Nạn Nhân Thứ Tư

Chương 10



Jane Doe đã cử động.

Tay ta cầm ống xét nghiệm máu của cô ta và ta thất vọng vì nó lạnh dưới da ta. Nó đã nằm trong khay tĩnh mạch quá lâu. Hơi nóng từ cơ thể truyền sang chiếc ống này đã phát tán hết qua tấm kính và tan vào không khí. Máu lạnh là một thứ chết chóc, không có sức mạnh hay tâm hồn. Và nó không làm ta cảm động. Ta chỉ chú ý đến tên nhãn của nó, một hình chữ nhật màu trắng dán trên ống thủy tinh có ghi tên bệnh nhân, số phòng và số bệnh viện. Mặc dù trên đó viết tên “Jane Doe” nhưng ta biết mẫu máu này thực sự là của ai. Cô ta không còn nằm trong Bộ phận chăm sóc đặc biệt. Cô ta đã được chuyển đến phòng 538 – phòng phẫu thuật.

Ta đặt ống nghiệm vào khay cùng hơn một chục ống khác. Chúng được đậy nút cao su màu xanh dương, màu tím, đỏ và xanh lá cây. Mỗi màu biểu thị một quá trình khác nhau cần thực hiện. Các nút màu tím là để đếm mẫu máu, nút màu xanh là thử nghiệm đông máu, nút màu đỏ là phân tích hóa chất và điện phân. Trong vài ống có nắp màu đỏ, máu đã đông lại thành những cột chất lỏng sẫm màu. Ta nhìn qua đống đồ trong phòng thí nghiệm, rồi tìm thấy miếng giấy dành cho Jane Doe. Sáng nay bác sỹ Cordell đã yêu cầu kiểm tra hai việc: đếm toàn bộ lượng máu và điện phân huyết thanh. Ta đã xem kỹ toàn bộ yêu cầu trong phòng thí nghiệm đêm qua và thấy bản sao một yêu cầu khác có tên của bác sĩ Cordell với tư cách bác sỹ điều trị.

Họ đã xét nghiệm bọt khí máu trong động mạch sau khi rút ống thở. Hai lít ô-xi được truyền bằng gạc mũi.

Ninn Peyton đã được rút ống thở. Cô ta đang tự thở, hít không khí mà không cần hỗ trợ y tế. Cô ta nghĩ cô ta đã thắng trận này. Cô ta nghĩ cô ta là vị cứu tinh của Nina Peyton. Đã đến lúc dạy cho cô ta một bài học. Đã đến lúc cô ta học sự nhạo báng là gì.

Ta cầm điện thoại và gọi cho Bộ phận Ăn kiêng của bệnh viện. Một người phụ nữ nhấc máy. Giọng cô ta nghe có vẻ đang bận, có tiếng khay dụng cụ rơi loảng xoảng. Đã sắp đến giờ ăn tối và cô ta không có thời gian để trò chuyện linh tinh.

– Đây là nhánh phía Tây số năm – ta nói dối – Tôi nghĩ có thể chúng ta đã bị lẫn yêu cầu về chế độ ăn kiêng của hai bệnh nhân. Cô có thể cho tôi biết chế độ ăn kiêng cô đã lập cho bệnh nhân phòng 538 không?

Cô ta dừng lại, gõ lên bàn phím và đọc thông tin.

– Các chất dịch trong – cô ta trả lời – Đúng không?

– Đúng, đúng vậy. Cảm ơn! – Ta gác máy.

Trong bài báo sáng nay, bọn họ nói Nina Peyton vẫn trong tình trạng hôn mê và tình hình rất nguy kịch. Điều đó không đúng. Cô ta tỉnh rồi.

Catherine Cordell đã cứu mạng cô ta, và ta biết trước điều đó.

Một bác sỹ chuyên mở tĩnh mạch đi đến chỗ ta, rồi đặt khay dụng cụ đầy ống nghiệm máu vào hộp. Bọn ta cười với nhau như mọi ngày. Hai đồng nghiệp thân thiện luôn tự động nghĩ ra những điều tối đẹp nhất để gán cho nhau. Cô ta trẻ trung. Hai bên ngực áo phồng lên như hai quả dưa sau lần vải trắng. Răng cô ta rất trắng và đều. Cô ta cầm một xấp yêu cầu của phòng thí nghiêm, vẫy vẫy rồi ra ngoài. Ta tự hỏi không biết máu cô ta có vị mặn không.

Những chiếc máy kêu ầm ĩ. Tiếng ồng ộc liên tục như một điệu hát ru.

Ta lại gần chiếc máy tính, tìm danh sách bệnh nhân ở nhánh phía Tây số năm. Có hai mươi phòng trong bộ phận đó. Nó được xếp theo hình chữ H và phòng y tá nằm ở thanh giao nhau của chữ H. Ta cuộn dọc danh sách bệnh nhân, tổng cộng có ba mươi ba người. Ta lướt nhanh qua tuổi tác và chẩn đoán của từng người. Ta dừng ở số thứ tự mười hai, trong phòng 521.

Ông Herman Gwadowski, sáu mươi chín tuổi. Bác sỹ điều trị: bác sỹ Catherine Cordell. Chẩn đoán: sử dụng thủ thuật mở bụng khẩn cấp do chấn thương phức tạp ở bụng.

Phòng 521 nằm ở cánh song song với phòng của Nina Peyton. Từ phòng 521 có thể thấy phòng của Nina Peyton.

Ta nhấp vào tên Gwadowski và xem sơ đồ quá trình thực hiện trong phòng thí nghiệm dành cho ông ta. Ông ta đã nằm viện hai tuần. Hồ sơ của ông ta chạy hết màn hình này đến màn hình khác. Ta có thể hình dung ra cánh tay của ông ta, mạch bị những mũi tiêm đâm chi chít và tím bầm. Căn cứ vào lượng đường trong máu, ta thấy ông ta bị bệnh tiểu đường. Lượng bạch cầu của ông ta chứng tỏ ông ta bị nhiễm bệnh gì đó. Ta cũng nhận thấy có những khối vi khuẩn hình thành do vết thương ở chân. Bệnh tiểu đường đã ảnh hưởng đến sự lưu thông của máu trong tứ chi và phần thịt ở chân ông ta đã bắt đầu bị hoại tử. Ta cũng thấy một cụm vi khuẩn hình thành trên bông gạc ở tĩnh mạch chủ của ông ta.

Ta đọc kỹ phân tích điện phân của ông ta. Nồng độ chất kali đang dần tăng lên. Hai tuần trước là 4,5. Tuần trước là 4,8. Hôm qua là 5,1. Ông ta già rồi. Hai quả thận bị tiểu đường của ông ta đang cố thải chất độc ra mỗi ngày và chúng đọng lại trong mạch máu. Các chất độc như kali chẳng hạn.

Ta chẳng cần tốn nhiều sức để khiến ông ta lao xuống vực.

Ta chưa bao giờ thấy ông Gwadowski – ít ra là chưa đối mặt bao qiờ. Ta lại gần khay dựng ống xét nghiệm máu đươc để trong ngăn và nhìn các mã số. Ngăn này dành cho cánh phía Đông và Tây số năm. Có hai mươi ống trong những khe khác nhau. Ta tìm thấy một ống nút đỏ của phòng 521. Đó là mẫu của ông Gwadowsky.

Ta cầm ống nghiệm lên, xem nó thật kỹ, rồi từ từ đưa nó ra chỗ sáng. Nó không bị đóng cục. Chất lỏng bên trong sẫm màu và hơi lợ, như thể kim tiêm đã đâm thủng mạch của ông Gwadowsky và khiến những chất bị ứ đọng trào lên.

Ta mở nút ống nghiệm, hít một hơi chất bên trong. Ta thấy mùi nước tiểu của một ông già, vị ngọt ôi thối của một thứ bệnh truyền nhiễm. Ta thấy một cơ thể đã bắt đầu thối rữa. Bộ não dường như không chịu chấp nhận sự thật là toàn bộ tế bào quanh nó đang chết dần.

Bằng cách này, ta đã làm quen với ông Gwadowsky.

Tình bạn đó sẽ không lâu bền.

Angela Robbins là một y tá tận tâm. Cô bực mình vì liều thuốc kháng sinh của ông Herman Gwadowsky lúc mười giờ vẫn chưa được đem đến. Cô đến chỗ nhân viên ở cánh bệnh viện số năm và nói:

– Tôi vẫn đang chờ thuốc truyền cho ông Gwadowsky. Cô có thể gọi bên Dược lần nữa được không?

– Cô đã kiểm tra xe mang thuốc chưa? Xe được đưa đến lúc chín giờ.

– Trên đó chẳng có gì cho ông Gwadowsky. Ông ấy cần một liều Zosyn để truyền ngay bây giờ.

– Ồ, tôi nhớ rồi – Nhân viên đó đứng lên, lấy một cái hộp để trên nóc tủ – Một trợ lý tầng bốn vừa mang nó lên cách đây không lâu.

– Tầng bốn à?

– Túi thuốc bị gửi nhầm tầng – Nhân viên đó kiểm tra nhãn thuốc – Gwadowsky, phòng 521A.

– Đúng – Angela nói, rồi cầm túi truyền. Trên đường về phòng, cô đọc nhãn, xác nhận lại tên bệnh nhân, bác sỹ điều trị và liều thuốc Zosyn đã được thêm vào túi muối khoáng. Có vẻ như tất cả đều đúng. Mười tám năm trước, khi Angela là một y tá mới ra trường. Khi đó cô là y tá đã đăng ký và chỉ được phép vào phòng cung cấp đồ của khu bệnh viện, cầm túi dịch truyền và bổ sung thêm những dụng cụ y tá khác. Khi đó những y tá bất cẩn đã mắc lỗi, vài người còn bị đưa ra kiện cáo. Giờ mọi việc đã thay đổi. Giờ ngay cả một túi muối truyền đơn giản được cho thêm kali cũng phải được phòng dược của bệnh viện kiểm tra. Đó là một lớp bảo vệ khác, một quy trình được cộng thêm vào cơ chế hoạt động vốn đã phức tạp của dịch vụ y tế. Angela không thích điều đó. Nó khiến túi truyền của cô đến chậm những một giờ.

Cô chuyển ống tiêm của ông Gwadowsky sang túi truyền mới, rồi treo nó lên thanh truyền. Trong khi cô làm việc đó, ông Gwadowsky nằm bất động. Ông ấy đã hôn mê suốt hai tuần và đã có mùi xác chết. Angela đã làm y tá đủ lâu để nhận ra thứ mùi đó. Bất cứ khi nào phát hiện thấy nó, cô sẽ lẩm bẩm với các y tá khác.

– Người này sẽ không qua khỏi – Đó là điều cô nghĩ lúc này, khi cô tăng tốc độ truyền và kiểm tra những tín hiệu cơ bản của bệnh nhân. Người này sẽ không qua khỏi. Nhưng cô vẫn thực hiện công việc của mình cẩn thận như với những bệnh nhân khác.

Đã đến lúc tắm xà bông. Cô mang chậu nước ấm đến bên giường, nhúng khăn tắm và bắt đầu lau mặt cho ông Gwadowsky. Ông nằm há hốc miệng, lưỡi khô, đầy gai. Giá như họ có thể để ông ấy ra đi. Giá như họ có thể giải thoát cho ông khỏi địa ngục này. Nhưng con trai ông thậm chí không cho phép thay đổi tình trạng hôn mê của ông. Và do đó ông vần sống nếu người ta muốn gọi đó là sống. Tim ông vẫn đập trong cơ thể đang sắp rữa ra.

Cô cởi quần áo bệnh viện của bệnh nhân, kiểm tra vùng da có đường tĩnh mạch, vết thương hơi tấy đỏ khiến cô lo lắng. Họ đã tháo hết ống truyền trên cánh tay. Lúc này, đây là đường truyền duy nhất của họ. Angela rất tỉ mỉ trong việc giữ cho vết thương sạch sẽ và thay băng gạc liên tục. Sau khi lau chùi xong, cô sẽ thay khăn phủ.

Cô lau phần thân dưới, miết khăn tắm ngang sườn người bệnh. Cô có thể biết là trước đây ông ấy không hề lực lưỡng. Và những gì còn lại trên ngực ông giờ chỉ là một lớp da bọc xương.

Cô nghe thấy tiếng bước chân và không vui khi thấy con trai ông Gwadowsky vào phòng. Anh ta chỉ nhìn qua rồi đưa mình vào thế gây gổ với cô – anh ta là loại đàn ông như vậy, luôn đào bới sai lầm và điểm yếu của người khác. Anh ta thường làm vậy với chị gái mình. Có lần, Angela nghe thấy họ cãi nhau và phải cố lắm mới không ra can ngăn và bảo vệ cho cô chị. Rốt cuộc thì đây không phải là nơi Angela được phép giảng cho cậu con trai này một bài về thái độ nạt nộ của anh ta. Nhưng cô cũng không cần quá thân thiện với anh ta. Vì vậy, cô chỉ gật đầu và tiếp tục với khăn tắm.

– Bố tôi sao rồi? – Ivan Gwadowsky hỏi.

– Không có gì thay đổi – Giọng cô lạnh lùng. Cô ước anh ta bỏ đi, kết thúc nghi lễ cỏn con là giả vờ quan tâm và để cô tiếp tục công việc. Cô đủ sâu sắc để hiểu tình thương chỉ là một phần lý do rất nhỏ khiến anh ta ở đây. Anh ta quan tâm vì đó là điều anh ta đã quen làm. Anh ta sẽ không bỏ qua cơ hội để được kiểm soát người khác, thậm chí là Thần chết.

– Bác sỹ đã đến thăm bố tôi chưa?

– Sáng nào bác sỹ Cordell cũng đến.

– Cô ta nói sao về việc bố tôi vẫn hôn mê?

Angela cho bông tắm vào chậu, đứng thẳng lên nhìn anh ta.

– Tôi không chắc mình nên nói gì, thưa ông Gwadowsky.

– Bố tôi sẽ như vậy bao lâu nữa?

– Cho đến khi nào anh bắt ông như vậy.

– Cô có ý gì?

– Anh không nghĩ là sẽ tốt hơn nếu để ông ấy ra đi sao?

Ivan Gwadowsky trừng mắt nhìn cô.

– Đúng, cho người khác sự sống dễ hơn đúng không? Và như vậy sẽ có một giường bệnh trống.

– Đó không phãi là lý do tôi nói vậy.

– Tôi biết dạo này bệnh viện được chi trả thế nào. Bệnh nhân ở quá lâu và các vị ăn hết chi phí.

– Tôi chỉ muốn nói điều tốt nhất cho bố anh.

– Điều tốt nhất là bệnh viện phải làm phần việc của mình.

Để không nói điều gì phải hối hận, Angela quay đi, lấy bông tắm trong chậu, run rẩy vắt kiệt nước. Đừng đôi co với anh ta. Hãy làm công việc của mình thôi. Anh ta là loại người đòi chiến thắng đến cùng.

Cô đặt tấm khăn ướt lên bụng bệnh nhân. Khi đó, cô mới nhận ra bệnh nhân không còn thở nữa.

Lập tức, cô bắt mạch ở cổ.

– Chuyện gì thế? – Anh con trai hỏi – Bố tôi ổn chứ?

Cô không trả lời. Cô chạy ngang qua anh ta, lao ra hành lang.

– Hôn mê sâu! – Cô hét lên – Hãy gọi Bộ phận hôn mê sâu, phòng 521!

Catherine lao ra khỏi phòng bệnh của Nina Peyton, rẽ vào khúc ngoặt dẫn sang hành lang tiếp theo. Mọi người đã tụ tập đầy đủ trong phòng 521 và còn dồn ra ngoài hành lang, ở đó một nhóm sinh viên thực tập đang tròn mắt nhìn, rướn cổ nhìn vào phòng bệnh.

Catherine lao vào phòng, hét to trong đám người nháo nhác:

– Có chuyện gì?

Angela, y tá chăm sóc ông Gwadowsky nói.

– Ông ấy vừa ngừng thở! Không có mạch.

Catherine đi thẳng đến bên giường bệnh. Cô thấy một y tá khác đã đeo mặt nạ dưỡng khí cho bệnh nhân và bơm ô-xi vào hai lá phổi. Một sinh viên thực tập ép lên ngực bệnh nhân. Mỗi lần cậu ta ép ngực là một lần bơm máu vào tim người bệnh, ép máu chảy qua động mạch và mao mạch, truyền lên các cơ quan khác và não.

– Đã gắn các tấm chì điện tâm đồ! – Ai đó hét lên.

Catherine nhìn màn hình. Màn hình cho thấy đã có hiện tượng sợi cơ hình thành trên tâm thất. Các khoang tim không co bóp nữa. Các bó cơ riêng lẻ đang co lại và tim bị biến thành một bó cơ mềm nhũn.

– Xạc điện chưa? – Cathenne hỏi….

– Một trăm jun.

– Làm ngay đi!

Cô y tá đặt các tấm điện tim lên ngực bệnh nhân và hét to.

– Tất cả lùi lại!

Tấm ép tim được xạc điện, truyền một luồng điện mạnh vào tim bệnh nhân. Cơ thể ông giật mạnh trên giường như một con mèo bị ném lên vỉ nướng đang nóng.

– Vẫn không có mạch.

– Truyền một miligam epinefrin! Rồi sốc điện cho ông ấy lần nữa ở mức một trăm jun – Catherine nói.

Một viên epinefrin được hòa vào dung dịch truyền.

– Lùi lại!

Một cú sốc khác được truyền từ luồng điện. Toàn thân bệnh nhân lại nảy lên.

Trên màn hình điện tâm đồ, nhịp tim lao vút lên rồi hạ xuống thành một đường thẳng. Đó là những cơn co thắt cuối cùng của quả tim đang yếu dần.

Catherine cúi nhìn bệnh nhân và nghĩ: làm sao tôi có thể làm sống lại một đống xương bọc da thế này?

– Cô muốn tiếp tục không? – Một sinh viên thực tập hỏi. Cậu ta vừa thở dốc, vừa ép tim. Một giọt mồ hôi chảy dọc má cậu ta.

Tôi không muốn ông ấy bị hôn mê, cô nghĩ. Và lúc cô định chấm dứt chuyện đó thì Angela thì thầm vào tai cô.

– Cậu con trai đang ở đây. Anh ta đang theo dõi.

Catherine quay ngoắt lại nhìn Ivan Gwadowsky đang đứng ở cửa. Lúc này cô không còn lựa chọn nào khác. Nếu có bất cứ biểu hiện nào cho thấy cô không cố hết sức thì cậu con trai sẽ kiện cô ra tòa.

Trên màn hình, đường điện tâm đồ chạy như những con sóng trên biển khi có bão.

– Hãy làm lại! – Catherine nói – Lần này tăng lên hai trăm jun. Hãy đưa máu đến phòng phân tích!

Cô nghe thấy ngăn kéo xe chứa dụng cụ gây mê kêu cọt kẹt. Những ống nghiệm đựng máu và một xi-lanh xuất hiện.

– Tôi không bắt được mạch!

– Hãy dùng mạch ở khuỷu tay!

– Lùi lại!

Mọi người lùi ra khi những tấm ép tim được nạp điện.

Catherine nhìn màn hình, hy vọng cú sốc dành cho người bại liệt ở mức hai trăm jun sẽ làm quả tim bơm máu trở lại. Nhưng đường tim lại sụt xuống thành một đường thẳng.

Một liều epinefrin khác được tiêm vào ống truyền.

Cậu sinh viên thực tập đỏ mặt, toát mồ hôi, lại tiếp tục ép ngực. Một đôi tay khác ấn lên túi cứu thương, bơm ô-xi vào phổi nhưng việc đó như thể họ đang cố bơm sức sống vào một vỏ đậu khô cong. Catherine nghe thấy sự thay đổi trong giọng nói của những người đứng quanh. Những giọng nói nhanh và gấp đã không còn. Thay vào đó, chúng trở nên yên bình và tự động hơn. Giờ đó chỉ là một thủ tục, họ không thể ngăn điều tất yếu xảy ra. Cô nhìn quanh phòng, nhìn hơn một chục con người vây quanh giường và thấy quyết định cuối cùng đều đã rõ. Họ chỉ chờ cô nói ra.

Cô nói.

– Gọi nhà xác! – Cô nói – Bây giờ là mười một giờ mười ba phút.

Mọi người im lặng lùi lại và nhìn vật chứng của sự thất bại của chính họ. Đó chính là ông Herman Gwadowsky đang nằm bất động trong một đống dây điện và ống truyền. Một y tá tắt màn hình điện tâm đồ, màn hình trống trơn.

– Sao không dùng máy điều hòa nhịp tim?

Catherine đang định ký vào tờ giấy chuyển xuống nhà xác.

Cô quay lại, thấy con trai của bệnh nhân đã vào phòng.

– Chẳng còn gì để cứu vãn – cô nói – Tôi xin lỗi. Chúng ta không thể làm quả tim của ông ấy đập lại nữa.

– Sao họ không dùng máy điều hòa nhịp tim trong trường hợp này?

– Chúng tôi đã cố hết sức…

– Tất cả những gì các vị làm là chỉ sốc điện cho bố tôi.

Tất cả sao? Cô nhìn quanh phòng, nhìn bằng chứng về sự nỗ lực của họ. Các ống tiêm đã sử dụng, các loại thuốc tốt nhất và những túi đựng viên tròn. Đó là các dụng cụ y tế còn lại sau mỗi lần đấu tranh. Tất cả những người khác trong phòng đều đang theo dõi, chờ xem cô sẽ xử lý việc này thế nào.

Cô đặt bảng ghi chép đang viết dở xuống. Những lời nói tức giận đã chực bay ra khỏi miệng cô. Nhưng cô không nói lên những lời đó. Thay vào đó, cô lao về phía cửa.

Đâu đó trong khu vực phòng bệnh, một phụ nữ hét rất to.

Lúc Catherine lao ra khỏi phòng, các y tá đứng ngay sau cô. Cô quặt gấp ở góc rẽ, thấy một y tá cấp cứu đang đứng ở hành lang, khóc thút thít và chỉ về phía phòng bệnh của Nina Peyton. Ghế bên ngoài phòng bệnh trống không.

Phải có một cảnh sát ở đó chứ. Anh ta đâu rồi?

Catherine đẩy cửa bước vào và đứng bất động.

Đầu tiên cô thấy máu, một vệt máu đỏ tươi chảy dọc trên tường. Rồi cô nhìn bệnh nhân của mình nằm úp mặt trên sàn. Nina ngã ở đoạn giữa giường bệnh và cánh cửa, như thể cô ấy đã cố đi thêm vài bước trước khi gục ngã. Ống truyền của cô ấy đã bị rút ra. Dung dịch muối nhỏ từ đầu ống mở xuống sàn nhà. Nó đọng lại thành một vũng lớn, bên cạnh đó là một vũng máu còn lớn hơn.

Hắn đã ở đây. Tên Bác sỹ phẫu thuật đã ở đây.

Mặc dù bản năng trong cô la hét, giục cô bỏ chạy, chạy trốn, nhưng cô buộc mình bước về phía trước, quỳ gối bên Nina. Máu thấm ướt quần cô và vẫn còn ấm. Cô lật mình Nina lên.

Chỉ cần nhìn khuôn mặt trắng bệch và cặp mắt trừng trừng của Nina, cô biết cô ấy đã chết. Chỉ một lúc trước, tôi vẫn thấy tim cô đập.

Catherine từ từ thoát khỏi nỗi kinh hoàng, cô ngẩng lên và thấy những khuôn mặt lo sợ.

– Cảnh sát – cô nói – Cảnh sát đâu rồi?

– Chúng tôi không biết.

Cô chầm chậm đứng lên. Những người khác lùi lại, tránh đường cho cô. Cô không bận tâm là mình đang lê theo vết máu, cô ra khỏi phòng. Mắt cô điên cuồng tìm kiếm khắp hành lang.

– Ôi lạy Chúa! – Một y tá nói.

Ở cuối hành lang, một vệt màu đen đang chảy trên sàn. Máu! Nó chảy ra dưới cánh cửa phòng cung cấp đồ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.