Đàm Hi đột nhiên nghe lời như thế làm Lục Chinh thấy rất không quen.
Trong lòng phát lạnh, tự nhiên thấy quỷ dị.
Đàm Hi không nghĩ nhiều như thế bởi cô thực sự rất mệt. Hơn nữa, vừa rồi Lục Chinh đã nói là cô rất phiền toái, thế nên cô cũng không muốn nói nữa.
Tối hôm qua bị sốt một trận, miệng vết thương nhiễm trùng, tuy rằng ý thức của cô không rõ nhưng cô cũng biết vẫn có người ở bên chăm sóc cho mình.
Ngay từ đầu, cô cảm thấy chắc là mình đang ở bệnh viện, người chăm sóc cho mình quá nửa là Gà Giò.
Nhưng mùi lại không đúng, không hề ngửi thấy mùi nước sát trùng gay mũi kia.
Sau lại nghĩ, dù người đó có là ai thì có thể chăm sóc cho mình là ngon rồi, không chết là được.
Không ngờ lại là cái tên lỗ mãng Lục Chinh này.
Ừ… Thì ra đàn ông sắt đá cũng biết chăm sóc cho người khác, cô nàng Đàm tỏ vẻ cực kỳ hưởng thụ.
“Xong rồi.” Người đàn ông vừa thu tay lại liền buông tuýp thuốc mỡ ra.
Cô bò dậy, kéo váy ngủ lại.
Đổi lại là tiếng cười nhạt của người đàn ông, có phải chưa thấy đâu, còn che cái gì chứ?
Phụ nữ toàn thích làm ra vẻ!
“Tôi đói rồi!” Tay chống nạnh, vẻ mặt nhõng nhẽo.
“Thì sao?”
“Chúng ta ăn món cay đi!” Chép miệng, bắt đầu nuốt nước miếng.
“Muốn chơi bạt mạng đúng không?”
Vừa mới hạ sốt, miệng vết thương còn đang nhiễm trùng, thế mà còn đòi ăn đồ cay?
Một từ— Rách việc!
“Miệng nhạt nhẽo lắm, không tin anh ngửi xem. A~”
“Chó con này, mau cút đi đánh răng ngay!” Gân xanh trên trán nổi đầy, người đàn ông tức giận mắng lên, mắt đầy ghét bỏ.
“Đồ chày gỗ nhà anh, mắng ai là chó con hả?”
“Ai thưa là mắng người đó.”
“Anh!”
“Năm phút, quá thời gian, ông đây đi luôn, đói chết là tại mình.”
“Cái gì?”
“Bốn phút 57 giây.”
“Anh giỏi lắm!”
Năm bốn ba hai…
“OK!”
Áo phông ngắn màu trắng, quần sooc, tóc buộc cao thành một cái đuôi ngựa để lộ ra cái trán trơn bóng, chân đi tông, mười đầu ngón chân mượt mà lộ ra, móng chân màu hồng nhạt rất khỏe khoắn.
Mày kiếm phí phách nhướn lên, mỉm cười duyên dáng: “Xong rồi.”
Lục Chinh xoay người, cất bước.
“Từ từ! Anh có chắc là cứ thế ra ngoài không?”
Tóc tai bù xù, áo sơ mi nhăn nhúm, biết anh đẹp trai rồi, nhưng cũng đừng có để cái bộ dáng hỏng bét đó làm cho mất điểm chứ?
Quả nhiên, ở tuổi này, người ta đẹp người ta có quyền!
Lục Chinh hơi dừng bước, thay đổi phương hướng đi vào toilet.
Rầm—
Đóng cửa.
Đàm Hi ngây ngốc, sau một lúc mới phản ứng lại, cười lăn cười bò.
Sớm biết thế cô đừng lắm miệng nữa! Cứ như vậy đi ra đường, đảm bảo mặt mũi ném về tới tận nhà bà ngoại.
“Này, anh nhanh lên chứ! Cho anh hai phút, quá giờ là bà đây sẽ chạy lấy người đấy, có tin không hả? Còn một phút 58 giây…”
Nửa giờ sau, Đàm Hi đứng trước cửa một nhà hàng Quảng Đông, gương mặt méo mó.
Lục Chinh đỗ xe xong liền tiến lên: “Không phải đói sao? Vào đi.”
Đàm Hi đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích.
“Hừ, lại muốn chơi trò gì với ông nữa đây hả?”
“He he…” Quay đầu nhìn anh, cười nịnh nọt: “Ông lớn à, chúng ta thương lượng chút nhé?”
Lục Chinh tháo kính râm xuống, “Nói.”
“Có thể đổi quán khác không?”
“Lý do.”
“Không muốn ăn ngọt.”
Đàm Hi cực kỳ bài xích kiểu nấu món đơn giản nhất như cà chua xào trứng gà cũng cho đường của mấy nhà hàng Quảng Đông này.
Nhớ năm đó, cô cũng không ghét ăn ngọt đâu, nhưng sau khi trốn vào trong núi Đại Lương thì khẩu vị chuyển sang chỉ thích ăn món cay Tứ Xuyên, sau đó không có cay liền chẳng thấy ngon miệng.
Nhớ tới mấy món ăn ngập đầy dầu ớt, lại nghĩ tới nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, thèm tới mức giun trong bụng cũng ngoe nguẩy chui ra.
“Cậu, cậu chính là cậu ruột của cháu mà! Đồng ý nha, đồng ý nha…” Chắp tay, hai mắt cong cong y như một con chó pug làm trò.
Trong lòng Lục Chinh hơi động, thật sự muốn giơ tay véo mạnh lên má cô một cái.
Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn, trắng trẻo đáng yêu, chỉ sợ véo cũng có thể chảy nước…
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng rốt cuộc cũng đã từng đi lính, ý chí và khả năng kiềm chế hơn hẳn những người bình thường.
Nắm tay, kiềm chế, ho nhẹ hai tiếng để che giấu, Lục Chinh đã sinh hoạt nhiều năm trong quân đội nên đã học được chiêu che giấu cảm xúc cực kỳ nhuần nhuyễn rồi.
Rõ ràng trong lòng rối loạn nhưng trên mặt vẫn không để lộ chút nào, cực kỳ nghiêm túc.
“Không ăn ngọt?”
“Vâng ạ!” Gật đầu, mắt to nhìn anh mang theo mấy phần nịnh nọt trắng trợn.
“Cô muốn ăn gì?”
“Món cay!” Buột miệng thốt ra.
“Không được.”
“Cậu!”
Tim gan phèo phổi đồng thời run rẩy, sắc mặt người đàn ông trầm xuống: “Không cho phép.”
“Keo kiệt!”
“Không biết tốt xấu!”
Một hồi tranh cãi, hai người chẳng ai nhường ai, Đàm Hi tính cách bướng bỉnh, có điều bụng lại chẳng biết cố gắng, đói đến mức da bụng dán vào da lưng, cuối cùng đành để mặc người đàn ông xâu xé.
Không có cách nào, người có tiền trong túi mới là đại gia.
Đàm Hi muốn phản kháng nhưng cô lại chẳng có tự tin!
Ăn xong bữa trưa, hai người ra khỏi nhà hàng, trong miệng Đàm Hi ngoại trừ ngọt thì cũng chỉ còn ngọt.
Thình lình ngửi thấy mùi hành gừng tỏi lẫn với vị dấm truyền tới, miệng lưỡi lập tức lại như hồi sinh, chép miệng, theo mùi hương mà nhìn sang bên kia đường.
Một quán mì chua cay nhỏ, trên tấm biển xiêu xiêu vẹo vẹo màu đỏ có mấy chữ trắng màu to rất đáng chú ý— Không chua không thu tiền, không cay tự vả mặt.
“Cậu, có tiền lẻ không?”
“Cô lại muốn chơi trò gì nữa?”
“Đừng mà, nhìn mắt của cậu đi, đây là ánh mắt kiểu gì thế? Cứ như nhìn chằm chằm vào phần tử khủng bố ấy…”
Cười lạnh, ung dung.
Dù sao đã dính líu tới con chó con này thì chắc chắn không phải chuyện gì tốt rồi!
Nếu Đàm Hi mà biết suy nghĩ của anh lúc này, chắc chắn cô sẽ rút dép vả bành bạch lên mặt anh mất.
“Trả lời tôi trước đi, có tiền lẻ không hả?”
“Có.”
“Nhìn thấy không,“ duỗi tay, chỉ thẳng vào quán ở đối diện, “Cái quán nhỏ kia kìa?”
“Rồi sao?”
He he he…