Nàng Bảo Mẫu... Đồng Ý Làm Mẹ Của Con Tôi Chứ?

Chương 15



3

Sáng hôm sau đúng như những gì anh dự đoán, trên tất cả các số ra của báo hôm nay trên trang nhất đều có hình nụ hôn của anh và cô ở bữa tiệc. Anh nhết môi cười băng lãnh nói nhỏ:

-“cuộc chiến chính thức bắt đầu”.

Tựa vào ghế cầm điếu thuốc, hút một hơi thật dài nhớ về hôm tối. Anh đã có một nụ hôn giả giả thật thật. Khi vừa chạm vào đôi môi hồng hào, nhỏ nhắn , đối diện với cả đôi mắt to tròn trong suốt của cô thì anh không thể nào cưỡng lại mình được. Khi anh hôn cô thì anh đã muốn độc chiếm cô cho riêng mình rồi, cái ý nghĩ quái đản đó đã làm anh suy nghĩ suốt đêm. Hình như chưa bao giờ anh có suy nghĩ ấy, kể cả đối với mẹ của tụi nhỏ đi nữa. Khi cô ta bỏ đi thì anh chỉ buồn rầu một vài hôm rồi lại bỏ quên cô ta vào một xó của suy nghĩ. Nhưng còn cô thì khác chỉ vừa mới hôn cô thôi mà anh không muốn có người thứ hai chạm vào cô, anh muốn dù có hay không cô cũng chỉ có một mình anh. Anh lắc đầu bỏ qua cái suy nghĩ đấy, chú tâm vào công việc đang dang dở, nhưng hình ảnh cô cứ hiện lên trong đầu. Cắt đứt dòng suy nghĩ của anh bằng một tiếng chuông điện thoại:

-“reng..reng”

Anh kéo khóe môi cười nhết, cười cũng như không rồi bắt máy:

-“Tôi nghe”

-“Ta thấy con trên mặt báo với cô bảo mẫu nhà con. Vậy con chính thức chống lại ta.” Tiếng ông Phùng đầu dây bên kia nói.

-“hahah.. Tôi đã bao giờ theo ông đâu mà chống lại” Anh cười to lạnh lùng lên tiếng

-“Được lắm vậy đừng trách ta độc ác, con nghĩ con bé đó nó có sức chống lại ta sao..hahaha.. Ta bắt đầu nhé con trai”. Ông ta cười man rợ rồi tắt máy.

Anh chợt lo lắng cho cô, ông ta nói đúng, cô chỉ là người bình thường làm sau có thể đấu lại với lão sói như ông ta. Anh nheo mắt lạnh, phải hay không anh đặt cô vào đây là đúng. Nhưng dù sau đi nữa chuyện đã dở dang rồi, chỉ còn cách đương đầu với nó thôi.

+++

Sáng giờ cô tất bật lo cho tụi nhỏ, hôm nay tụi nhỏ sẻ chính thức đi học khóa võ Karatedo để phòng thân. Cô cảm thấy tình hình giữa hai cha con nhà họ Khắc càng ngày càng rắc rối nên hôm qua cô đã bàn bạc với anh cho Ken và Sun đi học võ. Đề phòng vẫn hơn. Cô mặc đồ cho tụi nhỏ xong xui thì chính cô sẻ là người chở chúng đến trung tâm Võ Thuật. Sun và Ken rất hí hửng, Sun lên tiếng nói với cô:

-“Cô ơi, Sun học võ về nhà bảo vệ cô nha,hihi”

-“không, Sun là con gái, để Hai Ken bảo vệ cô cho”. Ken lên tiếng dành phần

-“không hai Ken phải để Sun cơ” BÉ Sun nhanh nhảu chu môi cự lại

-“Không là hai Ken cơ”

-“Sun cơ”

-“hai Ken cơ”

-“Sun..”

-“Ken”

-…..

….bla,bla..

Nhìn qua kính thấy ha đứa cãi nhau mà cô buồn cười, đây là lần đầu tiên cô thấy Ken cãi Sun quyết liệt như vậy mà nguyên do là chỉ để bảo vệ cô thôi. Thật quá dể thương a..

-“Thôi hai đứa dừng lại a,,, tới rồi.” Cô đỗ xe trước cửa trung tâm Võ Thuật. ĐI xuống dắt Sun và Ken vào, ở đây cô có một người bạn tên Tuấn đang làm võ sư ở đây, cô đã gởi hai đứa thuận lợi vào lớp học của Tuấn

-“Cảm ơn Tuấn a… Trông chừng tụi nhóc giùm Nhất Nha nhé, hậu đãi Tuấn Sau..hihi” Cô vứa cười vừa cảm ơn Tuấn. Tuấn là anh chàng cao to, đẹp trai thân hình rám nắng với nụ cười rất hiền, bạn thân của cô từ học phổ thông. Tuấn cười nói:

-“Nhất Nha cứ yên tâm, Tuấn đảm bảo việc trông chừng tụi nhóc giúp Nha. Nhớ khao Tuấn một chầu hoành tráng là được”.

-“Ok. vậy Nhất Nha đi trước Chiều sẻ đón hai tiểu bảo bối, bye”

-“bye”Tuấn nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô cười nói

Cô cười tươi vẫy tay với Tuấn rồi nhìn vào trong lớp xem hai tiểu bảo bối nhà anh. Xong rồi quay đầu đi về. Trên xe cô gọi cho anh, điện thoại reo chưa hết một hồi chuông thì anh đã bắt máy:

-“Alo, tôi nghe”

-“Aa,,tôi là Vĩ Nha đây, tôi gợi là muốn báo cho anh biết tôi đã đưa tụi nhỏ an toàn đến lớp, và chiều tôi cũng sẻ là người rước chúng” Cô vừa lái xe vừa lên tiếng nói.

Đầu dây bên kia anh bật cười, vậy cũng báo. Anh đã biết từ lâu rồi, anh có cho vệ sĩ theo bảo vệ họ mà. haizz.. cô đúng là:

-“ừm tôi biết rồi, chiều rước tụi nhỏ giúp tôi luôn, cảm ơn” Anh nhàn nhạt lên tiếng.

-“à vâng, tạm biệt”

-“Tạm biệt” Anh nói rồi tắt máy. Cô đợi anh tắt máy thì bên này cô mới buôn điện thoại xuống. Thả lỏng mình cô nhìn dòng xe tấp nập, mà lòng chợt buồn nhẹ. Anh cứ lạnh lùng mà không một tí cảm xúc nào với cô như vậy liệu cô có nên tiếp tục hay không,.. Không.. Không cô đâu phải dạng một chút đã bỏ cuộc..haha.. Anh cứ đợi tiếp chiêu cô.

Cho xe vào Trung Tâm thương mại.

Cô mua một vài thứ để ra chiêu với anh đây, Vũ à cứ chờ em nhé…

Mua gì thì chỉ có cô biết…….

++++

“Anh à nếu không có em thì sau có anh của bây giờ. Vậy nên anh phải cảm ơn em nhé!”

+++


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.