Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 17: Hồng Môn Yến là của ai



“Tri Mặc, sao lại
rãnh rỗi tới đây?” Hạ Hâm Hữu rất thích người con gái nuôi này, khi còn
bé thì bướng bỉnh không có giới hạn, khi lớn lên thì hiểu chuyện hơn so
với tất cả đứa bé khác. Tuy Thượng Phẩm có nhân phẩm cùng học vấn rất ưu tú, nhưng lại một lòng một dạ muốn chăm sóc Tiểu Hồ Đồ. Thần Tri Mặc
lại khác, cô thừa kế nghề nghiệp của gia đình, học luật, hiện giờ chuyện lớn nhỏ trong nhà đều là cô gật đầu một cái mới ổn. Rất được Thần lão
gia coi trọng.

Thần Tri Mặc thân thiết
gọi, xong lại nhìn Thượng Trạm Bắc không lên tiếng cười cười chạy lên
lâu, một tay kéo Hạ Hâm Hữu, một tay kéo Thượng Trạm Bắc”Cha nuôi, người vẫn còn giận Thần sao, Tâm Tâm đã trở lại, ba con đã cấm túc hắn rồi,
không cho hắn tới trường học.” Thấy Thượng Trạm Bắc vẫn nghiêm mặt không nói lời nào, cô lắc lắc cánh tay Hạ Hâm Hữu “Mẹ nuôi, người mau nói
giúp cho hắn đi a, lần này hắn đã được dạy dỗ, hôm qua con đi đưa cơm
cho hắn, hắn lại nói muốn cầu hôn cùng Tâm Tâm.”

“Thúi lắm, Tâm Tâm nhà ta sẽ không lấy hắn!” Thượng Trạm Bắc nhăn lông mày liền mắng.

Thần Tri Mặc liền nói”Chính là đúng như vậy, con cũng mắng hắn như vậy. Hơn
nữa, Tri Thư mới 20, Tâm Tâm 19, dù muốn kết hôn cũng không đủ tuổi,
thân là con trai của Đại Luật Sư, còn không hiểu rõ luật hôn nhân mà còn muốn cưới vợ đúng là vớ vẩn, con ném cho hắn một quyển luật hôn nhân,
phạt hắn chép lại đấy.”

Thượng Trạm Bắc nặng nề khẽ hừ, miệng lưỡi tiểu nha đầu muốn chơi cùng hắn, như vậy còn có chút non. Hắn căn bản không để ý lời cô nói, trực tiếp chuyển tới chuyện chính “Tri Mặc,
phòng luật sư không có chuyện gì sao? Hôm nay ngươi không phải muốn lên
tòa án sao?”

“Vốn là muốn lên tòa án, nhưng vì hạnh phúc cả đời
của em trai ruột , con cũng phải đi chuyến này đến a.” Thần Tri Mặc cũng không nhớ có thể vào cửa cha nuôi, nhưng cũng không thể bị hắn đuổi,
tuy nói cô cũng cực hận em mình chơi bời như vậy, nhưng ngày hôm qua vừa vào trong phòng tối, nhìn thấy bộ dạng của Thần Tri Thư như vậy, thật
là đau lòng. Hắn thật thích Thượng Tâm, cho dù là ai đều có thể nhìn ra. Nhưng hắn không hiểu, thích một người không phải chỉ là bảo vệ người
đó, mà còn phải khống chế dục vọng cùng thân thể của mình. Đàn ông cùng
phụ nữ là bất đồng, đàn ông có thể tách biệt rõ ràng ham muốn cùng tình
yêu, nhưng phụ nữ thì lại không được. Phụ nữ vì yêu mà có ham muốn, bởi
vì yêu, cho nên nguyện ý giao mình cho người.

Nhỏ giọng
thở dài một hơi, Thần Tri Mặc biết, lần này Thần Tri Thư muốn lấy được
lòng người nhà họ Thượng lần nữa, là điều không dễ dàng, dù sao, thiếu
chút nữa đã tạo thành sai lầm lớn.”Cha nuôi, lần này Tri Thư thật biết
sai rồi, làm chị của hắn con khẩn cầu người cho hắn thêm một cơ hội,
chúng ta không ngại đem chuyện lần này để thử tình cảm của Tri Thư cùng
Tâm Tâm, tình yêu cũng phải có sòng gió cùng chắc chở để hiểu nhau hơn.
Hôm nay Tri Thư thật đã thông suốt, hắn có thể nói trừ Tâm Tâm ra ai
cũng không cần, từ lời nói liền chứng minh hắn thật sự thích Tâm Tâm .”

Thời điểm Thần Tri Thư quỳ xuống Hạ Hâm Hữu liền rõ ràng là Thần Tri Thư
thích Thượng Tâm, chỉ là thứ tình cảm này người lớn nên không nên tham
gia, cô luôn luôn cho là, mặc kệ Thượng Tâm cùng Thần Tri Thư có thể
tiến tới với nhau hay không, cũng muốn biết ý tứ hai đứa bé này.”Tri
Mặc, mẹ nuôi không có. . . . . .”

“Để cho Tri Thư tới nói với Tâm Tâm.” Thượng Trạm Bắc chợt bắt được tay vợ, không để cho cô mở
miệng “Ngày mai, ngày mai cho hắn đến đây, ta thấy hắn không hoàn toàn
sám hối.”

“Tốt.” Thần Tri Mặc nở nụ cười tràn đầy rồi rời
khỏi nhà họ Thượng, sau khi từ tòa án về nhà liền đem lời nói Thượng
Trạm Bắc đồng ý cho Thần Tri Thư biết, ngày mai tới cửa nói chuyện cùng
người nhà. Vui mừng nhất dĩ nhiên là Thần Tri Thư, mấy ngày nay, lần đầu tiên trên mặt hắn có chút ánh sáng.

Hung
hăng cho em trai một cái tát”Tri Thư, đừng nói cha nuôi mẹ nuôi không
tha cho ngươi, ta cũng sẽ để cho Tâm Tâm đạp ngươi một cước.”

Thần Tri Thư không dám lên tiếng. Cúi đầu, suy nghĩ ngày mai nhất định phải cùng Tâm Tâm nói chuyện thẳng thắn.

Đàm Nhã Văn lại không lạc quan như con trai cùng con gái, kéo kéo chồng mình” Anh Thượng sao lại dễ nói chuyện như vậy?”

Thượng Trạm Bắc mím môi hừ lạnh, người này ai đắc tội hắn cái gì, hắn đều ghi
nhớ trong lòng, thật là nóng nảy, cùng lắm thì đánh một chầu, nhưng duy
chỉ có đối với bà xã cùng con gái, đắc tội hắn là chuyện nhỏ, nếu ai đắc tội với vợ cùng con gái hắn một chút, hắn không xử lý người đó thì hắn
không phải là người đứng đầu thành phố G. Lần này, hắn dễ dàng cho phép
Thần Tri Thư tới nhà họ Thượng, chỉ sợ là buổi Hồng Môn Yến.

Ông xem hỗn tiểu tử nhà mình một chút, không nói gì. Tiểu tử này bị ông cụ
làm cho hư hỏng rồi, để cho cha nuôi hắn dọn dẹp dạy dỗ một chút cũng
tốt, đúng là tiểu tử này cần ăn đòn, đúng lúc nên sửa chữa.

——— —————— —————— —————— —————— —————— ———

Thượng Trạm Bắc đích thực là cho Thần Tri Thư một cuộc Hồng Môn Yến. Chỉ là,
tiết mục không có đi theo kế hoạch của hắn, trận Hồng Môn Yến này, không chỉ cho Thần Tri Thư, cũng không sai biệt lắm là cho Thượng Tâm cùng
Thiệu Phi Phàm.

Thiệu Phi Trì mang Thiệu Phi Phàm tới vô
cùng sớm, vào cửa, dĩ nhiên là hàn huyên một phen trước. Thiệu Phi Trì
theo quy củ kính lễ thủ trưởng Thượng. Quân nhân ở đây là không dùng
được, lại nói chiến tranh, sẽ xong hết.

Thượng Trạm Bắc cùng
Hạ Hâm Hữu dĩ nhiên là sẽ không dám cắt đứt ông cụ nói chuyện quân đội.
Chỉ là, có người không nhẫn nại được, đầu tiên là đá đá anh hai mình,
thấy không hiệu quả gì, lại rất dùng sức ho khan một cái. Vẫn như cũ
không có người để ý hắn, Thiệu Phi Phàm bất chấp đứng lên “Báo cáo thủ
trưởng, tôi nóng lòng muốn thấy tiểu đồng chí Thượng Tâm, xin thủ trưởng phê chuẩn tạm ngừng nói chuyện.”

“Ồ!” thủ trưởng Thượng cũng không giận, chỉ là ý vị sâu xa nói một tiếng “Được”.

Thiệu Phi Trì đối với em trai thiếu kiên nhẫn, thở dài tức tới muốn nổ tung,
chỉ là ở nhà họ Thượng phát tác lại không tốt, chỉ có thể liếc mắt trừng anh.

Thiệu Phi Phàm không quan tâm những chuyện đó, cũng
không còn có tâm tư cùng Lão Quân phiệt chơi ngôn ngữ nghệ thuật hay là
chiến đấu tâm lý. Anh đứng thẳng tắp, bắt đầu chọn chiến lược “Địch
không động ta không động”. Tuy nói anh không có tư thế hành quân bốn năm rồi, đứng bất động 1-2 tiếng, anh cho là không có vấn đề. Dù sao thủ
trưởng không mệt, anh cũng không phiền hà.

Vừa rồi Thượng
Trạm Bắc chỉ là cẩn thận nhìn Thiệu Phi Phàm vài lần, lúc anh kêu, ngược lại cho hắn cơ hội quan sát kĩ hơn con trai Thiệu Lão Tướng quân.

Thiệu Phi Phàm cái tên này không có mấy người biết, mọi người tuy biết Thiệu
Lão có một người con trai nhỏ, nhưng cũng biết người này không hợp với
Thiệu Lão. Cho nên tất cả về Thiệu Phi Phàm đều là lời đồn đãi, tại tới
anh xuất hiện. Cũng bởi vì như thế, anh mới có thể trở thành nằm vùng.

Nhìn Thiệu Phi Phàm đứng thẳng, Thượng Trạm Bắc không thể không thừa nhận,
người trẻ tuổi này dáng ngoài không cần phải nói, trên người mang theo
phong cách cương quyết, trong đôi mắt không có một tia e ngại khẩn
trương, mới đầu đoạt lời nói là bởi vì gấp gáp, nhưng giành xong rồi,
gấp gáp này lại biến mất, thật giống như lời nói vừa rồi không phải của
anh .

Có lẽ là nằm vùng bốn năm, làm cho trên người anh mang
theo điểm vô lại, mà điểm vô lại che lấp không ít cảm xúc chân thật của
anh, trở thành ngụy trang tốt nhất.

Thượng Trạm Bắc có chút
kinh ngạc, hắn cư nhiên ở lần đầu tiên gặp mặt Thiệu Phi Phàm, cảm thấy
anh thích hợp với Thượng Tâm hơn so với Thần Tri Thư.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.