Hà Ninh ngủ rất lâu, trong ý thức mơ hồ, rất nhiều cảnh tượng hỗn loạn nhanh chóng vụt qua đầu.
Quen thuộc, không quen thuộc, vui vẻ, đau đớn, thuộc về đại vu đã chết trong âm mưu và phản bội bốn trăm năm trước, cũng thuộc về bản thân ra đời ở
một thế giới khác.
Hoang mạc, ốc đảo, khúc ca du mục du dương, vũ nương uyển chuyển. Chớp mắt biến thành đô thị phồn hoa, trong rừng xi
măng cốt thép, người đi vội vàng, đèn tín hiệu giao thông chuyển đổi,
dòng xe nối đuôi, y đi trên hàng người đó, đi lướt qua họ, nhưng lại
giống như một hòn đảo cô độc, bị một vách ngăn không thấy được bao vây,
không cách nào dung nhập vào trong chốn bận rộn đó.
Mê mang, nghi hoặc, y tựa hồ đã quên mất cái gì, cố gắng nghĩ, nhưng lại nghĩ không
ra. Chỉ có thể cứng đờ đứng tại chỗ, nhìn dòng người không ngừng qua
lại, trầm mặc không nơi trợ giúp.
Không biết qua bao lâu, ban
ngày biến thành ban đêm, đèn neon lấp lánh đủ màu, lại biến thành một
màu xám, tất cả, đều bị cuốn vào lốc xoáy màu đen, biến mất không thấy.
Trong hốt hoảng, trước mặt lại trở nên sáng tỏ, bóng dáng màu đỏ to lớn bay
lượn trên không, vảy giáp đỏ như ngọn lửa. Đại vu trẻ tuổi ngồi trên
lưng nó, mái tóc đen bị gió thổi bay, vẻ mặt vui vẻ mà an tường.
Nơi này, là đại lục Aram.
Hạn hán đáng sợ chưa giáng xuống, cỏ xanh và rừng rậm không bị cát vàng bao phủ.
Bên cạnh dòng nước róc rách, các cô nương mặc sa màu vui vẻ cười đùa, nâng
bình gốm màu nâu, vòng xuyến trên tay chạm vào nhau vang lên thanh thúy. Thân hình thướt tha, nụ cười xinh đẹp hấp dẫn các chàng trai vung roi
chăn gia súc, đàn dê, đàn bò, nơi gieo trồng lương thực, đội thương buôn qua lại tới lui, thương nhân cao giọng nói chuyện, tất cả tất cả đều
rất đẹp đẽ.
Lãnh thổ rộng lớn, đất đai phì nhiêu, sinh cơ bừng
bừng. Đế vương được người yêu mến, cần chính, nhân từ, mang tới càng
nhiều vinh quang cho đế quốc.
Hà Ninh ngủ say, khóe môi lộ ra nụ cười, nhàn nhạt, mang theo hoài niệm và hạnh phúc xa xôi.
Đại vu ngồi trên lưng thằn lằn đỏ cũng cười, giơ cao quyền trượng màu bạc,
một cơn mưa nhỏ đổ xuống, mảnh đất càng phủ thêm màu xanh mơn mởn.
Đế vương tóc vàng bước ra khỏi vương cung, nước mưa thấm ướt trường bào, nhưng từ đầu tới cuối vẫn ôn hòa ngẩng nhìn trời…
Trong đột nhiên, cảnh tượng hạnh phúc toàn bộ vỡ nát, bóng âm tử vong bao trùm cả bầu trời.
Dã tâm dung dưỡng điên cuồng, âm mưu ủ thành thảm họa.
Đại vu mất đi, Vu thành cũng bị mai táng.
Nhân từ của đế vương trở thành quá khứ, nam nhân ngồi trên vương tọa trở nên lãnh khốc, bạo ngược. Vào khoảnh khắc giết chóc bắt đầu, hung thú bị
giam cầm liền lộ ra móng vuốt sắc nhọn, tất cả đều không thể vãn hồi.
Cho tới khi đế vương cũng ngã xuống vũng máu, đồng dạng cũng ngã xuống
dưới âm mưu và phản bội…
Ký ức đột nhiên ngừng lại.
Hà
Ninh mở mắt ra, con ngươi màu đen không mang theo chút tình cảm, cũng
không có bất cứ tiêu điểm nào. Rất lâu sau đó, trong trống rỗng mới chảy vào một chút màu sắc.
Nhớ lại rồi, y nhớ hết toàn bộ rồi. Y từng vì quốc gia trả giá tất cả, hy sinh tất cả.
Hà Ninh chậm rãi ngồi dậy, thân thể xuy yếu do nằm lâu, đầu cũng hơi
choáng. Trong căn phòng không có công cụ nhận giờ nào, chỉ có thể phán
đoán từ tia sáng bạc rọi vào cửa sổ, hiện tại chắc là giữa đêm.
Mở chăn ra, bước chân trần trên thảm, đi từng bước lại gần cửa sổ, trên
cửa sổ khắc hoa văn mang đặc sắc dị vực, dây mây màu vàng quấn trên đó,
dưới ánh trăng, mỹ lệ mà thần bí.
Gió đêm không còn nóng bức như
ban ngày, đẩy mạnh cửa sổ ra, ngửa mặt nhìn bầu trời sao, bốn trăm năm
trước, đại vu tóc đen bào đen cũng từng đứng trong thần điện ngửa mặt
nhìn trời sao. Lúc đó, đất đai tràn đầy màu xanh, lúc đó, Ani còn ở bên
cạnh đại vu.
Thỉnh thoảng sẽ tinh nghịch đập cánh vài cái, kêu lên lảnh lót, nó là tượng trưng của thần điện.
Trong hoang thành, bức họa trên đỉnh vòm thần điện không phải hoàn thành
trong một đêm, mà là do từng đời từng đời đại vu đích thân điền thêm
vào. Chúng không phải là một ký hiệu đơn giản, mà là sinh mạng từng thật sự tồn tại. Chúng trung thành bầu bạn bên người đại vu, cho tới thời
khắc cuối cùng giáng xuống.
Chỉ là, vị đại vu cuối cùng của đế
quốc không có cơ hội này, Ani cũng không thể nào làm bạn với y cho tới
giây phút cuối cùng. Nó chỉ có thể dùng sinh mạng sau cuối, cô độc canh
dưới mặt đất, bảo vệ chân tướng sau cùng bị âm mưu che giấu.
Hà
Ninh giơ tay phải lên, bên trong cổ tay, vốn có một khúc xương ngón chân của thằn lằn đỏ Ani, hiện tại lại trống không không có gì. Y cảm thấy
may mắn. Ani là không thể thay thế, nó nên được giữ gìn tại quãng thời
gian tốt đẹp nhất trong ký ức của đại vu.
Hà Ninh nắm chặt khung
cửa sổ, móng tay sắc nhọn để lại từng vết rạch trên hoa văn màu vàng. Y
sẽ không tiếp tục dễ dàng bị một ý thức khác khống chế, đây là vì bản
thân, cũng là vì đại vu đã chết trong âm mưu bốn trăm năm trước.
Trong bóng đêm, ánh sao càng thêm sáng rực, Hà Ninh hít sâu một hơi, bên dưới đột nhiên truyền tới tiếng kêu quen thuộc.
Không biết từ lúc nào, thằn lằn xanh đã chạy xuống dưới cửa sổ, đang ngẩng
đầu lên nhìn y. Vảy giáp màu xanh đen phiếm tia sáng nhạt, giống như
dùng bảo thạch và phỉ thúy điêu khắc thành.
Hà Ninh chống hai cùi chỏ lên cửa sổ, nhìn nó, “Bảo tao xuống?”
Thằn lằn xanh gật đầu.
“Được.” Hà Ninh vừa định xoay người, lại dừng lại, cho dù không mở cửa cũng có
thể biết bên ngoài nhất định có người đứng canh, dứt khoát quay lại trèo lên bệ cửa sổ, vẫy vẫy tay với thằn lằn xanh, “Anh bạn, qua đây một
chút, đúng, đứng ở đó, đừng động nha.”
Đây là tầng ba, nhưng có thằn lằn xanh ở đó, độ cao không phải vấn đề.
Thằn lằn xanh hiểu ý Hà Ninh, khi Hà Ninh nhảy từ cửa sổ xuống, nó không
đứng yên theo lời y bảo, mà lại mượn lực chạy hai bước rồi nhảy lên,
dùng phần lưng ổn định đón lấy Hà Ninh.
Thoáng chốc nhảy xuống
cửa sổ, Hà Ninh không hề nghĩ qua sẽ bị rớt xuống đất. Y có lòng tin
khác bình thường với thằn lằn xanh, giống như ràng buộc từ sâu linh hồn.
Cũng như đại vu và Ani bốn trăm năm trước.
Nhưng, cử động đột ngột của thằn lằn xanh vẫn dọa y nhảy dựng, vội che kín miệng, mới không kêu lên, nếu không thật quá mất mặt.
“Anh bạn, thật lợi hại.” Hà Ninh nằm trên lưng thằn lằn xanh, cọ một chút
rồi mới trượt xuống đất, đánh giá thằn lằn xanh một lượt, “Có phải thức
ăn tốt quá không, hình như mày lại mập lên rồi.”
Cái đầu bự của thằn lằn xanh sáp lại, Hà Ninh vội tránh đi, “Không phải, là lớn hơn, không phải mập ra.”
Kích cỡ và vóc dáng của thằn lằn xanh hiện tại đang dần tiếp cận thằn lằn
đen, nếu trước kia còn là hạng nặng và hạng nhẹ, khoảng cách hiện tại đã rút ngắn rất lớn. Chỉ là, nếu muốn đạt tới mức thể lực ngang nhau, có
thể còn cần một thời gian nữa.
Vừa rồi nằm trên lưng thằn lằn
xanh, Hà Ninh lờ mờ sờ được hai khúc nhô lên giống như là xương. Bảo
thằn lằn xanh cúi người, lại sờ một chút, tuy nhìn thì không rõ ràng,
nhưng lại có thể sờ được, ngay ở vị trí dưới xương bả vai một chút.
Thằn lằn xanh không có cảm giác gì lớn, chỉ nghi hoặc nhìn Hà Ninh.
“Có đau không?”
Thằn lằn xanh lắc đầu.
“Thật không đau?”
Chân mày Hà Ninh nhíu lại, nhớ tới Ani màu đỏ, trong lòng chợt động, chắc không phải giống như y đang nghĩ chứ? Còn phát dục?
“Anh bạn, mày có ba mẹ không?”
Thằn lằn xanh: “…”
“Được rồi, là tao nói sai.” Hà Ninh xoắn xuýt, “Mày từng thấy họ có tướng mạo thế nào không?”
Thằn lằn xanh lắc đầu.
“Lẽ nào sinh mày xong liền bỏ đó không lo?”
Đầu to ngửa nhìn trời bốn mươi lăm độ, xinh đẹp mà ưu thương.
“Xin lỗi, khiến mày nhớ tới chuyện đau lòng.” Hà Ninh vỗ vỗ thằn lằn xanh,
“Không có người thân chăm sóc cũng không phải lo, từ nay về sau hai
chúng ta chăm sóc lẫn nhau, kết bạn sinh sống. Đợi tìm cho mày một cô
nương tốt nữa, tao sẽ có cháu…”
Vừa nói xong, Hà Ninh cũng cảm
thấy mình thật ngốc. Nhẹ ho hai tiếng, bảo thằn lằn xanh ngồi xuống,
“Nói thật, mày chưa từng gặp mặt người thân, tao có người thân, hiện tại có muốn gặp cũng không được.”
Thằn lằn xanh nghiêng đầu nhìn Hà Ninh, không lên tiếng.
“Anh bạn, lấy một cái tên đi.” Hà Ninh tư duy nhảy vọt, hiếm khi thằn lằn xanh lại không bị y xoay vòng, “Mày vốn có tên không?”
Một người một thằn lằn dòm nhau rất lâu, Hà Ninh hiểu, cha mẹ sinh xong thì không lo nữa, làm gì có tên.
“Tao nghĩ một cái tên cho mày?”
Gật đầu.
Hà Ninh chống tay lên cằm, tổng hợp đặc điểm trên người thằn lằn xanh, suy nghĩ rất lâu, biểu tình nghiêm túc mở miệng: “Đầu To, thế nào?”
Thằn lằn xanh: “…”
“Mày cũng cảm thấy cái tên này không tồi đúng không?”
Thằn lằn xanh: “…”
“Sau này cứ gọi mày là Đầu To vậy.”
Thằn lằn xanh đứng bật dậy, sau lưng Hà Ninh trống rỗng, ngã cái bịch xuống
đất, xoa xoa đầu, “Đùa thôi, đừng tức giận. Tên Aya, được không?”
Kỵ thú của các đời đại vu, đều là người bạn không thể thay thế. Bất luận
là thằn lằn đỏ bốn trăm năm trước, hay là thằn lằn xanh hiện tại đang ở
bên cạnh Hà Ninh.
“Aya, thích tên này không?” Hà Ninh cười híp mắt vỗ vỗ bên cạnh, tỏ ý bảo thằn lằn xanh qua ngồi.
Thằn lằn xanh nghiêng đầu, mũi phì một cái, cuối cùng không kiêu ngạo nữa.
Hà Ninh nhìn nó, người anh em của mình, nếu mọc đôi cánh, hình dáng sẽ ra sao đây?
Đến lúc đó có thể mang y bay lên trời không? Nhưng, máy kéo bay trên trời…
Hà Ninh không thể không nghiêm túc suy nghĩ vấn đề quan trọng an toàn
phi hành này.
Nói chuyện với thằn lằn xanh, phần lớn thời gian
đều là Hà Ninh tự nói một mình, nhưng y lại vui không biết mệt. Chỉ có
lúc này, y mới có thể hoàn toàn vứt bỏ tất cả phiền não, hoàn toàn thả
lòng.
“Nói ra thì, lần đầu tiên tao gặp mày, thật sự bị dọa.” Hà
Ninh ngẩng đầu lên, dùng sau ót đụng thằn lằn xanh một cái, “Còn cho
rằng mạng nhỏ phải kết thúc rồi… may là mày không xui xẻo bị xuyên như
tao, nếu mày xuất hiện ở chỗ tao ra đời, thì sẽ gặp nguy hiểm rồi…”
Hà Ninh tự lẩm nhẩm, thằn lằn xanh cũng lặng lẽ nghe, dưới ánh trăng sao,
trong đình viện phủ thành chủ, thanh niên tóc đen và thằn lằn xanh, trở
thành phong cảnh đặc biệt dưới trời sao.
Trên ban công lầu hai,
Mudy mặc bạch bào dựa lên trụ tròn, tóc vàng xõa xuống vai, đôi mắt màu
lam, lặng lẽ nhìn ngắm Hà Ninh đang tự nói.
Không biết hắn đã đứng bao lâu, và nhìn bao lâu.
Đợi khi Hà Ninh quay dầu, lại không bắt được bóng dáng hắn, chỉ có thể nghi hoặc nhíu mày.
Luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, quay lại thì không thấy.
Lỗi giác?
Ọt ọt…
Tư duy bị cắt ngang, Hà Ninh quay lại nhìn thằn lằn xanh, lại cúi đầu nhìn mình, không thua kém cùng đói bụng.
Sờ sờ bụng, đứng lên, nhớ lại trong phòng còn một mâm trái cây, thằn lằn xanh lại dùng vuốt móc cổ áo y lại.
“Sao vậy?”
Thằn lằn xanh không lên tiếng, đuôi to vẫy vẫy, Hà Ninh hiểu ý nó, nhướng một bên mày, “Anh bạn, như vậy không tốt.”
Thằn lằn xanh lại lắc đuôi một cái, Hà Ninh cúi đầu che mặt, thở dài một tiếng, được rồi, ai bảo y cũng đói.
Phủi bụi dính trên quần xuống, nhắm hai mắt lại, xác định vị trí của hai con mèo cát, Hà Ninh vẫy tay với thằn lằn xanh, đi thôi, cọ cơm.
Hai kẻ ham ăn, cộng thêm hai con mèo cát, chuột sa mạc gần phủ thành chủ gặp phải họa hủy diệt.
Chuột sa mạc vóc dáng to giống thỏ, thằn lằn xanh và mèo cát trực tiếp nuốt
sống, Hà Ninh nuốt nuốt nước miếng, rốt cuộc khắc chế suy nghĩ ăn thịt
sống, tìm một nơi khá kín đáo, nhóm lửa.
Không có gia vị gì, nhưng mùi vị lại rất ngon.
Quả nhiên thịt mình nướng mới là thơm nhất?
Hai con chuột sa mạc vào bụng, Hà Ninh mới no được một nửa, nghĩ nghĩ, vẫn
không định ăn tiếp, buổi tối ăn quá nhiều không tốt. Hiện tại lại không
phải đang lang thang trong hoang mạc, không cần phải nhân cơ hội thì
liều mạng ăn.
Búng tay một cái, hai dòng nước xuất hiện giữa trời, súc miệng rửa tay dập lửa, nhất cử tam tiện.
Hai con mèo cát chạy lại cùng liếm lông rửa mặt, thằn lằn xanh chỉ có thể
để Hà Ninh làm thay, bốn kẻ tham ăn xử lý sạch sẽ đầu đuôi, trừ trong
không khí còn lờ mờ loáng thoáng mùi hương thịt nướng, ngay cả dấu vết
của đống lửa đều không thấy.
Trở về đình viện, Hà Ninh dẫm lên
lưng thằn lằn xanh trèo lên đầu nó, duỗi thẳng hai tay, đầu ngón tay mới miễn cưỡng đủ chạm tới bệ cửa sổ lầu ba, nghiêng đầu, “Anh bạn, cao hơn chút nữa.”
Giây tiếp theo, cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, kinh ngạc quay đầu, một lọn tóc vàng lướt qua gương mặt y.
“Trở về rồi?”
“A.”
“Ăn no rồi?”
“A.”
“Vậy lên thôi.”
Không đợi Hà Ninh phản ứng lại, thì đã bị kéo về phòng, thằn lằn xanh ngẩng
đầu, không xác định Hà Ninh là an toàn hay nguy hiểm. Nửa ngày không
nghe thấy âm thanh, cũng không cảm thấy được cảm xúc dao động kịch liệt, nghiêng nghiêng đầu lớn, vẫn quyết định canh chừng dưới cửa sổ, đợi
xem.
Hà Ninh không mang giày đã chạy ra ngoài, kết quả là thảm trải sàn lại lưu hàng vết chân đen thui.
Mudy dường như căn bản không nhìn thấy, thảm treo bị vén lên, trong phòng
lập tức sáng lên rất nhiều. Hà Ninh lúc này mới phát hiện, trên vách
tường cũng khảm hạt châu có thể phát sáng, khó trách y không nhìn thấy
mấy thứ như đèn cầy đèn dầu trong phòng.
Bóng tối tan đi, trong phòng lại chìm vào trầm mặc.
Cuối cùng, âm thanh thấp trầm đánh vỡ trầm mặc.
“Vết thương trên tay còn đau không?”
“Đã khỏi rồi.” Hà Ninh mở lòng bàn tay ra, vết thương bị móng tay đâm rách
đã kết vảy. Căn cứ theo tình trạng vết thương hồi phục, y càng xác định
mình đã ngủ rất lâu, khó trách bụng lại đói như thế.
“Nghỉ ngơi sớm đi.”
Mudy đi tới, tựa hồ chỉ để xác định vết thương trên tay Hà Ninh có thật tốt
chưa, để lại một câu rồi quay người rời khỏi căn phòng.
Hà Ninh không hiểu cho lắm. Y không đoán được vị thành chủ đại nhân này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nếu đáp án Mudy muốn là nội dung trên cuộn da dê đó, thì chắc đã đạt được
mục đích rồi. Nhưng từ thái độ của hắn, chuyện rõ ràng còn chưa xong.
Hai tay mở ra, nằm nghiêng trên giường, Hà Ninh cho rằng mình sẽ không ngủ
được, nhưng không ngờ, vừa nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ đã dần bao trùm,
không bao lâu đã chìm vào mộng cảnh.
Mudy đứng ở ngoài cửa, không lập tức đi, thị tùng cong lưng đứng một bên, cho tới khi Mudy đi xa,
mới đứng thẳng dậy, dựa vào bức tường, trên trán đã phủ đầy mồ hồi lạnh.
Người trong phòng đi mất, hắn lại không biết chút gì.
Khi thành chủ đẩy cửa ra, thị tùng cho rằng mình sẽ không còn thấy mặt trời sáng mai.
Sờ sờ cổ, may mà thần linh phù hộ.
Trong giấc mơ, Hà Ninh lại mơ thấy thời gian ở thế giới khác, Mudy thì cả đêm không ngủ, cuộn da dê lưu chuyển văn tự màu vàng bày trước mắt, không
ai biết, lúc này hắn đang nghĩ gì.