Nạp Thiếp Ký I

Chương 95: Lại một án oan



Bạch gia rồi khỏi Quảng Đức huyện đã vài ngày, tiểu thành khôi phục lại sự bình tĩnh trước đó.

Ngày ấy, Dương Thu Trì đang rảnh rang ngồi ở phòng trực, đột nhiên ẩn ước nghe được tiếng khóc văng vẳng từ dãy phòng giam. Nghe âm thanh thì dường như là của Long Tử Tư, liền hỏi Đại Bản Nha xem là chuyện gì thế. Đại Bản Nha cho Dương Thu Trì biết, cấp trên đã phê Long Tử Tư vào tử tội, sắp sửa báo lên Ứng thiên phủ. Long Tử Tư tiến gần sát đến ngày ra pháp trường, nên khi nghe tin tức này òa lên khóc ở phòng giam.

Dương Thu Trì nhíu mày, lần trước cảm thấy án hắn giết vợ có điểm kỳ quặc, nhưng gặp ngay chuyện Bạch thiên tổng đề thân nên không hề hỏi qua nữa, dù gì hiện giờ cũng nhàn, quyết định đến xem coi thế nào. Dương Thu Trì dẫn Đại Bản Nhai đến phòng giam của Long Tử Tư, thấy y đang phục trên nền lao phòng khóc thảm thiết, thấy Dương Thu Trì tiến vào, liền bò trên mặt đất khấu đầu liên tục: “Dương gia, cầu cầu ngài cứu…. cứu tôi a. Tôi không hề giết nương tử của tôi, tôi bị ona uổng a.”

Câu này không biết Dương Thu Trì đã nghe bao nhiêu lần rồi, hiện giờ nghe lại cảm thấy phiền vô cùng: “Được rồi được rồi, ngươi nói ngươi bị oan, nhưng lại không đưa ra bất kỳ chứng cứ nào cho thấy ngươi không giết vợ. Ngươi nói ta làm sao giúp ngươi đây?”

Long Tử Tư nghe thế càng thêm tuyệt vọng, dập đầu nghe binh binh, lại một mực kêu khóc la oan la uổng.

Dương Thu Trì thầm nghĩ hiện giờ không có chuyện gì làm, nghe thử coi y nói vì sao oan uổng cũng hay, liền hỏi: “Ngươi đừng khóc nữa, như vầy đi, ngươi kể hết mọi chuyện từ một ngày trước khi nương tử ngươi thất tung cho ta nghe, để ta thử coi rốt cuộc ngươi oan uổng ở chỗ nào.”

Long Tử Tư gạt lệ, gật đầu xụt sùi kể: “Năm ngoái gần như vào thời điểm này, có một ngày tôi đi ra ngoài về thì không thấy nương tử đâu nữa, liền đi tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy đâu. Năm nay mới vừa đầu xuân, bọn họ đào được một bộ xương trắng ở gần vườn rau nhà hàng xóm của tôi, rồi nói đó là nương tử của tôi, đến bắt tôi trói lại. Sau đó họ tìm trong nhà tôi có một cây gậy giặt đồ (Người Trung Quốc ngày xưa giặt đồ bằng cách dùng cây đập), phát hiện trên đó có máu, liền nói là do tôi dùng gậy đánh chết vợ tôi. Sau đó tôi bị đánh đập ép cung, nhưng thật sự tôi không có giết vợ a.”

Dương Thu Trì cảm thấy trong lời trong lời y kể dường như có gì không ổn, nhíu mày suy nghĩ một lúc nhưng không tìm ra cụ thể đó là cái gì, quyết định hỏi lại mọi tình tiết một lượt: “Nương tử của người thất tung vào lúc lập đông, đúng không?”

Long Tử Tư gật đầu.

“Vậy bọn họ phát hiện ra bộ xương trắng đó khi nào?”

“Mùa xuân năm nay.”

“A…! Hiểu rồi…., cái gì? Đầu xuân năm nay a? Ngươi nói bọn họ phát hiện được một bộ xương trắng?” Dương Thu Trì truy hỏi.

“Đúng rồi, lại còn bắt tôi tới xem nữa, là một bộ xương khô.” Long Tử Tư không hiểu vì sao Dương Thu Trì lại hỏi như thế.

“Trên đầu xương không còn dính một chút thịt nào sao?”

Long Tử Tử lại gật đầu. Lại vẫn còn ra vẻ thắc mắc vì sao Dương Thu Trì lại hỏi như thế.

Đại Bản Nha đứng kế bên cũng chen lời: “Đích xác là một bộ xương trắng, lúc ấy rất nhiều người đến xem, tôi cũng đến coi náo nhiệt, thấy đó là một bộ xương khô, không thịt, cũng không có y phục, có khả năng là bị cởi sạch rồi.”

Sắc mặt Dương Thu Trì đột nhiên nghiêm trọng trở lại, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Vợ ngươi có thật là thất tung vào lúc đầu đông hay không? Ngươi nói không sai chứ?”

“Không nhớ lầm đâu, lúc đó trời đã lạnh lắm rồi, vì để làm quần áo cho mùa đông, chúng tôi còn cãi nhau một trận. Trong nhà không có bao nhiêu tiền, mua gạo còn chưa đủ, ả lại đòi đi may một bộ áo bông mới. Tôi không đồng ý, thế là cãi nhau, ả còn quào vào mặt tôi mấy cái, hàng xóm tới can mới kéo ra được. Chỉ mới mấy ngày sau ả thất tung luôn.”

Dương Thu Trì đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, đột nhiên dừng lại, xoay người hỏi: “Vậy bộ xương đó đâu rồi?”

Đại Bản Nha đáp: “Nghe nói dương như là người nhà của vợ vị tú tài này lãnh về đi chôn rồi.”

“Chôn rồi? Chôn ở đâu?”

“Không biết được.” Đại Bản Nha đáp.

Long Tử Tư cũng lắc đầu.

“Ngoại trừ bộ xương, án này còn lưu lại chứng cứ gì nữa không? Ví dụ như di vật, hung khí chẳng hạn.”

Đại Bản Nha đáp: “Dương gia, tôi thật không biết, lúc đó chỉ là đi xem náo nhiệt thôi, nghe nói đào được một bộ xương không còn lưu lại chút y phục nào. Còn về chuyện hung khí thì… à đúng rồi, tú tài, ngươi dùng cái gì giết vợ ngươi vậy?”

Long Tử Tư khóc rống lên: “Lão gia, ta không có giết vợ ta mà!”

“Được được được, không phải ngươi giết, mà là ta giết, được chưa? Vậy bọn họ nói ta dùng cái gì giết nương tử của ngươi hả? Dường như ngươi vừa nói vừa rồi là một cây gậy giặt đồ gì đó, đúng không?”

Long Tử Tử ứa nước mắt đáp: “Bọn chúng treo tôi lên giáp côn, tôi không chịu nổi mới thừa nhận bừa. Nhưng thiệt là tôi không có a…!”

“Vừa rồi ngươi nói chẳng phải người ta phát hiện trên thanh gậy giặt đồ của ngươi có máu hay sao, ngươi không đánh vợ ngươi, thì làm gì cây gậy giặt đồ có máu?”

“Cái đó…. cái đó….” Long Tử Tư định nói lại thôi, nhìn Dương Thu Trì xong lại quay sang Đại Bản Nha, chần chừ một chút rồi mới thấp giọng nói: “Cái đó thì là vì tôi, tôi không có gì ăn, liền dùng cây gậy giặt đồ lén qua nhà hàng xóm đánh trộm một con heo nhỏ, bắt mang về nhà ăn, nên mới có dính máu.”

Dương Thu Trì nhíu mày hỏi: “Chuyện này ngươi có khai trên đại đường không?”

Long Tử Tư lắc đầu, mặt mày đầy vẻ hổ thẹn: “Tôi là người đọc sách, chuyện này sẽ làm nhục đến tư cách thư sinh, tôi… không dám nói.”

Chuyện dẫn đến rơi đầu mà ngươi còn hổ thẹn? Dương Thu Trì thật cảm thấy khóc cười gì đều không được, hèn gì người học vấn cao cách mấy mà đến khi đói bụng lâu ngày thì không cách gì chống chọi được sự mê hoặc của đồ ăn thức uống. Hắn quay sang hỏi Đại Bản Nha: “Vậy thanh gậy giặt đồ đó đâu?”

Đại Bản Nha đáp: “Nếu đã là hung khí, thì nhất định làm để trong cái phòng nhỏ kế bên liệm phòng, đó là nơi chuyên môn để hết các loại vật chứng hung khí sát nhân.”

Dương Thu Trì nói với Long Tử Tư: “Ngươi khoan khóc đã, để ta đi tra lại án của ngươi xem sao.: Sau đó vội vã rời khỏi lao phòng. Long Tử Tư dập đầu lia lịa cảm tạ.

Dương Thu Trì đến phòng nhỏ bên cạnh liệm phòng, trước đây làm ngỗ tác học đồ, trong tay hắn đã giữ chùm chìa khóa của những phòng này, sau khi tiếp nhận chức quản giam, Tống tri huyện không hề bảo hắn trả lại. Dương Thu Trì mở cửa phòng, tìm kiếm trong đống hung khí một hồi, từ trong mười mấy cây gậy gỗ rút ra một cây dài khoảng hơn một thước, trên có dán một mảnh giấy ghi: “Hung khí án Long tử tư giết vợ.”

Dương Thu Trì lấy cây gậy đi ra khỏi phòng quan sát thật kỹ. Quả nhiên, trên cây gậy lộ rõ dấu vết màu đỏ bầm, rất giống với vết máu.

Dương Thu Trì mang cây gậy về nhà, đi vào phòng pháp y của mình khóa cửa lại cẩn thận. Trước hết, hắn dùng hóa chất lấy mẫu máu trên cây gậy ra, rồi tiến hành thí nghiệm phân tích loại máu. Kết quả cho thấy, vết máu trên cây gậy không phải là máu của người!

Dương Thu Trì nhíu chạt hai hàng chân mày. Hắn đi qua đi lại trong phòng, suy đi nghĩ lại, nhớ lại Long Tử Tư nói nương tử của y mất vào lúc lập đông, còn bộ xương trắng được phát hiện vào mùa xuân, thời gian cách nhau giỏi lắm chỉ được bốn tháng nửa năm.

Vấn đề là ở chỗ này: căn cứ vào khí hậu của Quảng Đức huyện, một thi thể chôn vùi trong đất, thời gian cho dù là nửa năm đi chăng nữa cũng chưa chắc đã biến thành một bộ xương khô.

Tốc độ sình thối của thi thể có quan hệ mật thiết với hoàn cảnh chung quanh. Nếu nói kỹ ra, thì nếu thi thể để lộ trong không khí thì tốc độ thối rữa cực nhanh, kế đến là trong nước, còn trong đất là chậm nhất. Tỷ lệ này có thể kể là 1 : 2 : 8. Nói ví dụ như, giả định một thi thể để lộ trong không khí thì thời gian thối rửa hết là 2 tháng, nhưng trong điều kiện tương đồng, nếu chôn trong đất thì phải mất hết một năm rưỡi mới biến thành xương trắng.

Tốc độ thối rữa của thi thể mai táng trong đất phụ thuộc vào tính chất đất, độ chôn sâu, cộng với có hay không có dùng quan tài gỗ, chất lượng quan tài như thế nào, mai táng vào thời tiết hay mùa nào trong năm. Cộng lại có thể nói, muốn thi thể hóa thành bạch cốt ở phương bắc của Trung quốc thì phải mất ba đến năm năm, ở phương nam ít nhất một năm rưỡi.

Đương nhiên, nếu như khí hậu cực nóng, đất là thứ phát tán nhiệt chậm, nhiệt độ đất lại lớn, thì thời gian hóa thành bạch cốt sẽ ngắn hơn. Phương nam có những chỗ là khí hậu nhiệt đới, thi thể chôn vào mùa hạ thì không cần tới nửa năm đã hóa thành bạch cốt rồi.

Quảng Đức huyện là nơi có khí hậu ôn hòa, mùa đông khá lạnh. Căn cứ vào khí hậu ở đây, Dương Thu Trì phán đoán, thi thể nếu chôn trực tiếp vào trong đất, thì ít nhất phải mất hai năm trở lên mới hoàn toàn thối rữa hết trở thành bộ xương khô. Còn vợ của Long Tử Tư bị thất tung vào đầu mùa đông, nếu như bị giết rồi chôn xuống đất, với khí hậu mùa đông lạnh giá ở nơi này, thì tốc độ thi thể thối rữa nhất định sẽ chậm hơn nhiều. Địa điểm mai táng thi thế đó là chỗ đất trồng rau, thường có nước chảy, vì thế cho dù là mùa hè, nhiệt độ của đất xem ra cũng khá thấp. Nếu nói như vậy, thì thời gian hóa xương khô càng dài hơn. Nếu đào lên chỉ nửa năm sau khi chôn, thì xem ra đại bộ phận thịt da trên cơ thể còn chưa tiêu biến hết, tuyệt đối không thể nào thành một bộ xương trắng không có tí thịt da gì.

Vì thế, bộ xương này không thể là xương của vợ Long Tử Tư! Nó nhất định đã được chôn ít nhất là một năm rưỡi trước khi vợ của Long Tử Tư thất tung!

Long Tử Tử nói y dùng thanh gậy gia75t đồ để lén giết một con heo nhỏ nhà hàng xóm nên mới dính máu, vừa rồi Dương Thu Trì tiến hành kiểm nghiệm loại máu, xem coi có phải là máu người hay máu động vật khác, thì phát hiện đúng như lời Long Tử Tư khai.

Vậy án giết vợ của Long Tử Tư chính là một án oan!

Bộ xương trắng này là của ai? Nếu tra cho rõ điều này, nhất định phải tiến hành mở quan tài nghiệm thi.

Nhưng mà, khai quan nghiệm thi không phải là chuyện đơn giản như vậy, bỡi vì Minh triều là thời phi thường thịnh hành các lễ giáo phong kiến, làm không khéo sẽ dẫn đến sự căm phẫn của dân chúng, do đó phải tìm ra lý do thích đáng mới được.

Nếu là ở xã hội hiện đại, chỉ cần có sự không nhất trí về thời gian người bị hại tử vong và thời gian hóa xương khô, thì có thể khai quan nghiệm thi rồi. Nhưng hiện giờ dùng lý do này để đi thuyết phục Tống tri huyện, để lão lật lại án do lão phán tử tội nửa năm trước, lại phải khai quan nghiệm thi, lão nhất định sẽ không làm, những người khác nhất định cũng sẽ không tin.

Điều có sức thuyết phục nhất là tìm được vợ của Long Tử Tư! Nếu không tìm được, mọi thứ đều vô ích. Chỉ cần có thể tìm được vợ y, Tống tri huyện và những người khác mới tin bộ xương trắng ấy không phải là của vợ Long Tử Tư, chỉ có như thế, Tống tri huyện mới không thể không lật lại án mà lão đã phán quyết, bắt đầu thẩm tra lại từ đầu, như thế mới cho phép khai quan nghiệm thi.

Nhưng vợ của Long Tử Tư thất tung một năm rồi, có thể tìm được thị ở đâu bây giờ?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.