Một bàn người trừ Cổ
Nhược Phong và Phong Huyết Lân ra thì tất cả đều nhìn chằm chằm hai mươi mấy đĩa thức ăn. . . . . . Bên trong đúng là…
“Khụ. . . . . .”
Tay trái của Mộ Dung Niệm Hàn nắm thành quyền, ghé vào khóe miệng, ho
nhẹ một tiếng, tiếp theo ngẩng đầu vẻ mặt bình tĩnh nhìn Cổ Nhược
Phong, “Ngươi xác định cái này, cái này chính là bữa trưa của chúng
ta?”
Mười người khác cũng dùng ánh mắt hoài nghi bắn quét Cổ
Nhược Phong, trong mắt đều là mong đợi: đây không phải là sự thật! Thức
ăn của bọn họ vẫn còn ở phía sau
“Ngươi có thể lựa chọn. . . . . . Không ăn.” Cổ Nhược Phong mỉm cười nhìn Mộ Dung Niệm Hàn, nhưng đáy mắt lại xác định cho bọn họ biết: đây chính là bữa ăn trưa!
Tay cầm chiếc đũa của Huyền Băng run lẩy bẩy, gương mặt không dám tin, có phải nàng muốn chỉnh bọn hắn hay không?
Mặc dù nói bọn hắn tới Huyết Vương phủ để xem cuộc vui. . . . . . Không tốt lành gì, nhưng không phải bọn hắn cũng đã chuẩn bị hậu lễ sao?!
Có phải muốn cho cả đám bọn hắn ăn bữa trưa không bằng bữa trưa của hạ nhân hay không!
Chỉ thấy trên bàn chỉnh tề bày chừng hai mươi cái đĩa, toàn bộ đều là món
ăn gia đình, nhưng nhìn thế nào, màu sắc này cũng. . . . . . Khụ khụ,
rất là thô tháo.
Rau xào, củ cải xào, đậu hủ rang, khoai tây sợi
xào. . . . . . Không có chút dầu trạch nào. Được rồi, thỉnh thoảng còn
có hai đĩa thịt ram mặn, vẫn là thịt mỡ chiếm đa số. . . . . .
Trong đó còn có hai món canh, một canh trứng cà chua, một canh đậu hủ rau
xanh. . . . . . Phía trên nổi lơ lửng mấy thứ giống như váng dầu. . . . . .
Dù là Sở Dạ Minh luôn luôn băng lãnh như sương cũng nhíu mày giác, bị kích động quăng phất chiếc đũa rời đi
Khóe miệng Vũ Văn Thiên Hàm giật giật, được rồi, quả thật hắn không nên vì
thỏa mãn lòng hiếu kỳ nho nhỏ của mình, qua đây sớm như vậy để xem chủ
tử đùa giỡn. . . . . . Đúng là, Vương phi này cũng quá bưu hãn rồi! Chủ
tử tìm nữ nhân quả nhiên không tầm thường. . . . . .
Tròng mắt
Hoa Huyễn Trúc bốc lửa, Cổ Nhược Phong này, cho là mình có mấy cân mấy
lượng? Không phải dựa vào Mộ Dung Tô dung túng sao?!
Không nói
đến mọi người tới Huyết Vương phủ tặng không ít kỳ trân dị bảo, chỉ bằng thế lực phía sau, nhóm người này người nào không phải là thượng nhân!
Đã khi nào nếm qua loại đồ ăn kém cỏi này?! Huống chi Cửu vương gia Hiên Viên vương triều cũng ở đây, nàng ta làm như vậy không phải là vứt bỏ
thể diện của Mộ Dung Tô sao!
Vừa muốn đập bàn đứng lên, Cổ Nhược
Phong lên tiếng trước ả ta một bước: “Bổn vương phi không biết các vị
lại đột nhiên viếng thăm, chuẩn bị đồ ăn này có chút cẩu thả. Chỉ là,
thường ngày Bổn vương phi và vương gia cũng dùng bữa như vậy, chắc hẳn
mọi người sẽ không để ý bổn vương phi chuẩn bị bữa cơm không chu đáo
chứ?”
Tuy là hỏi thăm, nhưng thần sắc trong mắt không phải như
vậy, đơn giản chính là trần truồng khẳng định, áp chế không cho người
khác cơ hội phản bác!
Nàng nói thường ngày đều ăn trưa như vậy,
hơn nữa bọn họ cũng coi như khách không mời mà đến, bị đối xử như vậy
tất nhiên không lời nào để nói!
Nhưng. . . . . . bữa ăn trưa này thật sự chỉ “có chút” cẩu thả thôi sao?
Trong lúc mười một người không biết xuống tay đường nào, Lý Vũ đi vào, cúi
đầu bên người, nha hoàn đi theo ở đằng sau bưng đến ba cái mâm.
“Vương phi.” Cung kính hô một tiếng liền đứng bên cạnh, chờ đợi gọi đến.
“Mang lên đi.” Vẻ mặt Cổ Nhược Phong không biến sắc đảo mắt nhìn một bàn
người. Rất tốt, nếu dám đến, vậy sẽ phải chuẩn bị trả giá thật lớn!
Bước chân nha hoàn nhẹ nhàng, có thể thấy được công phu không kém, mâm trên
tay đặt một chén canh to như một cái tô kiểu, phía trên có nắp, không
nhìn ra bên trong đựng cái gì.
Huyết vương phi này lại muốn giở
trò quỷ gì? ! Mười một người mỗi người có một tâm tư riêng, 11 đôi mắt
chăm chú nhìn tô kiểu, dường như muốn nhìn thấu nó!
Phong Huyết
Lân cũng nhìn về phía mọi người tập trung ánh mắt, trong lòng cũng đang
suy đoán, rốt cuộc Phong nhi muốn làm cái gì.
Chỉ thấy ba nha
hoàn chia ra đi tới bên cạnh Cổ Nhược Phong, Cổ Nhiễm Mặc và Cổ Nhiễm
Trần, vững vàng đem tô kiểu đặt xuống trước mặt bọn họ, sau đó cùng Lý
Vũ lui xuống
Cổ Nhiễm Mặc muốn đưa tay kéo lên xem một chút,
nhưng lại không dám, thật ra hắn quá hiểu thủ đoạn muội muội của hắn,
bảo đảm bên trong không phải thứ gì đó cổ quái….
“Đại ca nhị ca,
khoảng thời gian trước lúc lại mặt mẫu thân có nói với ta thân thể các
huynh hữu dương, những ngày qua ta vừa tìm phương thuốc vừa điều chế
thức ăn, sẵn dịp hôm nay các huynh thử một chút xem thế nào?”
Trong lòng Cổ Nhiễm Mặc mê man, lúc nào thì thân thể của hắn và đại ca hữu dương rồi hả?
Chỉ là, nhìn thấy thức ăn trên bàn kia thuộc loại đồ ăn hạng bét trong nhà
bọn họ, tròng mắt chớp chớp, mặc kệ, dù sao tô kiểu này cũng không đến
nỗi kém so với thức ăn trên bàn: “Vậy thì đa tạ Tứ muội rồi.”
Dứt lời, mở cái nắp kia ra, ở giữa phủ lên một tầng nước sốt gì đó, bề
ngoài tỉ mỉ giống như hỗn hợp thịt vụn, bên cạnh là một chút rau xanh
màu sắc tươi đẹp, còn có một loạt miếng thịt, về phần phía dưới, không
thấy rõ là cái gì, nhưng so với trên bàn, thật sự là tốt hơn nhiều lắm!
Trong tô của Cổ Nhiễm Trần cũng là món ăn như vậy
Vì vậy, chín người khác không phục! Nhưng mà, không phục ngươi có biện
pháp gì? Người ta cũng nói, đây là dược thiện! Ngươi còn muốn cùng người ta tranh cãi một phần dược thiện hay sao?!
Vì vậy, tám đôi mắt
mơ hồ toát ra ngọn lửa nhỏ thẳng tắp nhìn về phía tô kiểu trước mặt Cổ
Nhược Phong! Cái này, ngươi phải giải thích thế nào? ! Chẳng lẽ ngươi
cũng ngã bệnh? !
Cổ Nhược Phong không phụ sự mong đợi của mọi
người, giơ tay lên từ từ mở cái nắp ra, một trận hương thơm xông vào
mũi! Chỉ nghe mùi vị liền biết đây nhất định là cực phẩm!
Giương
mắt nhìn, chỉ thấy tầng cao nhất sắp xếp chỉnh tề các loại thức ăn,
chung quanh có một vòng thịt bò thật dày, một ít rau xanh lót ở dưới,
bên trong là một hang thịt cá, bốn miếng ức gà phì nộn xếp sát nhau,
tiếp theo là ánh sáng mê người của ba miếng thịt nạc kho tàu loại lớn,
ba miếng đậu hủ non tinh xảo dán sát vào một bên, trong góc còn có một
muỗng tương cà và thịt bằm!
Nuốt một ngụm nước bọt, chín người càng thêm tức giận! Ngươi ăn tốt như vậy, lại để cho chúng ta ăn thức ăn cho heo!
“Ta nghĩ các vị đang ngồi ở đây cũng biết, Vương gia nhà ta thể chất đặc biệt, đồ ăn này, dĩ nhiên là phải đặc biệt chuẩn bị.”
Khóe miệng Vũ Văn Thiên Hàm hung hăng kéo ra, hắn đi theo bên cạnh chủ tử
lâu như vậy, làm sao không biết hắn phải chuẩn bị đồ ăn riêng? Có vẻ như chủ tử đã không có khả năng ăn cơm nữa!
Ném ánh mắt ai oán về
hướng Phong Huyết Lân, hắn không cần ăn những thứ đồ này! Nghĩ đến hắn
là thủ phủ đệ nhất thiên hạ, sao bị lưu lạc đến tình cảnh như vậy?!
Mặc dù đỉnh đầu của tám người còn lại đã bốc khói, nhưng vẫn cố nén ngồi ở
chỗ đó, dù sao cái cớ của người ta cũng có lý, bọn họ không còn lời nào để nói!
Nhưng muốn bọn họ ăn loại thức ăn có thể so với thức ăn
của heo này, bọn họ vẫn không làm được! Hơn nữa, nhìn bộ dáng Cổ Nhược
Phong như vậy, bữa ăn hằng ngày ở Huyết vương phủ nhất định là cực tốt! Bọn họ cũng không tin nàng nuốt trôi những thứ trên bàn!
“Mọi
người không ngại thì liền cùng bổn vương phi dự tiệc.” Cổ Nhược Phong
sao có thể không biết bọn họ đang suy nghĩ gì! Tròng mắt quét nhẹ, quả
nhiên ở thời đại này, không vượt qua được chênh lệch đẳng cấp
Mười hai người trên bàn đều nhìn về phía Cổ Nhược Phong, nàng, thật sự muốn ăn?
Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhiễm Mặc nắm chặt đũa trúc trong tay, mặc dù từ nhỏ
Phong nhi bị ba người kia khi dễ, nhưng sử dụng quần áo đồ ăn cũng coi
như cũng toàn thứ tốt. Nàng thật sự có thể ăn được thứ này sao?
Phong Huyết Lân nhíu chặt chân mày, lúc này hắn ăn cao lương mỹ vị, nàng phải ăn những thức ăn thô thiển kia, làm sao hắn chịu được!