Đây là chuyện xưa của một vị tiểu thư phú gia lên núi bái Phật, lúc bị trêu ghẹo, liền được một vị anh hùng cứu đúng lúc, sau đó dùng trái tim để báo đáp.
Nữ chính trong chuyện xưa này chính là tiểu thư Vân Lan, nam chính là thành chủ thành Bắc – Bắc Ưng đại nhân. Chỉ là, mọi người cũng thấy rõ, Bắc Ưng tuy có quyền, nhưng lại không tiền, hơn nữa là người chính trực không hiểu những “đạo lý tình người” này, muốn bẻ cong hắn quả thực là nằm mơ. Loại chuyện anh hùng cứu mỹ nhân mà trong lòng các tiểu thư khuê các hướng tới này, vốn là ác mộng kinh hồn của các gia tộc.
Vân Lan rất đẹp, trong nhà lại có tiền, hoàn toàn là phiên bản tiểu thư nhà giàu ở cổ đại, trong nhà nói muốn tìm một hôn sự môn đăng hộ đối cho oai. Dĩ nhiên, thân phận thành chủ thành Bắc với Vân gia mà nói, là Vân gia trèo cao. Nhưng mà, Bắc Ưng có thể biến phủ thành chủ tốt đẹp thành như vậy, người khác nhìn một cái liền biết, đi theo hắn, đến cơm cũng không có mà ăn!
Gia chủ Vân gia Vân Ngạo Thiên chỉ có một nữ nhi bảo bối, không chỉ lo lắng cho hạnh phúc của nữ nhi, hắn còn phải lo lắng cho cả Vân gia. Đi theo Bắc Ưng, chắc không đến hai năm Vân gia này liền bị vét sạch mất. Huống hồ, mặc dù Bắc Ưng có tiếng tăm, nhưng người thật sự nguyện ý giao tình với hắn ngoại trừ những người lính ra thì không còn ai khác, phần lớn người đối với hắn chỉ kính trọng mà không gần gũi. Vân Lan gả cho hắn, vậy việc làm ăn của Vân gia nói không chừng cũng xuống dốc không phanh.
Tóm lại một câu, Vân Ngạo Thiên dù chết cũng sẽ không gả Vân Lan cho Bắc Ưng.
Lại nói Bắc ưng này, mang binh đánh giặc thì giỏi, nhưng chuyện nhi nữ tình trường thì hoàn toàn thập khiếu thông chín khiêu – không biết gì cả! Hơn nữa, trước khi gặp Vân Lan, hắn đều sống trong quân doanh, một thê thiếp cũng không có, đối với việc này không hề có kinh nghiệm, đương nhiên cũng không biết đi thuyết phục Vân Ngạo Thiên như thế nào, vì vậy hôn sự này liền bị trì hoãn lại.
Hiện giờ Bắc Ưng đã ba mươi ba, may nhờ Vân Lan một khóc hai nháo ba thắt cổ mới khiến cho Vân Ngạo Thiên hết cách với nàng, không gả nàng cho người khác. Ba năm qua đi, Vân Lan cũng đã hai mươi tuổi đã đến tuổi “lớn già gái ế” rồi.
Chuyện này hôm qua lúc ăn sáng để gấp rút lên đường Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đã nghe Si báo cáo qua. Nghĩ, giúp đi, người ta nói cũng đúng, không đến mức một người thê tử hắn cũng không có.
Bây giờ nhìn thấy bộ dạng ấp úng của Bắc Ưng kia, Cổ Nhược Phong càng cảm thấy hứng thú, quả nhiên tình cảnh anh hùng biến thành dịu dàng như vậy, thỉnh thoảng gặp phải cũng xem như là có lợi cho thể xác và tinh thần.
Đúng lúc này, thủ hạ mà Dư Thạch phái đi đã trở lại, cái này được tính theo tốc độ bay rồi. Chỉ thấy trên tay người kia bưng hai ly trà, khe khẽ đi đến bên cạnh Dư Thạch, lúc vừa mới vào liền bị không khí nơi này dọa cho sợ.
Dư Thạch tiếp nhận nước trà,dien.danlqqqdonnn tiến đến trước mặt Phong Huyết Lân: “Vương gia, vương phi, mời dùng trà.” Nhưng mà, cúi đầu chờ mãi vẫn không thấy có người nhận, Dư Thạch không khỏi ngẩng đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua, chỉ thấy hình như Phong Huyết Lân không nghe được hắn nói, mà đang xoay người cười nói cái gì đó với Cổ Nhược Phong, hoàn toàn không để ý đến hắn!
Trong lòng Dư Thạch buồn bực, nghĩ, Dư gia hắn chính là gia tộc thứ hai ở thành Cố Bắc, mình là chi trưởng một nhà, tuy Huyết vương gia có ân cứu mạng với mình, nhưng không nể mặt mình như vậy, có phải là quá kiêu ngạo hay không?!
Buồn bực thì buồn bực, đầu óc Dư Thạch vẫn rất tỉnh táo, Huyết vương gia này có một thân võ công quỷ dị, hắn nhớ rõ, một thủ hạ có thể lập tức giết nhiều người như vậy, Dư Thạch hắn trêu chọc không nổi! Dĩ nhiên hắn cũng không quên mục đích của mình khi tới đây, đó là muốn mời hai vị đại tôn thần này cùng trở về.
Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đều giống nhau, ai cũng không muốn cho Dư Thạch một cái cầu thang, đối với người tự chủ trương này ai cũng không có hảo cảm. Rõ ràng Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân xem trọng Bắc Ưng hơn, theo bọn họ là vì cách bố trí phủ thành chủ của hắn liền có thể nhìn ra, Dư Thạch này không thể sánh bằng được. Mà Dư Thạch làm như vậy không khác gì cho Bắc Ưng một cái tát!
Võng Lượng cảm thấy không khí trong phòng này càng ngày càng quỷ dị, sờ sờ da gà nổi trên người, nghĩ đến không biết có nên đi giúp Si Mị chiếu cố hai tiểu tử kia hay không.
Thành Cố Bắc nhộn nhịp rồi.
Vì sao?
Huyết vương gia và Huyết vương phi trong truyền thuyết đến đây!
Huyết vương gia và Huyết vương phi mua sắm cái này cái kia cho phủ thành chủ!
Cái này còn chưa tính, nhưng vì sao bên trong lại có đồ dùng dành cho đại hôn?
Dân chúng thành Cố Bắc hoang mang, đây là muốn diễn tuồng gì?
Sau đó, lại truyền ra một cái tin tức kinh thiên động địa…
Người đứng đầu thành Cố Bắc, lão đại của đệ nhất thế gia, gia chủ Vân gia bị Huyết vương gia triệu đến phủ thành chủ!
Sau đó, mọi người mới nhớ tới, mấy năm nay tiểu thư Vân Lan của Vân gia và Bắc Ưng thành chủ có dây dưa với nhau, không lẽ: Huyết vương gia này muốn chỉ hôn cho thành chủ đại nhân sao!
Khi Vân Ngạo Thiên nhận được tin này đã đi vỏn vẹn ba mươi vòng trong đại sảnh, trong lòng là tư vị nói không lên lời, mãi đến khi quản gia Vân Trùng giục đến lần thứ ba: “Lão gia, nếu không đến phủ thành chủ, sợ là Huyết vương gia sẽ trách tội xuống!”
Thật ra, cũng không phải là Vân Ngạo Thiên không muốn gặp Bắc Ưng, chỉ là hắn đang suy nghĩ, hắn không thể không nghĩ cho người của Vân gia! Bắc Ưng là người chính trực, Lan nhi theo hắn không hẳn là khổ, nhưng vì hắn quá chính trực, cuộc sống ngày sau chỉ sợ là không dễ chịu!
Vân Trùng bất đắc dĩ thở dài: “Lão gia, Bắc Ưng có Huyết vương gia làm chỗ dựa, tiểu thư gả qua đó sẽ không khổ.” Hắn nhìn Vân Lan lớn lên, trong lòng thương nàng như nữ nhi ruột thịt. Mấy năm nay nhìn Vân Lan kiên trì như vậy, hắn cũng cảm thấy đau lòng.
Vân Ngạo Thiên lắc đầu, nghĩ đi phủ thành chủ nhìn kỹ rồi hẵn nói!
Phủ thành chủ.
Hiện giờ phủ thành chủ vô cùng náo nhiệt, không đến nửa ngày, toàn bộ cỏ dại, hoa cỏ cây cối đều được đổi mới, hơn nữa có đủ loại danh hoa quý thảo! Trong phòng ngoài đồ cổ và tranh chữ, còn lại đều được đổi mới hoàn toàn, thậm chí tất cả đều là tốt nhất! Những thứ này trong mắt dân chúng mà nói là giá trên trời rồi!
Khi Vân Ngạo Thiên bước vào phủ thành chủ, thật sự là kinh sợ. Không phải hắn không biết tình hình thực tế của phủ thành chủ, trong thời gian ngắn có thể thay đổi như vậy, mặc dù không tính là xa hoa, nhưng cũng hơn Vân gia một bậc! Hắn không thể không phục Huyết vương gia này! Chỉ bằng tài lực mà cũng có thể đè chết người!
Vân Lan đi theo sau lưng Vân Ngạo Thiên, nàng cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, ba năm nay đều bị giam cầm trong nhà, rất ít khi ra ngoài, chuyện của phủ thành chủ cũng đều nghe lén bọn hạ nhân nha hoàn nói với nhau. Ba năm qua đi, hôm nay là lần đầu tiên sau ba năm này nàng bước vào phủ thành chủ.
Nơi này, hoàn toàn khác so với lúc ban đầu, một bông hoa một cành cây đều được đặt cẩn thận, bày biện không thua kém gì Vân gia… còn có lụa đỏ kia… lụa đỏ! Đây là muốn làm gì? Phủ thành chủ có tin mừng gì sao?
Nhìn hỉ cầu đỏ thẫm treo ở trên cao kia, dọc đường đi mọi người đều nhao nhao thảo luận, cho dù Vân Lan có giả câm giả điếc, nhưng trong lòng nàng cũng biết Bắc Ưng muốn thành thân! Một lòng rung động cứ trầm xuống như vậy… Hắn, muốn thành hôn rồi, nhưng mình lại không hề hay biết…
Hôm nay phụ thân mang mình đến đây là muốn tới chúc mừng hắn đón dâu sao? Phụ thân muốn mình hết hi vọng mới mang mình tới. Trách không được, hôm nay lúc xuất môn liền cảm thấy là lạ. Phụ thân luôn luôn tránh phủ thành chủ như tránh tà, vậy mà hôm nay lại mang mình theo tới phủ thành chủ!
Vân Lan cảm thấy mình không còn sức để bước về phía trước nữa, nàng sợ sẽ thấy Bắc ưng mặc áo cưới đỏ thẫm, nàng sợ sẽ thấy nữ tử mặc áo đỏ giống vậy đứng bên cạnh hắn, nàng sợ nghe thấy hắn nói thành thân…
Nhưng mà! Nàng không cam lòng! Nàng khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy, nàng cũng muốn hỏi hắn một câu: Vì sao lại phụ ta!
“Lan nhi, ngươi làm sao vậy?” Nhìn thấy bước chân xiêu vẹo của Vân Lan, Vân Ngạo Thiên biết có liên quan đến Bắc Ưng, nhưng vẫn không nhịn được hỏi một câu.
Vân Lan ổn định lại tinh thần, lắc đầu: “Không có gì…”
Đại sảnh, Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong ngồi nhàn nhã trên hai cái ghế chủ tọa, Phong Huyết Lân còn nhỏ giọng than thở một câu: “Ghế này không tốt bằng Huyết vương phủ.” Cái bàn trà ở giữa đem tách hắn và Cổ Nhược Phong ra, cái này trước mặt mọi người cũng không tiện, vì vậy hai người liền ngồi chung một chiếc ghế tựa, hơn nữa, như thế này cũng có chuyện muốn làm.
Si Mị Võng Lượng Phàm còn có Tuyết Cơ yên lặng đứng ở một bên, tùy thời đợi mệnh lệnh của hai người.
Trình Thính Phong ngồi ở vị trí đầu bên phải, bình tĩnh uống trà Si mới mua về, hôm nay hắn đến xem trò vui. Sớm biết đi theo Cổ Nhược Phong có nhiều trò hay để xem như vậy, hắn đã không đợi đến ngày hôm nay rồi!
Dư Thạch ngồi dưới Trình Thính Phong, nơm nớp lo sợ lau mồ hôi, đã đến khá lâu rồi, mắt thấy mặt trời đã ngả về phía tây, mà hai người Huyết vương gia và Huyết vương phi này vẫn không nói lời nào cũng không để ý tới hắn, hắn đi cũng không được mà không đi cũng không được! Hơn nữa, vừa rồi Huyết vương gia còn cho người đi kêu Vân Ngạo Thiên, vậy chuyện kế tiếp hắn không tự chủ trương được rồi! Nghĩ đến hai tôn đại thần này không nói thì cũng thôi đi vậy mà đến nước trà cũng không có, Dư Thạch đã nổi nóng lại càng không biết làm thế nào.
Trong phòng lúc này, Bắc Ưng đang ngồi nghe mấy người bạn đồng liêu tranh luận, hắn ảo não ngồi ở vị trí bên trái ghế chủ thượng, bây giờ hắn đang đứng ngồi không yên, là cực kỳ không yên! Phong Huyết Lân lên tiếng: “Đi mời Vân Ngạo Thiên và Vân Lan vào.” Lời nói đến giờ còn văng vẳng quanh tai, khiến cho hắn tưởng mình nghe lầm!
Khi Vân Ngạo Thiên mang theo Vân Lan xuất hiện tại cửa chính sảnh, Bắc Ưng “roạt” một tiếng liền đứng lên! Thật ra nếu tính theo tuổi tác, Vân Ngạo Thiên cũng chỉ hơn bốn mươi, vốn nên xưng huynh gọi đệ với Bắc Ưng, nhưng thêm chuyện của Vân Lan, thân phận này liền có chút lúng túng. Chẳng qua vậy cũng tốt, dù sao còn hơn gả con gái cho người đáng tuổi ông nội!
Vân Ngạo Thiên nhìn hồng y nam tử ngồi trên ghế chủ tọa, mặt nạ màu trắng bạc cùng với đôi mắt màu đỏ máu đã biểu lộ thân phận của hắn, người tôn quý nhất vương triều Mộ Dung – Huyết Vương!
Mà một nữ tử tuyệt sắc ngồi ở vị trí kia, liếc mắt nhìn một cái khiến người khác khó có thể quên được, áo đen thắt lưng đỏ, tóc đen vấn đơn giản, cười yêu ớt ngồi ở chỗ kia, khí thế trên người không thua kém gì Huyết vương! Vậy người này hẳn là Huyết vương phi Cổ Nhược Phong!
Hai người này, lần đầu tiên gặp mặt đã khiến cho Vân Ngạo Thiên cảm thấy cao không chạm vào được! Khí thế trên người bọn họ, cho dù hắn có là gia chủ đệ nhất thế gia ở thành Cố Bắc cũng không dám nhìn thẳng!
Hơi cúi đầu: “Vân Ngạo Thiên khấu kiến Huyết vương gia, Huyết vương phi!” Trái lại hắn rất tò mò, nếu hắn kiên trì không đồng ý, hai người này sẽ làm thế nào để chỉ hôn cho Vân nhi và Bắc Ưng.