Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Quyển 1 - Chương 2: Người của Cổ gia



Cổ Nhược Phong nghĩ tới đây, hai tay nhanh chóng đan lại thành một Thủ Ấn, đánh về phía Cổ Tiểu Tứ một lần nữa. Thế nhưng linh hồn của nàng ấy cũng chỉ dừng lại trong một nháy mắt ngắn ngủn, sau đó lại bắt đầu tiêu tán.

“Vô dụng thôi, trước đó trên người ta đã bị dính máu, xin ngươi hãy thay ta chăm sóc cho nương và ca ca thật tốt.” Theo bóng Cổ Tiểu Tứ biến mất, câu nói sau cùng này cũng truyền vào trong tai Cổ Nhược Phong.

Dính máu? dd.lqd Dính máu cũng không sao cả, nhưng nếu máu này là máu chó, thì hồn phách nhất định không quay về thân thể được.

Trời ơi, Cổ Tiểu Tứ, rốt cuộc thì ngươi dính vào cái vận gì vậy! (Về phần rốt cuộc là cái vận gì, các bạn hãy tự mình nghĩ đi. . . ) Nhưng mà, tại sao mình có thể nhập vào trong cỗ thân thể này? Chẳng lẽ là vì mình có Quỷ nhãn ư?

Cổ Nhược Phong mê man. . . . . .

Trong lúc Cổ Nhược Phong còn đang nhìn chằm chằm lên đỉnh giường mải suy nghĩ viển vong, thì cửa phòng bỗng được mở ra. Tiếng cửa mở “Ken két” đã kéo hồn Cổ Nhược Phong trở về. Quay đầu lại, chỉ thấy một nha hoàn trang điểm vào ăn mặc theo phong cách cổ trang đang cầm chậu đi vào. Cổ Nhược Phong nhận ra đó chính là Tiểu Chi, nha hoàn cận thân của Cổ Tiểu Tứ, từ nhỏ đã đi theo Cổ Tiểu Tứ, tình cảm coi như cũng rất sâu đậm.

“Tiểu Chi.” Cổ Nhược Phong nghĩ tới đây thì lập tức khẽ gọi thành tiếng.

“A ——!”

“Rầm ——”

“Róc rách ——” Hai mắt Tiểu Chi trợn to, nhìn gương mặt quen thuộc nằm trên giường đang mặt đối mặt với mình, đôi mắt trong veo mở to nhìn mình, bên tai còn mơ hồ vang lên hai chữ “Tiểu chi” vừa phiêu đãng vừa mang theo chút khàn khàn, phảng phất có chút nhẹ nhàng giống như từ, từ, từ trong địa ngục mà đến vậy! Chậu đồng trong tay cũng rơi xuống mặt đất, nước chảy róc rách đầy mặt đất.

“A! ——” Một tiếng gào thét vang dội hơn trước bật lên từ trong cơ thể nhỏ nhắn của Tiểu Chi, vang vọng khắp một vùng trời. Cổ Nhược Phong chỉ cảm thấy màng nhĩ bị chấn động đến nỗi đau nhức.

Không kịp đợi Cổ Nhược Phong có hành động tiếp theo, thì đã thấy Tiểu Chi xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa gào thét : “Xác chết vùng dậy rồi! Xác chết vùng dậy rồi! Xác chết vùng dậy rồi! ——”

Cổ Nhược Phong nhắm mắt lại, trong lòng than thở: “Hôm nay chắc Kinh thành sẽ truyền tin khắp nơi rằng xác chết Cổ Tiểu Tứ vùng dậy. . . .” Được rồi, nàng thừa nhận đây đúng là xác chết vùng dậy.

Chỉ có điều, không tới thời gian uống một ly trà, cả phòng Cổ Nhược Phong đã đầy ắp người. Gia chủ Cổ gia Cổ Hạo Nhiên, đại phu nhân Diệp Tích Tuyết, nhị phu nhân Cổ Uyển Ngưng, tam phu nhân Thượng Quan Mạn Nhu, ba vị tiểu thư hai vị công tử, cùng với một đống lớn người làm đều đến đông đủ.

Trong mắt tất cả mọi người đều lộ vẻ không thể tin được. Không phải là Cổ Tiểu Tứ này cũng đã ngừng thở suốt một buổi tối rồi sao?! Tại sao bây giờ ngoại trừ trên cổ vẫn còn nửa vòng dấu vết tím bầm ra, thì cả người đều giống như hoàn toàn chưa từng thắt cổ, chưa từng chết vậy?!

Khi bọn họ quan sát Cổ Nhược Phong thì Cổ Nhược Phong cũng đồng thời quan sát những người ở trước mắt, lần lượt đối chiếu bọn họ với từng hình ảnh từng ký ức mơ hồ tồn tại trong đầu.

Người đứng ở vị trí dẫn đầu phía trước, mặc dù đã gần bốn mươi tuổi, nhưng phong thái nam tử vẫn còn như cũ chắc chắn chính là Cổ Hạo Nhiên. Người phụ nữ mặc trang phục màu đỏ chót, vẻ mặt kinh thường người khác, luôn tỏ vẻ kiêu ngạo đứng bên cạnh ông ta chính là đại phu nhân Diệp Tích Tuyết. Còn một nam một nữ đứng bên cạnh Diệp Tích Tuyết chính là Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhược Dao.

Như vậy còn một người phụ nữ khác mang ánh mắt không cam lòng, gần như có vẻ sợ hãi lại có thêm vài phần chán ghét chính là tam phu nhân Thượng Quan Mạn Nhu rồi. Hai thiếu nữ tuổi tác không lớn lắm đứng bên cạnh bà ta là nhị tiểu thư và tam tiểu thư, nhưng mà nàng không biết ai là Cổ Nhược Ly, ai là Cổ Nhược Kỳ. Khuôn mặt của hai người bọn họ lại có tới tám phần tương tự nhau.

Vừa đảo mắt, đã nhìn thấy nhị phu nhân Cổ Uyển Ngưng đang ở ngay sát bên cạnh nhìn mình đầy mong đợi, trong mắt dần dần lộ vẻ mừng rỡ, mà nam tử anh tuấn phi phàm đang đỡ bà chính là ca ca ruột của mình Cổ Nhiễm Mặc.

Lưu trữ số liệu xong, khóe miệng Cổ Nhược Phong bỗng cong lên lộ ra một nụ cười, sau đó nhìn về phía Cổ Uyển Ngưng gọi một tiếng: “Nương.” Cổ họng vẫn còn khó chịu giống như bị vật gì đó xé rách.

Một tiếng gọi này cũng đã gõ tỉnh tất cả những người đang trố mắt nhìn nàng. Cổ Uyển Ngưng cũng bất chấp cái gọi là gia chủ là lớn nhất, một mạch chạy tới cầm tay Cổ Nhược Phong lên, nước mắt rơi tí tách: “Phong Nhi, quả thật là con vẫn còn sống. . . . . .” Nói xong câu này, bà cũng ngừng lại, cuối cùng vẫn không thể nói thành lời nên đành nuốt tất cả những lời khác xuống.

“Vâng, con vẫn còn sống.” Giọng nói của Cổ Nhược Phong vừa khàn khàn vừa bình tĩnh không có chút nào gợn sóng. Nàng cũng coi như đã thấy rõ, Cổ gia này, người thật sự đặt mình ở trong lòng chính là mẫu thân và ca ca.

Không nói tới Diệp Tích Tuyết và Thượng Quan Mạn Nhu, ngay cả ánh mắt của Cổ Hạo Nhiên cũng không hề có một chút tâm tình vui sướng, thậm chí ở chỗ sâu nhất trong đáy mắt còn có một chút chán ghét. Chán ghét, đúng vậy, là chán ghét.

Chỉ có điều, đối với Cổ Nhược Phong mà nói thì như vậy cũng không là gì cả. Trên thế gian này có chuyện gì mà không thể xảy ra chứ, cũng chỉ là một người phụ thân chán ghét nữ nhi mà thôi, dù sao ông ta cũng chưa tới mức tự tay giết chết Cổ Tiểu Tứ, không phải sao?

“Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy thì cứ ở lại Phong Viện này tĩnh dưỡng cho khỏe.” Vừa dứt lời, lập tức phất tay áo bỏ đi.

Đại phu nhân Diệp Tích Tuyết liếc mắt nhìn Cổ Nhược Phong, rồi hừ nhẹ một tiếng: “Mệnh thật đúng là lớn.” Sau đó cũng dẫn Cổ Nhiễm Trần và Cổ Nhược Dao rời đi. Chỉ là trước khi Cổ Nhiễm Trần dời đi, ánh mắt lạnh lùng trước sau như một của hắn hiện lên một chút áy náy nhàn nhạt khiến cho Cổ Nhược Phong rất kinh ngạc, xem ra người đại ca này của nàng cũng không xấu xa như vậy.

Lúc này trong phòng ngoại trừ người của Cổ Uyển Ngưng, thì chỉ còn lại đám người của tam phu nhân Thượng Quan Mạn Nhu.

Cổ Nhược Phong có chút nhức đầu nhìn một đám người ở trước mắt. Cổ gia này chỉ sợ cũng không phải là một nơi yên tĩnh, những vị phu nhân này bình thường không có việc gì làm thì cũng chỉ biết lục đục đấu đá nhau để giải trí mà thôi.

Thượng Quan Mạn Nhu không phụ kỳ vọng lên tiếng: “Ta nói này tỷ tỷ, Tiểu Tứ cũng đã tắt thở suốt một đêm rồi mà còn có thể sống lại, tỷ nói xem có phải con bé là yêu quái hay không?” Trong mắt bà ta tràn đầy giễu cợt. Mình không có công phu, đánh thì không thể đánh lại Cổ Nhiễm Mặc có võ nghệ cao cường, nhưng mà cái này cũng không có nghĩa là không thể nói lại bọn họ!

Cổ gia này có ai mà không biết Cổ Nhược Phong là một kẻ điên trăm phần trăm, cả ngày đều không nói một lời, luôn làm những chuyện điên khùng, đương nhiên, nguyên nhân bên trong cũng chỉ có mấy người bọn họ tự hiểu rõ. Chỉ dựa vào chuyện này, người của chi thứ hai vĩnh viễn cũng không có ngày ngẩng mặt lên!

Kẻ điên này làm mất hết mặt mũi của Cổ gia, mà lão gia lại là người cực kỳ chú trọng mặt mũi, cho dù Cổ Uyển Ngưng và lão gia là thanh mai trúc mã thì như thế nào? Sinh cho ông ta một người con trai thì đã sao nào? Bọn họ vẫn không thể vượt qua một Cổ Nhược Phong chắn ở giữa! Cái này không phải là rất rõ ràng sao, cũng không biết là đã mười mấy năm rồi lão gia chưa từng bước vào phòng của Cổ Uyển Ngưng. Nếu không sao mình và Diệp Tích Tuyết có thể lớn lốí như thế?

Cổ Uyển Ngưng nghe thấy Thượng Quan Mạn Nhu giễu cợt như vậy thì nắm chặt hai tay, tròng mắt đỏ hoe, nhưng mà, bà có thể làm gì đây? Bản thân bà không được lão gia sủng ái, mặc dù trên phương diện ăn ở mặc không hề bị cắt xén, nhưng như vậy cũng chỉ là vì xem trọng Cổ Nhiễm Mặc mà thôi, về phần Phong Nhi, thiên hạ này nói chuyện linh tinh nghe còn thiếu sao? Mà Phong Nhi thật sự đúng là khởi tử hoàn sinh, bà cũng không có cách nào phản bác, nhưng nếu nói Phong Nhi là yêu quái, thì tuyệt đối không thể tha thứ!

Vì vậy, một Cổ Uyển Ngưng luôn luôn dịu dàng hay ngại ngùng, nói chuyện không giỏi cũng có lúc bộc phát: “Thượng Quan Mạn Nhu, bình thường mấy người các ngươi bắt nạt Phong Nhi còn chưa tính, nhưng hôm nay khó khăn lắm Phong Nhi mới có thể sống lại, các ngươi lại dám nói chuyện như vậy, chẳng lẽ không sợ bị sét đánh sao?!”

Nghe được ba chữ “Bị sét đánh”, Cổ Nhược Phong không tự chủ giật giật khóe miệng cứng ngắc, trong lòng vô cùng tà ác nghĩ tới, nếu như một ngày nào đó Thượng Quan Mạn Nhu này cũng bị sét đánh thì liệu có khả năng hồn bà ta cũng bị xuyên qua thân thể người nào đó hay không? Kẻ ngu? Tên ăn xin? Hay là người xấu xí? Hoặc là trực tiếp xuyên qua thân thể một gã đàn ông?

Trong lúc đám người Cổ Uyển Ngưng và Thượng Quan Mạn Nhu còn đang chìm đắm trong trận sát quyền ma chưởng đấu súng không thấy khói, Cổ Nhược Phong vẫn còn đang yy vô hạn thì có chợt một gã sai vặt đột nhiên xông tới cửa, dốc sức thở hổn hển, nhìn về phía Cổ Nhược Phong nghẹn lời cả nửa ngày rốt cuộc cũng phun ra bốn chữ: “Thánh, thánh, thánh chỉ!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.