Gần đây, Nhị gia cực kỳ phiền muộn.
Nguyên nhân gây ra là từ một bát canh ba ba.
“Tiểu Nhị, thịt này… Em ăn một miếng thôi… Ăn không, ăn không… Đúng rồi, há miệng, cắn một cái, nhai cẩn thận… Ừ, nhai mạnh vào nếu không không nuốt được…”
Lúc đó, Lục Chinh ngồi trên sô pha, trong tay cầm tờ báo, bên tai toàn là tiếng dỗ dành yêu kiều của thiếu nữ.
Xấu hổ nhất là tự nhiên anh lại… cương.
“Tiểu Nhị, con rùa chết dẫm này! Lại dám kén ăn à?”
Đàm Hi cảm thấy không phải mình mua một con rùa Brazil mà là một tổ tông!
Có thể được ăn tôm thì sẽ tuyệt đối không ăn thịt lợn; nếu không có tôm thì mới miễn cưỡng ăn thứ kia, có điều nhiều mỡ quá sẽ không lọt vào mắt nó, ít thịt quá cũng không được, không phải thịt ba chỉ sẽ không chịu ăn.
“Hừ! Kén chọn.”
Tuy nói nhưng thế nhưng Đàm Hi vẫn lên mạng tìm rất nhiều kinh nghiệm nuôi rùa, ví dụ như—
Tốt nhất không nên nuôi trong bể hình tròn, mực nước thế nào phải tùy thuộc vào độ lớn, nhỏ của rùa, mức nước đều phải ngập mai gấp năm lần, đúng giờ phải dọn sạch rong rêu, đổi nước, rửa bể, vân vân.
Vì để tiện cho Tiểu Nhị phơi mình, cô còn tự tay làm một bệ di động, dùng đá cuội gắn lại, lại dùng cành cây để cố định, lúc làm những việc này, Thời Cảnh cũng giúp đỡ không ít.
“Này, sao cô lại gọi nó là Tiểu Nhị thế?”
“Anh đoán đi.”
Thời Cảnh nhếch miệng khoe hàm răng trắng tinh: “Có liên quan tới lão Lục đúng không?”
“Thông minh.” Búng tay một cái.
“Ha, cô mắng cậu ấy là rùa hả?”
Mắt hình viên đạn, cười ngọt: “Rùa thì sao chứ? Đó là sủng vật của tôi!”
Cả người Thời Cảnh nổi đầy da gà: “Buồn nôn chết đi được, không thấy ghê tởm à?”
“Cái này gọi là tình thú. Không ăn được nho thì nói nho còn xanh, xí ~”
“Mẹ kiếp! Sáng sớm ngày ra đã ngược chó, cô cô cô… thật quá đáng!”
“Tiểu Nhị ngoan, thưởng cho em miếng thịt này, mình không thèm chấp với chó nhỉ ~”
Anh chàng nào đó giậm chân bình bịch, lựa chọn đi tìm chết.
Thu lại ánh mắt, Đàm Hi cho rùa ăn xong thì vú Trương cũng từ bếp đi ra gọi mọi người vào ăn sáng.
Hiện tại, Thời Cảnh đã có thể xuống đất đi lại, vừa nghe thấy hai chữ ăn sáng thì mắt sáng rực, ôm chỗ bị thương đi vào trong nhà ăn.
Đàm Hi đuổi kịp, thấy Lục Chinh vẫn còn ngồi đọc báo thì cướp lấy.
“Ăn sáng, mau lên đi.”
Ánh mắt người nào đó lóe lên: “Tê chân.”
Đàm Hi ngồi xổm bên cạnh anh, gõ bên trái một tí rồi lại gõ bên phải một tí, “Chân nào?”
“Cái em thích nhất ấy.”
Đàm Hi ngẩn ra, cái cô thích nhất á?
Hít sâu, lảng tránh ánh mắt dò hỏi của cô, Lục Chinh đứng lên và buông báo ra.
“Đi.”
“Oh.”
Bữa sáng là cháo bát bảo thơm ngọt cùng với bánh bao nhỏ, vì khẩu vị của Đàm Hi rất nặng nên bên cạnh còn có một đĩa dưa chuột trộn ớt.
Thời Cảnh muốn gắp, bị Đàm Hi dùng đũa đánh vào tay.
“Của tôi! Anh không được ăn trộm!”
“Này, tôi chỉ ăn một miếng thôi mà, dưa chuột chứ có gì đâu, sao lại keo kiệt thế chứ?”
“Dưa chuột thì sao? Dưa chuột cũng có tôn nghiêm của dưa chuột nhé! Nhiều tác dụng lắm đấy…”
“Lão Lục, cô nàng nhà cậu cần phải dạy dỗ mới được! Sắp lên trời được rồi đấy!”
He, Đàm Hi vui vẻ.
Tưởng định chơi xỏ cô mà được à!
“Lão Từ nói, cậu không thể ăn cay!” Tám chữ phun ra liền làm Thời Cảnh á khẩu không biết trả lời thế nào, Nhị gia vừa ra tay là xong ngay.
Đàm Hi hừ lạnh, ném cho anh ta ánh mắt khiêu khích.
Bệnh nhân không nghe lời thì không phải bệnh nhân ngoan.
Sau đó, nhanh chóng kéo đẩy đĩa dưa chuột ra xa tầm với của anh ta. Tố chất thân thể của người này không tồi, nhưng không thể không ăn kiêng một số thứ được.
Vú Trương lại mang lên một đĩa bánh bao nữa: “Đây là bánh bao ngọt nhân hạt vừng, đậu phộng.”
Thời Cảnh lập tức gắp vào trong bát mình hai cái, Đàm Hi trừng anh ta.
“Cậu chủ, trưa nay muốn ăn gì ạ? Để tôi đi siêu thị mua.” Vú Trương tháo tạp dề ra, cầm giỏ xách trống không, dọn dẹp chuẩn bị ra cửa.
“Vú cứ chủ trương là được, nếu được thì nấu canh gì đó.”
Đàm Hi gật đầu, nghĩ thầm Chày Gỗ Lục Chinh nhà mình quả thật rất chu đáo, Thời Cảnh bị thương nặng như thế, nên bồi bổ một chút.
“Vậy tôi đi mua cua đinh về hầm canh.”
Lục Chinh khẽ dạ, đúng lúc anh cũng thích món này.
“Vú Trương ơi, cua đinh là cái gì ạ?” Đàm Hi thuận miệng hỏi một câu.
“À, chính là con ba ba, thường gọi là rùa đen ấy.”
“Rùa đen?!” Đàm Hi nhảy dựng lên, “Các người dám ăn thịt rùa sao?!”
“Cô Đàm à, con ba ba là con ba ba, không tính là rùa đâu.”
“Như nhau mà!”
Vú Trương lúng túng, đưa ánh mắt dò hỏi ý kiến về phía Lục Chinh.
Người sau lên tiếng: “Được rồi, em ăn sáng đi, đừng ầm ĩ nữa!”
Nghe lời thì không phải Đàm Hi: “Là anh muốn ăn canh rùa đen đúng không?”
“Phải gọi là canh ba ba.” Vú Trương nhỏ giọng sửa lại.
Đàm Hi không để ý tới bà, nhìn chằm chằm vào Lục Chinh: “Có phải anh muốn ăn hay không hả?”
Người đàn ông gật đầu, rất thật thà.
Đàm Hi nghĩ tới đồng loại của Tiểu Nhị nhà mình bị đưa lên thớt mổ, bị người ta ăn vào bụng thì rùng mình một cái.
Tuy rằng vú Trương nói ba ba là ba ba, không phải rùa, nhưng dù sao nhìn vẫn giống nhau…
“Có thể đối loại canh khác không?” Cô cố gắng cứu vãn.
“Cô Đàm à, canh ba ba này bổ lắm! Tốt cho vết thương, tráng dương, giàu cái cái… à, protein! Rất tốt cho bồi bổ thân thể!”
Thời Cảnh chép miệng, “Nói thế làm cháu cũng rất muốn ăn thử…”
Đàm Hi nghe vậy thì không khỏi nhệch miệng, “Thôi thì canh ba ba cũng được ạ, dù sao ba ba cũng không phải rùa…”
Không phải rùa…
Không phải Tiểu Nhị…
Ám thị tâm lý một hồi mới miễn cưỡng chấp nhận.
Vú Trương vui vẻ ra mặt: “Vậy các cô cậu cứ ăn đi nhé, tôi tranh thủ đi siêu thị, chén đũa cứ để đấy, tôi về sẽ thu dọn.”
“Tôi nghĩ chắc cô bị trúng độc của con rùa Tiểu Nhị ngốc kia rồi! Ăn canh ba ba mà cũng không cho…” Thời Cảnh cắn một miếng bánh bao, vị ngọt tràn đầy khoang miệng, vẫn không quên trách cứ cô.
“Tôi không so đo với kẻ bệnh tật.”
“Hừ, nhóc con, cô nói ai bệnh tật hả?”
“Anh không biết à?” Chớp mắt to, hỏi lại.
Không đợi Thời Cảnh mở miệng, đã bồi thêm một câu: “Biết rõ còn cố hỏi.”
Người nào đó tức giận tới mức phải lấy bánh bao để trút giận, ngoạm một miếng thật to, cắn mạnh tới mức làm nhân đường bắn tóe loe, nóng bỏng làm anh ta phải nhe răng trợn mắt.
“Đáng đời!”
Cuộc tranh cãi này lọt vào mắt người nào đó, quá chói mắt!
Bộp—
“No rồi.” Nói xong, lập tức đi về phía thư phòng.
Đàm Hi sửng sốt.
Thời Cảnh cũng đần mặt ra, “Lão Lục sao thế?”
“Không biết… Chắc chắn là vì anh muốn ăn dưa chuột cay nên anh ấy tức đấy.”
“Sao có thể chứ?! Rõ ràng là vì cô không cho ăn canh ba ba, nói thật với cô nhé, lão Lục rất thích món đấy đấy.”
“Anh ấy thích canh ba ba á?”
“Ừ! Dù sao, tôi nghe nói bà Lục thường xuyên hầm canh đó cho cậu ta ăn.”
“Ồ.” Đàm Hi tỉnh ngộ.
“Ồ thế là xong rồi à?”
“Nếu không còn sao nữa?”
“Khụ khụ… Cô không định đi an ủi cậu ta tí à?”
“Chẳng phải là tôi đã đồng ý cho ăn canh ba ba rồi sao? Thế còn chưa đủ à?”
“Thế sao nhìn mặt cậu ta thối thế?”
“Ai mà biết được… Ai mà chẳng có mấy ngày khó chịu như thế trong tháng chứ…”
Thời Cảnh nhịn cười, nhịn đến sắp nội thương luôn rồi.
Ăn sáng xong, hai người lại ngồi trên sô pha chuẩn bị xem Phi Thành Vật Nhiễu với nhau.
“Ơ? Sao lại không có nhỉ? Chẳng phải đã dặn anh từ hôm qua là phải cài đặt xem lại rồi sao?” Đàm Hi cầm điều khiển từ xa, tìm tới tìm lui.
“Rõ ràng tôi đã lưu rồi mà.” Thời Cảnh không tin, Đàm Hi ném điều khiển từ xa cho anh ta, “Anh xem đi.”
Ba phút sau—
“Sặc… Chắc ấn nhầm rồi! Đúng thế, ấn nhầm rồi.” Cười ngượng ngùng.
Đàm hi trợn mắt, “Tôi rất nghi ngờ, người như anh… mà có thể vào được đội tác chiến đặc biệt à?”
Thời Cảnh lập tức nổi giận, nhảy dựng lên như pháo thăng thiên, “Nhóc con, tôi cảnh cáo cô nhá, đừng có sỉ nhục tôn nghiêm của một người lính.”
“Oh.”
“Sau này mà còn nói như thế, có tin tôi sẽ…”
“Làm sao?”
“Bảo lão Lục dạy dỗ cô một trận!”
“Thoáng tí đi!”
Sao cái giọng này lại nghe giống ai đó thế không biết…
“Này, chúng ta xem phim đi!” Đàm Hi rút từ trong ngăn kéo ra một túi đĩa CD.
Mắt Thời Cảnh lộ ra vẻ cảnh giác: “Tôi tôi tôi… nói cho cô biết nhá! Tôi đây là đàn ông đứng đắn, tuyệt… tuyệt đối sẽ không xem cái thứ ấy đâu!”
Đàm Hi mắng một câu “Dở hơi”, sau đó nhét cái đĩa vào trong máy.
Người nào đó đứng yên tại chỗ, hai má đỏ bừng bừng.
Rất nhanh, “My heart will go on” kinh điển của Celine Dion vang lên, Đàm Hi quay người đá vào bắp chân anh ta, “Thất thần cái gì hả, làm tượng à? Mau kéo màn hình máy chiếu xuống đi!”
“Hả? Ờ…” Lúc này Thời Cảnh mới phản ứng lại, bấm vào điều khiển từ xa.
Màn hình máy chiếu chậm rãi được thả xuống, bao trùm lên vị trí vốn có của cái TV, Đàm Hi kéo rèm lại, lại lấy từ trong bếp ra snack khoai tây chiên, cô ca, hạt quả các kiểu, ồ, còn có cả một đĩa táo đã gọt sẵn nữa.
Hai người ngồi xuống sô pha.
Đàm Hi nhét đĩa trái cây cho Thời Cảnh, còn lại chiếm hết mấy đồ ăn vặt kia.
“Này! Cô có ý gì hả? Tôi cũng muốn đồ ăn vặt!”
“Câm miệng. Ăn táo của anh đi. Còn nói linh tinh nữa, có tin là trái cây cũng không có mà ăn không hả.”
“Đàm Hi, cô là đồ phù thủy! Tôi muốn khiếu nại.”
Cô nàng nào đó nhìn chằm chằm vào màn hình, không thèm đếm xỉa tới anh ta, “Thương binh không có quyền lên tiếng.”
Sau đó, mở gói snack, bắt đầu nhai rồm rộp…
Thời Cảnh dùng tăm xiên táo, bĩu môi, mắt đầy u oán.
“Này, cô mở phim gì thế hả? Nước ngoài à?”
Đàm Hi kinh ngạc: “Đừng nói với tôi là anh còn chưa xem Titanic bao giờ nhé?”
“He he… Mới nghe nói.”
“Anh là người rừng à?” Cô nàng nào đó líu lưỡi, phim kinh điển như thế, người này có thật đang sống ở thế kỳ 21 không vậy?
Thời Cảnh tức tới đỏ cả mắt: “Cô tưởng vào bộ đội dễ sống lắm à? Còn chẳng bò xong hố cát, lấy đâu ra thời gian xem phim chứ!”
Đàm Hi nhìn anh ta một hồi, cuối cùng phun ra một câu: “Vì nước, vì dân, anh vất vả rồi.”
Thời Cảnh: “..”
“Này, đây là phim nguyên bản tiếng Anh, cô hiểu được không đấy?”
“Hừ, coi thường tôi à?”
“Nào, bắt đầu rồi…”
Hai người đồng thời câm miệng, bắt đầu thưởng thức phim.
Đàm Hi cũng chỉ chọn tùy tiện, vì có vỏ bọc nên cũng không chú ý tới tên phim lắm, không ngờ lại chọn đúng bộ phim mình thích nhất.
Tình yêu giữa Jack và Rose, cô xem đi xem lại vẫn chẳng thấy chán.
Huống chi, có rạp chiếu phim mini tiện lợi như thế này, còn có một đống đồ ăn vặt làm bạn nữa, thời gian nhàn rỗi cũng có một đống, không xem phim, hưởng thụ cuộc sống thì quá có lỗi với bản thân rồi!
“Ô, cô nhìn đi, cởi rồi…” Người đàn ông lúc gào lúc thét, lúc nuốt nước bọt ừng ực.
Là đoạn Jack vẽ tranh cho Rose, bản không che không cắt.
“Đầy đặn đúng không?” Đàm Hi tự hào, “Kate Winslet là nữ thần của tôi đấy!”
Ngực lớn, eo thon, mông vểnh, đến cô nhìn vào còn muốn véo một trận.
Thời Cảnh là một người đàn ông, sao có thể không thèm được chứ?
“Khụ khụ! Chú ý hình tượng đi! Chú ý ảnh hưởng!” Đàm Hi vỗ bàn.
Thời Cảnh hoàn hồn: “Hả? Ồ! Chú ý ảnh hưởng…”
“Nước dãi chảy cả ra rồi kìa.”
Anh ta duỗi tay lau, trống không.
“Nhóc con này, cô dám giỡn tôi hả?”
“Ai bảo anh cứ thèm thuồng như thế, ngứa mắt! Có phải phim sex đâu, đến mức ấy sao?”
“Cô!”
“Người ta toàn bảo lính là sói, xem một hồi mắt sẽ xanh lè, quả nhiên…”