Phương
Hồi biết chuyện Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường sống chung với nhau qua lời kể của
Lưu Vân Vi, cô bạn nói đã tận mắt nhìn thấy bọn họ tay trong tay đi vào khu tập thể gần trường và bạn cùng
phòng Thẩm Hiểu Đường cũng nói cô không sống ở phòng nữa.
“Chắc
chắn là làm chuyện đó rồi”. Lưu Vân Vi nói với giọng quả quyết.
Lí
Kì nhìn vẻ lạnh lùng của Phương Hồi nói: “Cũng chưa chắc…”.
“Hê!
Bà tưởng bọn họ là thiện nam tín nữ hả! Nếu không làm thì sao lại ở với nhau!”.
Lưu Vân Vi trợn mắt nói: “Phương Hồi, cậu thua cuộc là vì không làm chuyện đó
với Trần Tầm! Nếu các cậu mà làm trước thì chắc hắn ta cũng không quay sang tán
tỉnh Thẩm Hiểu Đường đâu, đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, bọn
tớ cũng tiếc thay cho mối tình của các cậu!”.
Tiết
San lườm Lưu Vân Vi một cái rồi chu môi về phía Phương Hồi, Lưu Vân Vi mới chịu
dừng lại.
Biết
được tin này, mặc dù bề ngoài Phương Hồi không thể hiện gì, nhưng trong lòng vô
cùng đau đớn. Cô thấy thắc mắc, chuyện mà Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường đang làm
với nhau là chuyện mà cô và Trần Tầm chưa bao giờ làm, cô không thể tưởng tượng
đó là tình yêu như thế nào, nhưng có một điểm cô không thể không khẳng định là,
dường như tình yêu của bọn họ thân mật hơn tình yêu của cô với Trần Tầm. Và khi
nghĩ đến mối tình của mình đã lùi vào dĩ vãng, bị Trần Tầm gạt ra khỏi đầu,
Phương Hồi lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Yêu đến cuối cùng, ngay cả quá khứ
mà cô luôn mang ra để an ủi mình cũng trở nên mỏng manh. Lúc đầu cô tưởng rằng
cho dù trải qua bao mối tình, cả hai cũng đều sẽ trân trọng gìn giữ những kỉ
niệm đã qua, nhưng thực tế cho thấy, mới lại giẫm đạp lên tình yêu cũ, song
song với việc hút hết dưỡng chất của nó, còn nở ra đóa hoa rực rỡ hơn, và quá
khứ cũng lụi tàn theo nó, biến thành cái xác khô khốc, thậm chí không còn sót lại
tro tàn.
Sau
giờ học hôm thứ ba, Phương Hồi vẫn đứng ở tầng ba để nhìn bọn họ, cô đi theo
Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường về nhà, cô nhìn thấy bọn họ mua rau và hoa quả
trước khu tập thể, Trần Tầm xách hết các túi nilon xanh xanh đỏ đỏ, Thẩm Hiểu
Đường khoác tay cậu, trả giá với chủ hàng, bớt đi được số lẻ, Trần Tầm đã thơm
Thẩm Hiểu Đường một cái, hai người nhìn nhau cười, trông họ như đôi vợ chồng
trẻ mới cưới.
Phương
Hồi đi theo họ như người mộng du, nhìn họ bước vào cửa một đơn nguyên, nhìn đèn
trên tầng bốn bật sáng, nhìn Thẩm Hiểu Đường mặc áo phông của Trần Tầm và đi
xuống mua bia, nhìn Trần Tầm xuống sân đón cô rồi vội vã kéo cô chạy lên tầng,
nhìn ánh đèn thấp thoáng của tivi đang chiếu World Cup, nhìn người trong khu
tập thể mỗi lúc một thưa, màn đêm mỗi lúc một dày đặc, nhìn ngọn đèn màu vàng
cam đó vụt tắt…
Hôm
đó Phương Hồi đã ngồi dưới sân khu nhà Trần Tầm và Thẩm Hiểu Đường thuê một
đêm, bao kỉ niệm cũ ùa về, mùa đông làm món vằn thắn nát ở nhà Trần Tầm, cùng
Trần Tầm đi mua đồ trong siêu thị gần nhà cậu, xem Trần Tầm, Triệu Diệp, Kiều
Nhiên đá bóng, đi mua nước ngọt cho bọn họ, mặc chiếc áo khoác của Trần Tầm sau
khi bị quệt bánh gato lên khắp mặt hôm sinh nhật, hồi đó Lâm Gia Mạt còn nói cô
mặc rất đẹp, nhìn rất sexy. Cô đã từng nghĩ chuyện sẽ làm đám cưới với Trần
Tầm, nghĩ đến chuyện sẽ làm tình với cậu, nghĩ đến chuyện sinh con cho cậu,
thậm chí đã lén đặt tên cho cả đứa con… Nhưng họ đã chạm vào nhau gì đâu,
người chung chăn chung gối với Trần Tầm bây giờ không phải là Phương Hồi.
Mọi
kỉ niệm đã phai mờ, Trần Tầm đã rời xa cô, Lâm Gia Mạt đã rời xa cô, Kiều Nhiên
đã rời xa cô, Triệu Diệp đã rời xa cô, Phương Hồi ôm vai mình, vừa khóc nức nở
vừa cảm nhận nỗi cô đơn tột độ. Cô nghĩ hay là cách yêu của mình không ổn, càng
yêu say đắm lại càng đau đớn hơn, đã trao gửi tất cả nhưng đổi lại chỉ có sự
lãng quên, tóm lại là những gì mất được đều đã mất, còn gì để giữ gìn nữa?
Sau
khi trời sáng, Phương Hồi loạng choạng đứng dậy, cô nhìn lên cửa sổ của căn hộ
trên tầng bốn và nói tạm biệt, sau đó ra về mà không ngoái đầu nhìn lại, từ đó
trở đi, Phương Hồi đã lựa chọn con đường không b có thể quay trở lại.
***
Hơn
nửa năm đó Trần Tầm không liên lạc gì với Phương Hồi, nhưng thỉnh thoảng vẫn
gặp Lâm Gia Mạt, mặc dù họ đều muốn nhắc đến Phương Hồi, nhưng không ai nói
được gì, bữa cơm hôm tết không chỉ có máu và nước mắt, mà còn có cả tuổi tuân
tươi đẹp đã vỡ tan của họ. Lâm Gia Mạt đã lựa chọn rời xa Trần Tầm, nhưng cô
không đủ can đảm để quay về với Phương Hồi, không phải mọi thứ mất đi đều lấy
lại được. Trước đây hai người không thiếu chuyện gì để nói, hiện giờ lại chỉ
biết nhìn nhau im lặng, cộng với việc mỗi người có một nhóm bạn bè riêng, cuối
cùng cũng ngày càng gặp nhau ít hơn. Sau đó qua Tống Ninh, Trần Tầm mới biết
được chuyện của Lâm Gia Mạt, cậu ta thường xuyên than thở Lâm Gia Mạt thế này,
Lâm Gia Mạt thế kia, thời gian đó, ngày nào Tống Ninh cũng ở bên Lâm Gia Mạt,
cùng đi ăn, cùng học từ mới tiếng Anh gì đó, giữa bọn họ cũng có cái gì đó khá
mờ ám, nhưng vẫn ở mức trên tình bạn dưới tình yêu. Nghĩ đến đợt mới nhập học,
Tống Ninh không biết gì về tên cô, còn cô thì suýt bị Cao Khả Thượng hiểu lầm
là người yêu của Trần Tầm, giờ nhìn lại sự thân sơ hiện nay, Trần Tầm cũng cảm
thấy buồn.
***
Trần
Tầm nói đợt đó Lâm Gia Mạt đã từng nói với cậu một câu rằng: “Trần Tầm, cậu
không biết Phương Hồi yêu cậu thế nào đâu. Tớ không phản đối chuyện cậu và Thẩm
Hiểu Đường yêu nhau, tớ cũng biết tình yêu không thể nghe theo sự điều khiển
của lí trí, nhưng tớ thương Phương Hồi. Cậu ấy rất ngờ nghệch, tớ không sợ cậu
ấy yêu cậu mà chỉ sợ cậu ấy hận cậu, hận cậu nhưng lại không muốn làm tổn
thương đến cậu, như thế cậu ấy sẽ làm tổn thương chính mình”.
Đợt
đó Trần Tầm chỉ thấy hơi buồn, nhưng cũng không để ý lắm và đợi đến khi cậu
hiểu ra được điều Lâm Gia Mt nói có nghĩa là gì thì mọi chuyện đều đã muộn.
Không
phải Trần Tầm đã quên hẳn Phương Hồi, cũng không phải cậu không nhớ cô, mà cậu
cảm thấy sau hôm nói chuyện đó, cả hai đã hiểu ra rằng việc rời xa nhau có lẽ
sẽ tốt hơn là để mọi chuyện diễn ra mập mờ. Hơn nữa cậu và Thẩm Hiểu Đường sống
chung với nhau ở ngoài nên cũng không hay gặp nhau trong trường n>Chỉ có một
lần, đó là hôm chuẩn bị diễn ra kì thi tiếng Anh cấp 4, qua Tống Ninh, Trần Tầm
lấy được đề bài luận mà mọi người đồn thổi là sẽ thi trong kì thi tiếng Anh cấp
4, cậu cũng không dám truyền tay nhiều người, sau khi đưa cho Thẩm Hiểu Đường
một đề, cậu nghĩ cũng nên đưa cho Phương Hồi. Tối đến sau khi đi ăn với Thẩm
Hiểu Đường ở ngoài, Trần Tầm liền nói là về kí túc xá lấy đồng hồ rồi một mình
về trường.
Tần
ngần một lúc dưới sân khu kí túc của Phương Hồi, cuối cùng Trần Tầm vẫn quyết
định nhắn tin cho cô, bảo cô xuống. Phương Hồi nhắn lại muộn rồi phải đi ngủ,
thái độ rất lạnh nhạt. Trần Tầm sốt ruột, vội nói là đề thi tiếng Anh, bảo cô
phải xuống ngay. Nhưng tin nhắn tiếp theo của Phương Hồi đã khiến cậu sững
người, cô viết: “Không cần đâu, cảm ơn anh, em không đăng kí thi”. Trần Tầm
đứng một lát dưới sân rồi mới chậm rãi ra về, cậu không biết Phương Hồi không
đăng kí thi thật hay là chỉ đơn thuần là không muốn gặp cậu, nhưng bất luận là
lí do nào thì cũng có thể nhận ra được một điều rằng dường như Phương Hồi đã
bắt đầu một cuộc sống mà cậu không hề hay biết và gạt cậu ra ngoài cuộc sống
đó. Mặc dù đã có sự chuẩn bị trước về mặt tinh thần, nhưng vẻ xa lạ và lạnh
lùng này vẫn khiến Trần Tầm cảm thấy buồn, cậu nhớ chiếc bóng mảnh dẻ của
Phương Hồi, đột nhiên cảm thấy hình như cậu không muốn Phương Hồi quên mình,
giống như cậu không quên Phương Hồi vậy.
Trần
Tầm vừa nghĩ vừa quay về căn nhà mình đang thuê, lúc đứng ngoài cửa nghe thấy
tiếng Thẩm Hiểu Đường, cậu mới bừng tỉnh gạt đi suy nghĩ kì quái này. Một điều
trùng hợp là anh Kiệt và chị Tân lại cãi nhau, nguyên nhân là do anh Kiệt liên
lạc với người yêu cũ, nhân lúc chị Kiệt không có nhà đã nhắn tin cho cô bạn đó,
nhắn cho đến khi điện thoại hết pin, vẫn chưa thấy đã, anh Kiệt lại lấy điện
thoại của chị Tân để nhắn, cuối cùng ăn vụng không biết chùi mép, để lại dấu
vết trong hòm thư.
Thực
ra thì cũng không có gì là nghiêm trọng, chỉ là một câu nói: “Heo con, đi ngủ
thôi!”.
Nhưng
chị Tân vẫn không chịu buông tha, kéo anh Kiệt tra hỏi: “Tại sao anh vẫn gọi
đứa khác là heo con! Anh nói thế có nghĩa là sao? Trong lòng anh, bọn tôi không
khác gì nhau ư?”
“Ôi
dào, thì chỉ gọi cho vui thôi mà, anh có nói gì đâu mà em phải nghiêm trọng hóa
vấn đề như vậy”. Anh Kiệ
“Tôi
không biết! Anh gọi tôi như thế thì không được gọi nó như thế! Nó có giặt tất
cho anh bao giờ không? Có nấu mì cho anh bao giờ không? Có ngồi thâu đêm suốt
sáng với anh bao giờ không? Có viết mười lá thư tâm sự với anh bao giờ không?”.
Chị Tân chỉ vào anh Kiệt nói như bắn súng liên thanh.
“Thôi
thôi, chị Tân đừng giận nữa, anh Kiệt đã kiểm điểm và rút kinh nghiệm rồi mà…”.
Thẩm Hiểu Đường kéo chị Tân nói.
“Hiểu
Đường, em không biết đó thôi! Đàn ông coi trọng mối tình đầu lắm, con bé mà bọn
họ yêu đầu tiên, dù không xơ múi được gì nhưng bọn họ vẫn tôn thờ như thiên
thần! Xét cho cùng thì cũng chỉ là vụng trộm thôi! Chị không phục! Tại sao nó
lại được như vậy chứ!”. Chị Tân trợn mắt nhìn hai anh chàng nói.
Trần
Tầm đưa mắt nhìn anh Kiệt với vẻ vô tội, anh Kiệt liền thở dài rồi ôm chặt chị
Tân nói: “Thôi thôi thôi, từ nay về sau anh sẽ không liên hệ với cô ấy nữa, hơn
nữa chỉ gọi một mình em là heo con thôi được chưa!”.
“Thôi
thì người ta tha cho đấy!”. Chị Tân vẫn hậm hực, nghe thấy anh Kiệt nói vậy vừa
tức vừa buồn cười, không kìm được liền bật cười.
Cơn
bão táp này đã trôi qua, tối đến Thẩm Hiểu Đường và Phương Hồi nằm trên giường,
Trần Tầm vẫn còn đang nghĩ về chuyện của Phương Hồi, đột nhiên Thẩm Hiểu Đường
trở mình, nằm đè lên người cậu hỏi: “Này! Anh khai thật đi! Trước đây anh gọi
Phương Hồi là gì?”.
“Hả?”.
Trần Tầm sững người ra một lát rồi nói: “Thì gọi là Phương Hồi thôi, sao vậy?”.
“Gọi
Phương Hồi thôi ư? Không có cách gọi thân mật à? Bà xã này, cưng này, em yêu
thương hay gì đó hả!”. Thẩm Hiểu Đường ghé sát vào mặt cậu hỏi.
“Không
có!”. Trần Tầm cau mày nói: “Em cứ nhắc mãi đến người ta làm gì! Không có
chuyện để nói sao?>“Em hỏi thì có sao! Anh bực bội gì vậy, hay là vẫn nhớ
người yêu cũ hả!”. Thẩm Hiểu Đường giận dỗi nói.
“Em
đừng có nhiều chuyện như thế! Tự nhiên lại gây sự, chẳng đâu vào đâu cả! Chị
Tân gây chuyện em cũng bắt chước ư?” Trần Tầm quay mặt đi nói.
“Anh
nhiều chuyện đấy! Ghét quá!”. Thẩm Hiểu Đường nghiến răng nằm xuống giường, lúc
đầu cô nghĩ chắc Trần Tầm sẽ quay sang ôm cô, nhưng hồi lâu không thấy động
tĩnh gì.
Hai
đứa thiếp đi trong sự bực tức, quay lưng vào nhau, cả đêm không nói gì thêm.