửa con thỏ để mua nàng về, không thể xem là lão gia được. Chúng ta đều là người nghèo khổ như nhau. . . . . . . . . Ta so với nàng có hơn gì. Sau này cứ gọi ta là Dương ca”. Dương Thu Trì từ trên xe cầm lấy một cái túi đi đến cạnh tảng đá, sau đó quay lại chỗ nàng ta đang ngồi cuối xuống đỡ nàng dậy, đi đến bên tảng đá, đặt nàng ngồi trên cái túi, đầu dựa vào tảng đá. Vội vội vàng vàng, miệng nói tiếp: “Thời gian này, người đói đến mức ăn thịt người rồi, nàng trông có vài điểm giống Băng Nhi, nhất là lúc nàng khóc, vì vậy ta mới dùng nửa con thỏ mua nàng. ”
Nói xong những lời này, đi đến lấy nửa chén nước thịt thỏ đưa cho Quách Tuyết Liên, lại đến bên chiếc xe lấy ra đôi đũa đưa cho nàng ấy: “Ăn đi, từ từ ăn, đừng vội, nàng đói lâu ngày rồi, bao tử đã bị co lại, ăn nhanh quá sẽ có hại đó. Tốt hơn hết là uống nước trước đi. ”
Quách Tuyết Liên gật gật đầu, đón lấy chén nước, thổi thổi nguội, uống hết một hơi, hàng lông mi dài chớp chớp, hai giọt lệ trong suốt rơi vào chén nước.
Dương Thu Trì nhìn qua chua xót, thở dài nói: “Ôi, nàng lại khóc nữa à?Thân thể nàng hiện tại còn suy yếu, khóc nhiều sẽ làm tổn thương thân thể thêm. ”
“Đa. . . đa tạ lão gia. . . ”
“Ấy!Chẳng phải ta đã nói rồi sao?Không được gọi ta là lão gia, hãy gọi là Dương ca. ”
“Cha tôi đã đem bán tôi cho lão gia rồi, làm. . . làm vợ hay làm người ở, tùy thuộc vào người, đương nhiên phải gọi người là lão gia rồi. . . ”
“Ai da, nàng đang suy nghĩ gì vậy!Nàng gặp ta lại giao phó mạng sống cho ta vậy sao?”
Quách Tuyết Liên nhìn y phục của Dương Thu Trì, lão gia ăn mặc tốt như vậy, đương nhiên là lão gia rồi. . . ”
Dương Thu Trì cuối đầu nhìn, vội hiểu ra vấn đề. Nguyên nhân là khi hắn vượt thời gian đến đây, toàn người hắn mặc đúng là quần áo năm Vĩnh Lạc cũng thuộc loại hàng hiệu xa hoa, vốn chỉ có người giàu sang phú quý mới ăn mặc như vậy. Thì ra lúc trước Quách lão kiên trì muốn bán con gái cho hắn là vậy. Khẳng định là quần áo mặc theo đã có tác dụng lớn. Quách lão tin chắc hắn là một ông chủ có tiền. Đem con gái bán cho hắn thì sau này không cần lo đến cái ăn cái mặc nữa. Hắn không nói ra thì có trời mới biết, người hắn giờ ngoại trừ quần áo đẹp ra, chẳng còn vật gì dư thừa cả, nguyên cũng chỉ là một kẻ nghèo hàn mà thôi.
Dương Thu Trì cười khổ nói:’Nói cho nàng nghe nàng cũng không tin, ta ngoài bộ y phục này thì không có một quan tiền nào cả, một ít tiền khoảng mười quan đã đưa cho cha nàng hết rồi. Do đó, nàng đi theo ta la chuẩn bị chịu gian khổ rồi. ”
“Tuyết Liên không sợ khổ, lão gia. . . ”
“Còn gọi là lão gia!Nàng lại sai nữa rồi. . . . . . . . . . . . . . . . . “Dương Thu Trì ăn hết miếng thịt thỏ, lấy xương cho Tiểu hắc ăn. Sau đó từ trong nồi lấy một miếng thịt thỏ nữa, vừa ăn vừa xé nhỏ ra bỏ vào bát cho Quách Tuyết Liên.
Quách Tuyết Liên dù đang rất là đói, nhung nhớ lại vừa rồi Dương Thu Trì đã dặn phải uống nước trước, rồi từ từ ăn thịt sau. Nàng khẽ hỏi: “Băng Nhi . . . với lão gia là thế nào vậy?”
Nghĩ đến Liễu Nhược Băng, Dương Thu Trì lòng thấy chua xót, bèn ngừng ăn, nói: “Nàng là vợ yêu của ta, ta rất yêu người vợ này. Ta đang đi tìm nàng ta. Ta nhất định phải tìm được nàng. Nàng có vài điểm trông rất giống nàng ta. Ta cũng không biết có phải là. . . ”
Quách Tuyết Liên có chút sửng sốt, nghĩ thầm mình không phải là người con gái đó, khẽ nói: “Không đúng đâu, trước kia Tuyết Liên chưa từng gặp qua lão gia. Từ nhỏ tôi lớn lên trong thôn, nếu không có binh biến hoảng loạn, cha cũng không mang tôi đi trốn. Cho nên Tuyết Liên không phải. . . không phải là Băng Nhi mà lão gia đang tìm. . . ”
“Ta cũng biết vậy. . . , bởi vì nàng quên rồi. . . thật ra là. . . Ôi, ta không nói rõ ràng ra được rồi!”Dương Thu Trì muốn giải thích, nhưng lại không có biện pháp giải thích. Chẳng lẻ nói với Quách Tuyết Liên rằng nàng ta là chuyển kiếp của Băng Nhi sao. Chính mình cùng Băng Nhi là có ước định, sở dĩ vượt thời gian đến đây cũng là để tìm kiếm nàng ta. Chuyện này nói ra không khéo dọa Quách Tuyết Liên phát bệnh thần kinh mất thôi.
Quách Tuyết Liên thấy thần sắc Dương Thu Trì như thế, không dám hỏi thêm nữa, cúi đầu chậm rãi ăn hết chén thịt.
Dương Thu Trì nghĩ ngợi rồi nói: “Thật làm khó cho nàng rồi, nếu như sau này ta khẳng định được nàng chính là đầu thai chuyển kiếp của Băng Nhi. Ta sẽ cưới nàng làm vợ, cùng nàng ân ái trăm năm. Còn nếu như nàng không phải là Băng Nhi ta chỉ có thể để nàng làm nha hoàn, chứ làm tiểu thiếp là không được. Vì ta đã đồng ý với Băng Nhi, trọn kiếp này cùng nàng ấy không rời xa nhau nữa. ”
Vợ và nô tì có sự khác biệt nhưng cũng là cùng chung trời đất . Sắc mặt Quách Tuyết Liên có chút ửng hồng, gật gật đầu ngượng ngùng: “Nô tì hiểu rồi ạ!”Lúc trứơc nàng ta vẫn còn xưng là Tuyết Liên, bởi vì thân phận chưa phân định rõ. Giờ Dương Thu Trì xác minh nàng là trước hết là nha hoàn, đương nhiên chỉ có thể tự xưng là nô tì.
Phân nửa nội tạng cùng xương của con thỏ đều cho Tiểu hắc cẩu. Phân nửa thịt cũng bán cho Quách lão để mua Tuyết Liên. Phần thịt còn lại thì hắn cùng Quách Tuyết Liên chia nhau ăn hết rồi. Thật ra Dương Thu Trì cũng chỉ ăn một phần tư thịt, lưng lửng dạ, sau đó uống ừng ừng hết bát nước hầm, lúc đó mới no thật sự. Còn Quách Tuyết Liên ăn ít hơn. Bữa tiệc này cũng no nê rồi.
Sau khi ăn no Quách Tuyết Liên lấy lại tinh thần, Dương Thu Trì phụ đỡ nàng ta dậy đi lại xe.
Quách Tuyết Liên nói: “Lão gia, để nô tì tự đi, nô tì có thể bước đi được rồi”
“Vậy nàng thử cố xem”. Dương Thu Trì đỡ nàng ta đứng dậy. Bởi vì thời gian dài không có chất dinh dưỡng, thân thể cực kỳ suy nhược, chỉ đi được vài bước, đầu óc choáng váng đứng không vững. Chỉ nhờ vào Dương Thu Trì đỡ nàng ta đi đến xe.
Sau khi lên đường, cha nàng ta đã nói chia thành hai hướng đi cho an toàn. Với lại Hoàng Châu cũng có trọng binh triều đình canh giữ, tương đối an toàn. Mặc dù khoảng cách đến Hoàng Châu là hơi xa. Lộ trình cũng phải mất vài ngày. Nhưng thà là mất vài ngày, an toàn là trên hết. Do đó, Dương Thu Trì cho xe về phương Bắc theo hướng Hoàng Châu tiếp tục đi.
Hắn theo Liễu Nhược Băng, Tống Vân Nhi tập luyện nội công, sau cùng cũng đã thật sự phát huy tác dụng rồi. Tuy nhiên đi hết hai ngày, trước kia chủ yếu là do bị đói, thêm vào đó lòng lo nghĩ đến Băng Nhi, nên cảm thấy mệt mỏi. Hiện tại gặp được người con gái này có vài phần giống Liễu Nhược Băng, lại mua bằng nửa con thỏ, trong lòng thấy phấn chấn hơn, thêm vào đó lại được ăn no nê, tinh thần đã dồi dào, đẩy xe không còn mệt mỏi nữa, chầm chậm đi về trước.
Vừa đi vừa nói chuyện với Quách Tuyết Liên, đương nhiên là nói về những sự việc liên quan đến Liễu Nhược Băng. Nếu quả như Quách Tuyết Liên là đầu thai chuyển kiếp của Liễu Nhược Băng, hoặc có thể gợi lại hồi ức của nàng ta, như vậy có thể chứng minh nàng đúng là Liễu Nhược Băng chuyển kiếp.
Nhưng điều làm Dương Thu Trì nhụt chí chính là, dù đã nói rất nhiều những chuyện trước kia của Liễu Nhược Băng rồi. Quách Tuyết Liên nghe qua cũng say sưa hứng thú hỏi những vấn đề liên quan, nhưng lại mù tịt không biết trả lời như thế nào hết. Dương Thu Trì lấy làm chán nản, sau đó cũng không muốn nói thêm nữa.
Thấy Dương Thu Trì không nói tiếp, QuáchTuyết Liên áy náy hỏi: “Lão gia, thật sự xin lỗi, nếu nô tì quả thật là Băng Nhi lão gia đang tìm thì tốt rồi, đáng tiếc là nô tì không có mệnh phúc ấy. . . ”
“Đừng nói vậy, có lẽ ngày phát hiện ra nàng, kỳ thật nàng đúng là Băng Nhi, lúc đó mới nói chúng ta quả thật có duyên. . . ”
Hai người họ vừa đi vừa nói. Bởi vì lo lắng quân của Trương Hiến Trung đột ngột xuất hiện, nên Dương Thu Trì quyết định đi nhanh trong đêm. Chỉ có những lúc quá mệt mỏi mới dừng lại nghỉ ngơi. Đi suốt đêm hôm đó, đến một thôn trang bị thiêu hủy, Dương Thu Trì quyết định dừng lại nghỉ ngơi.
Tìm mãi cũng thấy một căn phòng bị thiêu hủy chỉ là cửa nẻo tương đối còn nguyên vẹn, dùng đá chặn ở cửa.
Mượn ánh sáng trăng xuyên qua, phát hiện căn phòng này cũng bị cướp bóc sạch sẽ không còn gì hết, chỉ còn thừa một cái nền để ngủ. Dương Thu Trì từ trên xe lấy ra đúng một cái giường nhỏ cùng tấm chăn bông trải lên, đỡ Quách Tuyết Liên ngồi cạnh giường nói: “Nàng hãy nằm ở đây, ta dựa vào cánh cửa ngủ là được rồi. ”
Quách Tuyết Liên vội nói: “Như vậy làm sao được, nô tì không dám. . . ” rồi gấp gấp đứng dậy.
Dương Thu Trì không cần giải thích, dẫn nàng ta đến giường, kéo chăn bông đắp qua người, nói: “Nghe ta đi! Nàng bây giờ thân thể còn yếu cần phải nghỉ ngơi. Nếu đã gọi ta là lão gia rồi, đương nhiên phải nghe lời lão gia chứ. Nhắm mắt lại ngủ đi!”
Quách Tuyết Liên bị Dương Thu Trì ôm chặt, tuy là cách một cái chăn, nhưng cảm thấy toàn thân mềm nhũn ra, mặt như có lửa bốc lên, vừa xấu hổ vừa ngượng ngập, nhắm hai mắt lại không dám nhìn hắn.