Thời
gian đó Trần Tầm rất dễ nổi cáu, thường xuyên xích mích với Thẩm Hiểu Đường.
Hai đứa không thể tìm được tiếng nói chung trong những chuyện nhỏ, Thẩm Hiểu
Đường chưa yêu bao giờ nên không có kinh nghiệm xử lí, còn Trần Tầm thì có kinh
nghiệm nhưng không có đầu óc nào để giải quyết. Những lúc cãi nhau căng thẳng,
họ thường giải quyết bằng cách làm tình. Trong dục vọng nguyên thuỷ nhất, bao
nỗi phiền muộn và nỗi bi thương đều biến thành tâm trạng hư vô, chỉ có điều sau
khi kết thúc, ôm cơ thể ấm áp của người yêu, vẫn cảm thấy có gì đó hẫng hụt, sự
hưng phấn của cơ thể và chán chường trong tâm hồn đã khiến tình yêu của họ chứa
đầy vẻ kì quái, họ đắm chìm trong đó mà không thể thức tỉnh.
Đầu
tháng 4-2003, Kiều Nhiên lại về nước, bà nội cậu ốm nặng, cả nhà về để gặp bà
lần cuối.
***
Sau
khi lo xong mọi việc trong nhà, Kiều Nhiên lại tổ chức một bữa cơm mời mọi
người, vẫn ở địa điểm cũ, nhà hàng Vũ Hoa. Triệu Diệp ở Trường Xuân nên không
về được, nghe nói cậu đang lo thủ tục mở một quán Internet, tương lai khá sáng
sủa, cậu cũng đã có người yêu, tình yêu, sự nghiệp trọn vẹn cả đôi đường. Thẩm
Hiểu Đường đi cùng Trần Tầm, cô nói là muốn gặp bạn thân của Trần Tầm, nhưng
thực ra là không yên tâm khi thấy Trần Tầm gặp Phương Hồi, gần đây giác quan
thứ sáu loáng thoáng mách bảo cô rằng, giữa họ đã xảy ra chuyện gì đó. Tống
Ninh cũng bám đuôi đến, lúc giới thiệu với Kiều Nhiên, Trần Tầm và Lâm Gia Mạt
thoái thác cho nhau, không ai chịu thừa nhận mình kéo cậu ta đến, khiến Kiều
Nhiên ngơ ngác một hồi, cuối cùng Tống Ninh đành lên tiếng: “Thôi, tôi là bạn
của Trần Tầm và Gia Mạt, toàn người trong nhà cả mà”.
Hôm
đó Phương Hồi là người đến sau cùng, sắc mặt cô không ổn cho lắm, nhìn hớt ha
hớt hải, lúc vào cũng không chào hỏi gì với Trần Tầm mà chỉ mỉm cười với Kiều
Nhiên. Trong lúc nói chuyện với Tống Ninh và Trần Tầm, thỉnh thoảng lại ngó
Phương Hồi, cậu sợ sự có mặt của Thẩm Hiểu Đường làm Phương Hồi buồn, nhưng cậu
không thấy Phương Hồi thể hiện ra điều gì, chỉ có điều ánh mắt cô rất trống
trải, tâm hồn như để đâu đâu.
“Hồi
đó các cậu ngày nào cũng ở bên nhau nhỉ? Cùng đi học, cùng ăn cơm, cùng chơi
bóng, cùng về nhà, còn cùng đánh nhau nữa đúng không?”. Thẩm Hiểu Đường hỏi với
vẻ sửng sốt: “Sao Trần Tầm không kể gì với tớ nhỉ?”.
“Đó
là do hắn ta trác táng quá nên ngại kể”. Kiều Nhiên nhìn Trần Tầm cười nói:
“Hồi ấy bọn mình lang thang khắp Bắc Kinh rồi đúng không? Quán ăn nhỏ quanh
trường, quán bi-a biến thành lớp học!”.
“Vậy
hả?”. Tống Ninh hào hứng hỏi Lâm Gia Mạt.
“Ừ, thật”. Lâm Gia Mạt nở một cười ấm áp, nghĩ lại
những ngày tháng đó mà vô cùng tiếc rẻ.
“Chỉ
thích chơi với bọn con trai! Ngố thật!”. Tống Ninh cười nói.
“Tớ
thích thế đấy!”. Lâm Gia Mạt trợn mắt nhìn cậu nói.
“Phương
Hồi, hồi đó Gia Mạt có vụ gì kinh khủng không, kể cho bọn tớ nghe đi”. Tống
Ninh quay sang nói với Phương Hồi.
“Cũng…
chẳng có gì, tớ ra ngoài một lát đã!”. Phương Hồi vội đứng bật dậy chạy ra
ngoài.
Mấy
đứa nhìn nhau ngơ ngác, Thẩm Hiểu Đường theo dõi Trần Tầm từ nãy đến giờ, còn
Trần Tầm lại không nhìn cô, cậu thẫn thờ nhìn ra cửa, tựa hồ đang nghĩ ngợi gì
đó.
Một
lát thì Phương Hồi quay vào, sắc mặt cô nhợt nhạt hơn cả lúc trước, Kiều Nhiên
đưa cho cô một cốc nước ấm nói: “Cậu sao vậy? Không khoẻ à?”.
“Một
thôi, không sao”. Phương Hồi đón lấy cốc nước và đáp với vẻ biết ơn.
“Hay
là lát nữa cậu về sớm chút đi, hôm nay bọn mình đừng đi hát nữa”. Kiều Nhiên
nhìn mọi người với vẻ dò hỏi.
“Ừ,
bảo nhà hàng cho bát canh gì nóng đi, món súp thịt bò Tây Hồ ấy”. Trần Tầm quay
sang gọi cô phục vụ.
“Không
cần đâu, các cậu cứ chơi đi, tớ về đây”. Phương Hồi không nhìn Trần Tầm mà đứng
dậy nói.
“Ăn
bát súp đã rồi hãy về, tay cậu lạnh ngắt rồi đây này”. Lâm Gia Mạt nắm chặt tay
cô nói.
“Ừ,
ăn xong súp rồi tớ đưa cậu về, ngồi thêm một lúc nữa đi”. Kiều Nhiên nói.
Khó
xử quá, Phương Hồi đành phải gật đầu và ngồi xuống.
“Thôi
thế này nhé, bọn mình cùng nâng cốc đi, ai có bia uống bia, ai không có bia thì
uống nước ngọt”. Tống Ninh nâng cốc lên nói.
Tống
Ninh giàn xếp như vậy, bầu không khí cũng đỡ căng thẳng hơn, mọi người lại tiếp
tục nói chuyện, Phương Hồi ăn một ít súp, chỉ ngồi được một lát lại ra ngoài.
Thấy cô liên tục chạy ra ngoài như vậy, Trần Tầm cũng không ngồi yên được nữa,
cậu nhìn quanh rồi nói: “Hết thuốc rồi à, tôi đi mua đây”. Nói rồi Trần Tầm
liền đứng dậy, Thẩm Hiểu Đường nhìn cậu, Tống Ninh bịt chặt túi quần đang đựng
bao thuốc và không nói gì.
Trần
Tầm biết lí do mà mình đưa ra rất ngớ ngẩn, nhưng cậu không nghĩ ra được cái cớ
nào hay hơn, tình trạng của Phương Hồi khiến cậu linh cảm có điều gì đó không
ổn, cảm giác đó rất tồi tệ, khiến cậu không thể yên tâm, mặc dù trong lòng nhủ
thầm không phải, không phải đâu, nhưng đứng ở cửa wc, nghe thấy tiếng nôn khan
vọng ra từ bên trong, lời dự đoán ca cậu đã trở thành sự thật, khiến Trần Tầm
cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Lúc
mở cửa đi ra, nhìn thấy Trần Tầm luống cuống, sắc mặt của cô từ trắng chuyển
sang đỏ, cuối cùng là chuyển sang tái nhợt đầy tuyệt vọng, cô cúi đầu, né sang
một bên đi qua chỗ Trần Tầm nhưng đã bị cậu kéo lại.
“Có
chuyện gì vậy?”.
“Khó
chịu”.
“Tháng
này em bị chưa? Đầu tháng có phải không? Bị chưa?”. Trần Tầm nói lớn.
Ánh
mắt Phương Hồi lộ rõ vẻ thẫn thờ, cô giằng khỏi tay Trần Tầm, khóe mép hơi giật
giật, nói: “Chưa”.
“M.kiếp!”.
Trần Tầm lật đổ ngay bồn hoa bên cạnh rồi đá vào cửa nhà vệ sinh hai cái,
Phương Hồi dựa vào tường và trượt từ từ, ngồi thụp xuống, cô nhắm mắt lại, nước
mắt lăn dài xuống má.
Nghe
thấy tiếng động, mọi người đều vội chạy ra, Lâm Gia Mạt đỡ Phương Hồi dậy, Thẩm
Hiểu Đường kéo Trần Tầm, Tống Ninh và Kiều Nhiên sốt sắng hỏi sao vậy, nhưng cả
hai đều không nói gì.
Nhân
viên phục vụ cũng chạy ra, nhìn thấy cảnh đổ vỡ liền lên tiếng bắt đền, Kiều
Nhiên vừa xin lỗi người ta vừa đưa mắt ra hiệu cho Lâm Gia Mạt và nói: “Vào
trong ngồi đã! Có chuyện gì sẽ nói sau!”.
Lâm
Gia Mạt gật đầu, dìu Phương Hồi vào phòng, nhưng chưa đi được hai bước, Phương
Hồi lại nôn, lần này cô không còn kịp giấu giếm gì, đẩy Lâm Gia Mạt ra đi được
một hai bước thì lại chống tay vào tường nôn, nhưng không nôn ra được gì.
Lần
này tất cả mọi người đều sững lại, Lâm Gia Mạt run run bước đến vỗ lưng cho
Phương Hồi hỏi: “Cậu sao vậy? Có uống gì đâu mà…”.
“Chắc…
tớ có bầu rồi”. Phương Hồi ngước mắt lên, cười thảm hại nói, Trần Tầm đứng sau
cô hít một hơi rất sâu.
“Phương
Hồi, cậu đừng nói linh tinh, cậu thấy trongkhó chịu thì để tớ đưa cậu về, đợi
chút nhé…”. Kiều Nhiên sốt sắng nói, cậu móc ví tiền ra rồi nhét cho nhân
viên phục vụ 200 tệ rồi vội chạy đến.
“Chắc
là tớ có bầu thật rồi”. Phương Hồi tránh khỏi tay Kiều Nhiên, loạng choạng đứng
dậy nói.
“Làm
gì có chuyện đó! Con của ai! Cậu đi đâu mà có bầu được!”. Lâm Gia Mạt cũng
cuống lên.
Tống
Ninh đứng bên cạnh kéo tay cô: “Thôi
đừng nói linh tinh nữa, để Phương Hồi tự giải quyết, đây là chuyện riêng của
cậu ấy”.
“Cậu
đừng nói linh tinh! Chuyện riêng gì hả! Phương Hồi không thể…”.
Lâm
Gia Mạt chưa nói hết thì bị Phương Hồi ngắt lời, cô cúi đầu xuống nói: “Tớ
không nói đùa đâu, tớ lên giường với người khác nên mới có bầu”.
“Cái
thai là của tôi!”. Đột nhiên Trần Tầm lên tiếng: “Cái thai này là của tôi!”.
Phương
Hồi sửng sốt nhìn cậu, tất cả mọi người đều sửng sốt nhìn cậu, mọi người đều
sững sờ vì câu nói của cậu, một lúc lâu sau, Thẩm Hiểu Đường – người từ nãy đến
giờ không nói gì mới thẫn thờ bước đến trước mặt Trần Tầm nói: “Trần Tầm, anh
vừa nói gì vậy? Anh nói một lần nữa nghe coi!”.
“Hiểu
Đường, về anh sẽ giải thích cho em, anh…”.
Thẩm
Hiểu Đường giơ tay lên tát bốp một cái vào má Trần Tầm, mắt cô đỏ hoe, trừng
trừng nhìn Trần Tầm rồi hét lớn: “Trần Tầm! Tôi sẽ chia tay với anh! Chia tay
từ bây giờ, chia tay ngay lập tức! Chuyện của mình chấm dứt rồi! Tôi hận anh!
Tôi hận anh!”.
Thẩm
Hiểu Đường quay đầu chạy ra ngoài, Trần Tầm khựng lại nhưng không đuổi theo,
Kiều Nhiên bước đến túm lấy cổ áo cậu và gầm lên: “M.kiếp, ông làm gì vậy! Ông
bỏ Phương Hồi rồi mà còn àm chuyện đê tiện này à! Ông có còn là con người nữa
không!”.
Trần
Tầm không trả lời, Phương Hồi gắng gượng đứng dậy kéo Kiều Nhiên nói: “Không
phải đâu, không phải vậy đâu, đứa bé không phải…”.
“Thôi
đừng nói gì nữa!”. Trần Tầm hất Kiều Nhiên ra nói: “Tôi đưa Phương Hồi đến bệnh
viện kiểm tra, mọi người đừng có đi theo, đây là chuyện của tôi và Phương Hồi,
bọn tôi sẽ tự giải quyết!”.
***
Trần
Tầm kéo Phương Hồi chạy ra khỏi nhà hàng Vũ Hoa, trên xe taxi, Phương Hồi nhìn
Trần Tầm giữa hai hàng nước mắt nhạt nhoà: “Anh làm gì vậy? Anh điên rồi à?”.
“Đúng,
anh điên rồi, em cũng điên thật rồi! Anh không thể chịu đựng những câu nói tự
hành hạ của em được nữa! Anh không thể chịu được một từ nào nữa, anh cũng không
muốn nghe! Em là con gái, không thể như thế được! Em nói như thế bọn họ sẽ
không tha thứ cho em đâu, anh nói như thế này, bọn họ cũng sẽ không tha thứ cho
anh đâu. Nhưng anh chấp nhận việc để bọn họ hiểu lầm, chỉ trích anh. Vì hình
ảnh Phương Hồi trong trái tim anh không phải như vậy! Anh cũng không muốn để
bọn họ nghĩ em là người như vậy! Em sẽ mãi mãi là cô gái trong sáng! Không thể vì yêu anh mà em thay đổi,
không thể thay đổi như vậy được!”. Trần Tầm nói rất quả quyết.
Phương
Hồi nhìn ra ngoài cửa sổ mà nước mắt giàn giụa.
Thẩm
Hiểu Đường rời nhà hàng Vũ Hoa rồi về thẳng ngôi nhà thuê cùng Trần Tầm, đồ đạc
của chị Tân anh Kiệt đã thu dọn xong xuôi, đặt giữa phòng khách, túi xách, hộp
giấy to nhỏ tạo cảm giác thời khắc chia tay đã đến, ga trải giường vẫn là chiếc
ga hôm đập chết con gián đó, gối của hãng Anna mua giảm giá, nói là gối nhưng thực
ra là hai miếng đệm hình vuông, 19 tệ/chiếc, rất rẻ. Tấm rèm hoa tài giường
được mua ở chợ, 30 tệ, bên trên có hình trái tim, Trần Tầm nói nhìn cái này có
cảm giác giường nằm rất dễ chịu và rất không trong sáng. Trên bàn có đặt khung
ảnh hai người chụp hôm đi ngắm hoa anh đào ở công viên Ngọc Uyên Đàm, hôm đó cô
thấy hơi tiếc vì không được chứng kiến cảnh hoa rụng như mưa như trong phim của
Nhật, thế là Trần Tầm liền đ thân cây, cánh hoa anh đào liền rụng xuống rào
rào, sau đó bọn họ còn bị anh bảo vệ công viên mắng cho té tát. Để che đi chiếc
tủ cũ kĩ bên cạnh, bọn họ đã dán lên đó rất nhiều rất note bình thường viết cho
nhau, tựa như trong nhật kí, “Thẩm Hiểu Đường nấu món súp trứng thất bại!”,
“Trần Tầm về muộn, bị phạt cọ rửa wc một lần, trực nhật ba ngày, rửa bát năm
ngày!”, “kỉ niệm một năm ngày quen nhau!!! Trần Tầm yêu Thẩm Hiểu Đường!!! Thẩm
Hiểu Đường yêu Trần Tầm…!!!”.
Thẩm
Hiểu Đường bật khóc, cô bóc hết các mẩu giấy note xuống, đọc mẩu nào, xé mẩu
đó, cuối cùng dưới chân cô chỉ còn lại một đống giấy vụn xanh đỏ vàng, vừa khóc
cô vừa thu dọn đống giấy vụn đó và đổ hết chúng vào thùng rác. Sau đó cô lại
vừa khóc vừa thu dọn phòng ốc, lấy hết quần áo và đồ dùng của mình ra, ba lô
đựng không hết, cô liền xé tấm ri đô hình trái tim treo trên tường xuống để gói
đồ. Khi đã thu dọn hết đồ đạc, Thẩm Hiểu Đường mới phát hiện ra rằng hoá ra tại
đây, trong những tháng ngày sống chung với Trần Tầm, cô đã mang đến rất nhiều
đồ đạc, một mình không thể khuân nổi. Cố gắng kéo đồ đạc ra đến cửa, nhưng túi đồ
to nhất cuối cùng lại bị kẹt ở cửa, không kéo ra được, cô liền ngồi phịch xuống
đất, tựa hồ mất hết sức lực, rồi cô bật khóc nức nở.
Lúc
Vương Thâm Chiêu nhận được điện thoại của Thẩm Hiểu Đường và có mặt ở căn hộ mà
cô và Trần Tầm đang thuê, Thẩm Hiểu Đường đã mệt đến mức đang tựa vào tường
chuẩn bị ngủ thiếp đi, nước mắt vẫn còn đọng trên khuôn mặt xinh xắn. Vương
Thâm Chiêu bước đến với vẻ xót xa, vỗ vào vai cô nói: “Dậy đi, sao lại ngủ ở
cửa vậy, không sợ mất đồ à?”.
Thẩm
Hiểu Đường giật nảy mình và mở mắt ra, cười với vẻ hẫng hụt nói: “Đại ca, ngoài
thân tớ ra, tớ đã để mất hết mọi thứ có thể mất rồi…”.
“Đừng
nghĩ linh tinh! Có chuyện gì thì nói tớ nghe xem nào!”. Vương Thâm Chiêu đỡ cô
dậy nói.
“Không
thể nói được, Phương Hồi có bầu rồi, đứa bé… là của Trần Tầm”. Mắt Thẩm Hiểu
Đường lại ngân ngấn nước.
“Hả?”.
Vương Thâm Chiêu sững sờ, cậu nhớ đến vụ xung đột giữa Trần Tầm và Quảng Cường
lần trước, tính ra cũng mới chỉ hơn một tháng trước.
Thẩm
Hiểu Đường đã xách hai túi nhỏ và xuống đến giữa cầu thang, rồi cô ngoái đầu
lại nói với Vương Thâm Chiêu: “Đại ca, đi thôi, cậu xách hộ tớ túi to nhất đó,
còn lại bọn mình sẽ làm thêm chuyến nữa là hết”.
“Hiểu
Đường…”. Vương Thâm Chiêu ngập ngừng nói: “Chắc cái thai đó không phải của
Trần Tầm đâu… đợt vừa rồi… Phương Hồi đã… với một cậu khác… Quảng
Cường, cậu biết chứ? Chính là cậu ta, một kẻ rất lăng nhăng… Sau khi biết
chuyện, Trần Tầm còn đánh nhau với hắn”.
Thẩm
Hiểu Đường sửng sốt nhìn Vương Thâm Chiêu, nét mặt đã lấy lại được sinh khí,
nhưng sau đó lại sầm xuống nói.
“Đi
thôi, trời sắp tối rồi”.
“Cậu
vẫn đi ư?”. Vương Thâm Chiêu nhìn cô bằng ánh mắt thắc mắc.
“Ừ”.
Thẩm Hiểu Đường rơm rớm nước mắt gật đầu nói: “Tình yêu mà tớ cần phải vô cùng
tuyệt vời, trong lúc tớ cần, người ấy phải ở bên tớ, trong lúc tớ buồn, người
ấy phải bảo vệ tớ. Nhưng Trần Tầm không làm được điều đó, cậu ấy không kéo tớ
lại cũng không bảo vệ tớ, cậu ấy đã nói với tớ những điều tớ không muốn nghe
nhất, cậu biết không, vừa nãy lúc cậu đến, tớ còn có ảo giác rằng chắc là cậu
ấy đã quay về rồi, nhưng không phải… Tớ biết cậu ấy là người tốt và tớ cũng
biết là cậu ấy yêu tớ, nhưng cậu ấy quá nặng lòng với Phương Hồi, nặng đến nỗi
tớ không thể chịu nổi…”.
“Hiểu
Đường…”.
“Tớ
phải để cho hắn hối hận và không có cơ hội níu kéo nữa! Hối hận đến tột độ!
Đáng đời hắn ta!”. Thẩm Hiểu Đường lại bước lên nói, cô mở ba lô và lấy ra một
tập giấy note, bóc ra một trang, viết gì đó rồi dán lên cửa: “Lúc đầu tớ hận
hắn vô cùng, không muốn nói gì với hắn nữa, thôi giờ vẫn phải để lại cho hắn
lời nhắn gì đó! Đại ca, bọn mình
về thôi!”.
Thẩm
Hiểu Đường kiên quyết ra về, căn phòng ấm áp, tuyệt vời đó đã mãi mãi ở lại sau
lưng cô, Vương Thâm Chiêu liền khoác vai cô nói: “Hiểu Đường! Sẽ có một người
như thế yêu cậu! Trong lúc cậu cần sẽ xuất hiện ngay lập tức, trong lúc cậu
buồn sẽ bảo vệ cậu, không để cậu thất vọng, và chắc chắn cũng sẽ không nói
những điều khiến cậu phải buồn!”.
“Ừ!”.
Thẩm Hiểu Đường gục vào vai Vương Thâm Chiêu và khóc.
Lúc
Trần Tầm từ bệnh viện trở về căn phòng họ thuê đã là hơn chín giờ tối, dưới ánh
trăng, cậu nhìn thấy mẩu giấy cuối cùng mà Thẩm Hiểu Đường để lại cho cậu, bên
trên chỉ viết hai chữ “bye bye” rất đơn giản, bên cạnh đó, Thẩm Hiểu Đường còn
vẽ thêm một chú gấu nhỏ dễ thương, chỉ có điều lần này chú gấu không cười mà
trên mi có đọng một giọt nước mắt.
Trần
Tầm đứng trước cánh cửa khép kín và bật khóc, trong tay cậu là tờ giấy xét
nghiệm của Phương Hồi, bên trên đóng dấu (+) đỏ chói.