Nàng Trợ Lý Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc

Chương 25



“Chuẩn bị. . . . . .
Dựa vào cái gì? Rốt cuộc bọn họ là quan hệ như thế nào?” Cái chức vụ dó, tuyệt đối không phải có thể tùy tiện muốn cho ai thì cho, cho nên lòng
hoài nghi của Tào Doãn Anh đối với Trần Sĩ Kiệt càng thêm mạnh mẽ.

“Cha không nghe Tiểu Nhân đề cập qua con bé có phát sinh quan hệ sâu xa gì
cùng “Tập đoàn Phong Thái” cả, sao con không hỏi con bé?” Nói đến nói
đi, thì ra là tên nhóc này là lẫn lộn đầu đuôi, người trong cuộc không
đi hỏi, sao lại tới hỏi ông một người ngoài cuộc xa đến ngàn dặm này
chứ?

“Cô ấy nói là anh trai của bạn thân của cô ấy.” Nói đến đây
anh hình như còn muốn nổi nóng hơn nữa, lần trước giám đốc điều hành của Phùng thị, là chồng của bạn học của cô ấy, lần này là anh trai của bạn
thân, cái tên Cố Nhân Kiệt kia thì là học trưởng. . . . . . Mẹ nó, sao
từ đâu chui ra nhiều người không có phận sự như vậy chứ?

“Quả
đúng là con bé có một người bạn tốt cũng họ Trần. . . . . .” Tào Lực
Thành nhớ lại. “Con trai, sao vậy, con sợ Tiểu Nhân bị người khác cướp
mất à? Ngay từ đầu cha đã biết một người như con bé Tiểu Nhân là người
tốt đến không có chỗ chê rồi mà, người có đầu óc thì đã biết điều mà đối tốt với con bé rồi, nhìn lại con xem, động một chút là lại hung dữ rống lên với người ta đấy. . . . . .” ( Chả khác gì đang nói khéo đứa con
mình ko có đầu óc =)))

“Ai sợ?” Tức giận mà cắt ngang lời mà nói
của cha mình, sắc mặt của Tào Doãn Anh càng thêm âm trầm khó coi.”Cô ấy
muốn đi thì cứ đi, con không sao hết.”

“Khẩu thị tâm phi.” Con
mình tính tình như thế nào ông lại không hiểu sao? Nếu quả thật không
sao hết như lời nó nói, sao lại phải bám riết lấy ông mà hỏi về chuện
của “Phong thái” chứ?diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn

“Tùy cha muốn nói thế nào cũng được, con có việc cần làm rồi.”

“Đợi đã nào…!” Nghe ra ý đồ muốn cúp máy của Tào Doãn Anh, Tào Lực Thành kêu lên.

“Chuyện gì?”

“Tiểu Nhân là một đứa con gái tốt.” Tào Lực Thành nhận xét một câu.

Tào Doãn Anh trầm mặc, cố gắng thay đổi nhủ danh không thành mà sinh ra nộ khí.

“Nếu như con bé muốn rời đi, cứ để cho nó đi đi!”

Nghe thấy lời nói của cha mình, khiến cho sắc mặt Tào Doãn Anh càng thêm khó coi.”Con cúp máy đây.”

Anh không hứa hẹn điều gì, cũng không cho cha mình có cơ hội mở miệng lần
nữa, quyết đoán cúp điện thoại, lại vì lời nói với vừa rồi mà xuất
thần.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn

Cứ để cho cô ấy đi đi sao?

Trong một quan hệ không xác định, sợ nhất chính là có chuyện xấu xảy ra.

Mà bạn gái cũ đã lâu không xuất hiện, tuyệt đối là chính chuyện xấu nhất.

Nhìn người đột nhiên xuất hiện, Từ Như Nhân không thể nào che dấu được sự kinh ngạc của bản thân.

“Chào, Như Nhân.” Phương Thanh Mân cười hướng cô chào hỏi. “Đã lâu không gặp.”

“Đã lâu không gặp.” Từ Như Nhân có gắng nặn ra một nụ cười, chỉ cảm thấy
toàn thân cứng ngắc giống như sáp người. “Trở về lúc nào vậy?”

“Hôm qua.” Phương Thanh Mân gẩy gẩy mái tóc dài được uốn cong tỉ mỉ, phong thái rất tự nhiên.

Từ Như Nhân nhìn động tác của cô ta, vẩn vớ mà suy nghĩ, mình cùng Phương
Thanh Mân căn bản là hai loại người khác nhau, cô ta xinh đẹp hào phóng, nhiệt tình rất dễ thân cận, luôn rất nhanh chóng hoà mình cùng với
người xa lạ. . . . . .

“Như Nhân, cô làm sao vậy?”

Giọng
nói mang theo sự quan tâm truyền vào trong tai Từ Như Nhân, cô mới phát
hiện mình lại đang ở trước mặt của mọi người mà ngồi suy nghĩ ngây
ngốc.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn

“Không có gì.” Hai gò má Từ Như Nhân hơi nóng lên lắc đầu, đem cặp văn kiện trên tay giao cho Quan Na Na đang ở
một bên, ra vẻ thoải mái mà hỏi: “Em đến tìm tổng giám đốc a, sao không
trực tiếp đi vào?”

“Không gấp á…, dù sao mấy công việc chất
đóng kia cũng sẽ không chạy, Thư ký Hoàng nói hôm nay anh ấy không có
lịch trính đi ra ngoài, cho nên bảo đảm đến buổi tối vẫn sẽ còn ở trong
tòa nhà này.”

Phương Thanh Mân vô tình phất phất tay. “Lát nữa
tôi cũng muốn rủ Thư ký Hoàng ra ngoài đi ăn nói chuyện một chút, cô
cũng cùng đi đi! Lâu như vậy cũng đã không tụ họp lại
rồi.”diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn

“Tôi còn có việc. . . . . .” Từ Như Nhân muốn cự tuyệt, đã thấy Phương Thanh Mân buột miệng cười.

“Như Nhân, cô bị bệnh cuồng công việc đến hư đầu mất rồi á!” Phương Thanh
Mân duỗi ra ngón trỏ ở trước mặt cô lắc lắc. (diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn) “Cô như vậy là không được ah, coi chừng không quen được bạn trai đó nha!”

Lần này Từ Như Nhân thật sự mỉm cười, nụ cười này rất tự nhiên khác với mọi hôm rất nhiều.

Cô nghĩ, không có ai có thể chán ghét Phương Thanh Mân được a? Vốn dĩ cô
ấy xuất thân là con nhà giàu có, thế nhưng không có nửa điểm kiêu ngạo
tự mãn, người cũng hiền hoà. . . . . .

Người như vậy, lại là “bạn gái cũ” của anh.diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn

Nghe nói hai người là thanh mai trúc mã cũng nhau lớn lên, đến cuối cùng kết cục lại là bình thản mà chia tay; nếu như ngay cả Phương Thanh Mân đều
không thể lưu lại ở bên cạnh anh, bản thân mình có cái gì để thắng được
cô ấy đây chứ?

Nghĩ vậy, lòng Từ Như Nhân không khỏi trầm xuống.

“Như Nhân?” Thấy cô lại xuất thần, trong mắt Phương Thanh Mân hiện lên sự
nghi hoặc. “Hôm nay cô làm sao vậy? Luôn thất thần?” Cô cẩn thận nhớ
lại, chính mình có nói gì sai sao? Vừa nghĩ như thế. . . . . .

“Như Nhân, cô có bạn trai rồi à?” Giọng nói hưng phấn giống như phát hiện một đại lục mới vậy.

Cô không có bạn trai, cô chỉ có bạn giường! Hơn nữa, bạn giường của cô, lại chính là “Bạn trai cũ” của người phụ nữ trước mắt.

Từ Như Nhân trầm mặc, đột nhiên cảm giác cảnh đẹp mà mình chờ đợi trở nên càng thêm xa vời.

“Không nói lời nào. . . . . . Quả nhiên là có nội tình.” Phương Thanh Mân thay đổi sang bộ dạng thần thần bí bí. “Mau nói cho tôi biết, là người đàn
ông nào vận số tốt như vậy, có thể làm cho cô vừa ý?”

“Không có.” Từ Như Nhân gục đầu xuống, không phát hiện phòng thư ký lúc này đã có thêm một người nữa.diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn

“Em đến chỗ anh chỉ là để quấy nhiễu các nhân viên của anh làm việc thôi
phải không?” Nửa giờ trước chợt nghe thấy tin tức Phương Thanh Mân đến
đây, ở văn phòng chờ cả buổi không thấy người đâu, Tào Doãn Anh rất nhận mệnh mà đi ra bắt người.

Không nghĩ tới, vừa vặn nghe thấy câu “Không có” kia, lại làm cho tâm tình của anh chìm đến đáy cốc!

Không có sao? Vậy anh tính là cái gì?

“Cái gì quấy nhiễu, nói khó nghe như vậy!” Phương Thanh Mân ra vẻ sinh khí
mà trừng mắt với Tào Doãn Anh. “Đã lâu không gặp, nhưng vừa mới mở miệng thì lại không có lời nào tốt đẹp cả!”

“Anh là ăn ngay nói
thẳng.” Tào Doãn Anh tức giận mà trừng mắt ngược trở lại. “Người đã đến
đây còn không vào gặp, ở bên ngoài này lề mề cái gì?”

“Em tâm sự với Như Nhân ah, anh cho rằng ai cũng đều giống anh sao, thích điên cuồng với công việc ah?”

“Cô ấy so với anh còn siêng năng làm việc hơn gấp mấy lần nữa kìa.”
(diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn) Nhàn nhạt mà liếc về phía Từ Như Nhân vẫn đang
im lặng nãy giờ, ngoài ý muốn phát hiện cô rõ ràng đang ngẩn người.

“Ai nha nha, lại ngẩn người, nhất định là suy nghĩ về đàn ông.” Phương
Thanh Mân cười khanh khách, thật cao hứng chứng kiến Từ Như Nhân đã
“Thông suốt” rồi. “Thật là may, tôi còn sợ cô bị cái đàn ông không có
tình thú này lây bệnh, đến cuối cùng ngoại trừ công việc thì cái gì cũng không quan tâm.”

“Em im miệng cho anh!” Tào Doãn Anh ra tay ôm
lấy cổ Phương Thanh Mân, cân nhắc muốn vặn gãy nó hay không. “Cùng anh
vào văn phòng, đừng ở ngoài này làm chuyện mất mặt xấu hổ!”

Trước khi rời đi, không quên thoáng nhìn về hướng Từ Như Nhân, nhíu mày, suy
nghĩ hình như cô ấy có cái gì đó không được bình thường thì phải?

Nhìn cử chỉ thân mật của hai người, Từ Như Nhân cúi đầu xuống, cảm thấy một hồi choáng váng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.