Khi kể đến đây, Phương
Hồi liền thở , một lúc lâu, cô chỉ im lặng và nghịch chiếc cốc, dường như cuộc
nói chuyện này chưa từng xảy ra. Tôi không giục cô, tôi biết, chắc chắn sự việc
xảy ra sau đó sẽ khiến cô cảm thấy vô cùng đau khổ, thế nên cho dù Phương Hồi
nói hay không nói, đều không phải là điều tôi có thể quyết định.
Khoảng 20 phút trôi qua,
cổ họng cô phát ra tiếng nức nở, sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn tôi, mắt hơi ươn
ướt, nói nhỏ: “Trương Nam, cấp ba anh học ở quận Tây Thành đúng không?”.
“Ừ, trường H”. Tôi tà
lời.
“Thế… thế anh có biết
chuyện cổng trường B xảy ra vụ đâm người chết không?”. Bàn tay cô lại bắt đầu
run rẩy.
“Có, anh có biết…”.
Sự kiện này đã từng gây
chấn động các trường cấp hai ở Bắc Kinh một thời gian, có hai phiên bản chính
sử và dã sử. Trong giờ giáo dục công dân, giáo viên các trường và cảnh sát các
quận đều coi nó là ví dụ phản diện để cảnh báo tình trạng bạo lực học đường và
tội phạm thiếu niên, đồng thời luôn nhắc nhở chúng tôi rằng, tuyệt đối không
được kéo bè kéo cánh, cũng không được đánh nhau, càng không được mang vũ khí
đến trường, tuyệt đối không được đâm chém nhau. Người ta đồn rằng cậu đó chính
là trùm sỏ của trường B, vì bạn gái mà đi đánh nhau với một đám học sinh trường
khác, trong lúc đánh nhau đã bị gã “Cửu Long Nhất Phụng” ở quận Hải Điện xử lí,
dĩ nhiên, cũng có người nói là bị xxoo ở quận Tây Thành, Sùng Văn xử lí, trường
B thua cuộc, lúc chết, cậu ta còn gọi tên cô gái đó, trong tay nắm chặt sợi dây
chuyền mà cô ấy tặng…
Tóm lại là bất luận chính
sử hay dã sử, năm đó đúng là Bắc Kinh đã xảy ra vụ việc này, tổng kết lại thành
một câu đơn giản là: Học sinh trường trường B và một số học sinh trường ngoài
cùng với một nhóm xã hội đen đánh nhau ở cổng trường B, nhiều người bị thương,
một người tử vong.
“Trường cấp hai của em
chính là trường B, cậu học sinh tử vong tên là Lí Hạ, là… bạn em hồi đó”.
Bàn tay tôi cũng đột
nhiên run rẩy, rượu trong cốc sánh ra ngoài một ít, tạo thành vết nước màu đỏ
kì dị trên bàn…
Từ cấp một lên cấp hai,
Phương Hồi không phải là cán bộ lớp, cũng không có mối quan hệ nào. Chính vì
thế không có sự lựa chọn nào khác, cô và rất nhiều bạn học sinh cấp một bị đảo
danh sách và đẩy về trường THCS B – một trường hạng 3.
Ở Bắc Kinh, có rất nhiều
trường điểm của thành phố nổi tiếng cả nước, có rất nhiều trường trọng điểm của
quận có lịch sử lâu đời, cũng có rất nhiều ngôi trường bình thường như thế.
Trong đó có trường có thể còn tạm ổn, thành tích không nổi trội, nhưng ít nhất
là học sinh dễ quản lí, nhưng cũng có những ngôi trường thực sự khiến ngành
giáo dục phải đau đầu, không những thành tích kém mà học sinh còn rất hư, hút
thuốc, uống rượu, đánh nhau, gây gổ, hết thế hệ học sinh này đến thế hệ học
sinh khác, tạo thành điều tiếng rất xấu cho trường, trường B chính là một ngôi
trường nằm trong số đó.
Hiện nay chắc là các bậc
phụ huynh sẽ không để con em mình thua trên vạch xuất phát như vậy, chỉ cần có
một chút khả năng, ít nhất cũng phải kiếm một trường điểm của quận để học. Thậm
chí vì chất lượng dạy học mà không tiếc tiền mua nhà trả góp, cả nhà chuyển đến
các khu vực có nhiều trường học tốt, chỉ sợ bị “xô đẩy” về những trường như
trường B.
Còn hồi đó, người ta chưa
ý thức đầy đủ sự phân hóa giai cấp được bắt đầu từ con trẻ, sau nhiều kì thi
chuyển cấp, học sinh được chia ra thành nhiều trình độ khác nhau. Chính vì thế
Phương Hồi cũng không thấy có vấn đề gì, trường B thì trường B, tốt nghiệp cấp
hai thi vào một trường điểm cấp ba cũng đâu có vấn đề gì. Và thế là sự việc đã
kết thúc bằng một dấu chấm giữa sự tình nguyện và không tình nguyện của cô.
Khi năm học lớp mới bắt
đầu, đúng là Phương Hồi chỉ tập trung vào học, cho dù bạn bè xung quanh nghịch
ngợm, gây chuyện, cô đều chuyên tâm ngồi ở dãy bàn đầu tiên chăm chú nghe
giảng. Phương Hồi kín đáo, sống nội tâm, lại nhút nhát, đối với với cô, học các
thói hư tật xấu khó hơn nhiều so với học những điều hay lẽ phải. Chính vì vậy thành
tích học tập của cô luôn đứng đầu khối và vượt rất xa so với học sinh đứng thứ
hai.
Một học sinh giỏi và chăm
ngoan như vậy, thường sẽ không bị học sinh hư quấy rối. Vì các thầy cô đều quý
mến họ, họ không dễ bị bắt nạt, hơn nữa không phải cùng đường, gây rối cô cũng
chẳng để làm gì. Nhưng vẫn có một tình huống khác khiến hai nhóm học sinh này
dính dáng đến nhau, đó chính là sự ngưỡng mộ.
Những con trai hồi đó
cũng là thật lòng, luôn có thiện cảm với những cái hay c, hoặc là thích những
cô gái xinh đẹp, hoặc là thích những cô gái học giỏi. Một cô gái gần bùn mà
chẳng hôi tanh mùi bùn, hơn nữa lại ưa nhìn như Phương Hồi, dĩ nhiên cũng được
rất nhiều người quý, Lí Hạ chính là người nằm trong số đó.
Không giống như Phương
Hồi, Lí Hạ là cậu học sinh học hành không ra gì, lên cấp hai lại càng vô tổ
chức hơn. Cậu cao to hơn những cậu bạn khác, người cũng khỏe mạnh, việc gì cũng
dám xuất đầu lộ diện. Cậu đã kết giao được với một đám bạn lông bông nên cũng
có được một chút tiếng tăm ở trường B.
Hồi đó Phương Hồi có một
tật nhỏ, vì sống hơi nội tâm, đứng trước mặt người khác luôn tỏ ra căng thẳng,
thế nên có tật nói lắp, biệt hiệu của cô trong lớp là Nói Lắp. Một điều trùng
hợp là, tiểu thuyết Cổ Hoặc Tử nổi tiếng khắp cả nước năm xưa, bạn gái của Trần
Hạo Nam cũng mang cái tên này. Lí Hạ rất mê Cổ Hoặc Tử, chỉ ước minh được như
trong truyện, phiêu bạt giang hồ, cuối cùng một tay che trời.
Biệt hiệu của Phương Hồi
khiến cậu thấy chắc chắn cô gái này có duyên với minh, còn đó là lương duyên
hay nghiệt duyên thì cậu chưa bao giờ nghĩ đến. Hồi đó nổi lên phong trào xem
bói bằng cách gộp ngày sinh nhật, tính toán xác suất yêu thành công. Lí Hạ đã
sai một cậu bạn của mình xem cho cậu và Phương Hồi, nghe nói tí lệ thành công
lên tới 99%, điều này các khiến cho cậu giữ vững niềm tin tán đổ Phương Hồi
hơn.
Tuy nhiên, chắc chắn cậu
không thể ngờ rằng, con số chỉ thiếu 1% là trọn vẹn này lại đưa cậu về với cái
chết.
Trong mắt tôi, cách theo
đuổi Phương Hồi của Lí Hạ rất trẻ con. Cũng chỉ là buổi trưa mua que kem, bảo
bạn bè mang đến cho Phương Hồi, không nhận được không quay về. Hoặc là mua một
gói kẹo, lúc đi qua bàn Phương Hồi thì tung vào mấy cái. Lại còn cố tình đùa
giỡn quanh cô, coi mình là đại ca, hùng hổ nói không cho phép ai tán tỉnh
Phương Hồi. Thỉnh thoảng lại viết một, hai lá thư nghe rất mặn mà nhưng sai
chính tả bung bét.
Cách làm này đã thực sự
khiến Phương Hồi hàng ngày phải sống trong sự sợ hãi, các cô bạn chơi thân với
cô tưởng cô và Lí Hạ yêu nhau thật, sợ quá không dám chơi với cô nữa.
Nhưng Phương Hồi nói,
nhiều lúc Lí Hạ cũng rất tốt, mùa thu đến giờ tan học, cậu sẽ đứng ngoài trường
đợi cô, nhặt một chiếc lá đòi chơi trò kéo co bằng cuống lá, để cô phải bật
cười rồi mới chịu về, rất trẻ con. Cậu ta cũng không phải quá bám riết lấy cô,
thường xuyên lén bám đuôi và theo cô về nhà, Lí Hạ nói cuộc đời của họ còn dài,
đợi cậu có vị trí trong giang hồ rồi tính chuyện yêu đương sau. Cô cũng không
biết hồi đó mình có thích Lí Hạ hay không, vì cô chưa kịp nghĩ kĩ thì Lí Hạ đã
chết.
Nguyên nhân gây ra vụ
việc này là Phương Hồi bị trấn lột ở cổng trường. Hồi đó đám học sinh hư ở Bắc
Kinh rất thích làm chuyện này, đứng chầu trực trước cổng trường, chuyên chọn
những học sinh hiền lành để bắt nạt, trấn lột tiền hoặc chai nước gì đó. Một
ngôi trường có học sinh tạp nham như trường B, tình trạng này lại càng phổ biến
hơn, đám người trấn lột Phương Hồi là học sinh trường khác và mấy tay du côn
trong xã hội, cũng không có gì quá đáng lắm, chỉ trấn mất 12 tệ của cô.
Không hiểu thế nào mà
chuyện này lại đến tai Lí Hạ, cậu liền nổi khùng ngay. To gan thật, dám bắt nạt
cả người yêu của Lí Hạ à! Chiều hôm sau cậu liền gọi thêm mấy người nữa, nói
mấy hôm tới phải trực ở cổng trường, đánh cho đám trấn lột Phương Hồi một trận
mới hả giận. Phương Hồi cũng biết chuyện này, chắc chắn là cô cho rằng không
cần thiết phải làm như vậy, nhưng cô cũng không đi nói với Lí Hạ, cô cảm thấy
như thế không ổn, tự nhiên lại như giữa họ có chuyện gì thật.
Hai ngày sau, đám Lí Hạ
đã túm được đám người đó thật. Bọn họ đã có sự chuẩn bị từ trước, chẳng nói
chẳng rằng mà xách ngay quả khóa hình chữ Ư và dây xích rồi xông tới. Lúc đầu
đối phương còn ngơ ngác, sau đó sực hiểu ra vấn đề, lập tức lao ngay vào cuộc
chiến. Mặc dù bọn họ ít người, nhưng hầu hết là dân đã từng đánh nhau, đám Lí
Hạ dù sao cũng là học sinh, đánh được một lúc thì có chiều hướng xuống sức. Đám
người đó vốn cũng không muốn làm to chuyện, cũng đã chuẩn bị rút lui, nhưng
đúng lúc này Phương Hồi lại dắt xe đi ra, Lí Hạ không muốn mất mặt trước cô,
lại xông lên đập quả khóa vào một thằng. Bị đánh, thằng đó liền cáu tiết, thụi
lại cho Lí Hạ một quả, ngón tay của hắn có đeo vòng chìa khóa, nghe nói đánh
như thế, đối phương sẽ thấy rất đau. Nhưng hắn quên rằng trên đó còn có một con
dao gấp rất nhọn, tong tích tắc đó, không hiểu thế nào mà con dao lại bật ra,
đâm thẳng vào bụng Lí Hạ.
Lúc đó tất cả mọi người
đều sững sờ, cổng trường đang ồn ào đột nhiên im lặng như tờ, Lí Hạ gục xuống
đất, co giật liên hồi, máu ngấm qua áo đồng phục, chỉ một lát đã lênh láng
Đám bạn của Lí Hạ vội
chạy đến đỡ cậu, gọi lớn tên cậu, có học sinh thì chạy vào trường gọi giáo
viên. Lí Hạ nằm ở đó, vẻ uy phong trước đây cũng biến mất, cậu ôm bụng, mặt tái
đi vì sợ, mếu máo vừa khóc, vừa nói: “Tớ không muốn chết, tớ không muốn chết,
tớ không muốn chết..
Phương Hồi sợ tái người,
giữa lúc luống cuống, cô nhìn thấy hình như Lí Hạ đưa tay về phía cô, bàn tay
đó đỏ rực vì máu, khiến cô sợ quá vội lùi ra sau hai bước.
Thầy cô trong trường đã
chạy ra, họ vừa hoảng hốt liên hệ với xe cấp cứu và cảnh sát, vừa vội giải tán
đám học sinh đang vây trước cổng trường, quát lớn: “Không được lang thang trong
trường! Tất cả về nhà ngay!”.
Học sinh dần dần giải
tán, không biết ai đẩy Phương Hồi một cái: “Mau về thôi!”.
Đầu óc Phương Hồi trống
rỗng, cô thẫn thờ đáp một câu “Ừ”, rồi theo dòng người ra về.
Hôm đó, sau khi về nhà,
Phương Hồi bị sốt, cô xin nghỉ học ba ngày, đến khi đi học lại, thì Lí Hạ đã
không còn nữa. Con dao nhọn đó đã đâm trúng gan cậu, nên mọi người chưa kịp đưa
cậu đến bệnh viện thì cậu đã trút hơi thở cuối cùng.
Một tuần sau, sau khi tan
học, học sinh trong trường tự phát tổ chức lễ truy điệu. Vì Lí Hạ là người rất
hào hiệp, nên có khá đông bạn bè đến viếng. Bạn bè Lí Hạ đều đeo một bông hoa
trắng được gấp từ giấy viết, nhìn lên tấm ảnh tập thể treo cạnh bảng và sụt sịt
khóc. Phương Hồi đứng bên cạnh, không ai nói với cô câu nào, gần như tất cả mọi
người đều biết vì sao Lí Hạ lại chết, tuy nhiên gần như đều không biết giữa
Phương Hồi và Lí Hạ có mối quan hệ như chúng tưởng tượng hay không. Chúng cho
rằng, Phương Hồi cần phải chịu trách nhiệm trước cái chết của Lí Hạ.
Ngày hôm sau đi học, tất
cả mọi người đều tháo bông hoa trắng ra, Phương Hồi cũng tháo ra. Nhưng trong
giờ giải lao, đám bạn của Lí Hạ lại bước đến trước mặt cô, cầm một bông hoa
trắng và nói với cô rằng: “Cậu đeo vào đi”. Không ai nói chuyện với cô, cũng
không có ai quan tâm đến cô, Phương Hồi lặng lẽ đón lấy và cài lên áo đồng phục
Từ đó đến khi tốt nghiệp
cấp hai, khi đi học, Phương Hồi đều đeo một bông hoa trắng.
Kể xong những chuyện này,
Phương Hồi như con búp bê bong bóng bị xì hơi, gục người xuống bàn khóc nức nở.
Bóng cô run rẩy hiện trong đám nước màu đỏ đó, nhìn rất đau đớn.
Tôi cảm thấy điều bi ai
lớn của cuộc đời là trong lúc còn chưa nhận thức được đầy đủ về thế giới, vì
một hành động ngây ngô mà thay đổi hoàn toàn số phận. Chuyện của Lí Hạ là một
ví dụ điển hình. Giả vờ giang hồ nghĩa hiệp có nghĩa lí gì không? Khi bọn họ
ngủ gật trong giờ học, đánh nhau sau giờ học, hơi một tí là gây gổ với người
khác, thể hiện mình, họ có bao giờ nghĩ rằng sẽ đem lại cho cuộc đời của mình
và cuộc đời người khác điều gì hay không?
Không, cậu ta không thể.
Chính vì thế con đường cậu ta chọn không thể khiến cậu ta quay đầu được nữa.
Tôi thực sự thông cảm cho
cảnh ngộ trớ trêu này và liên tục vỗ nhẹ xuống vai Phương Hồi, nói: “Không sao,
mọi chuyện đã qua rồi mà”.
Một lát sau, Phương Hồi
thôi không khóc nữa, cô quệt nước mắt ở khóe mắt, nét mặt u ám, nói: “Anh có
biết không, bạn thân của Lí Hạ, chính là cậu bạn thời để chỏm của Trần Tầm đã
nhận ra em đó, cậu ấy tên là Đường Hải Băng”.
Tôi nghĩ, thời gian quay
ngược trở lại, Đường Hải Băng cũng kể cho Trần Tầm và đám bạn của cậu nghe câu
chuyện này, tuy nhiên, chắc chắn là cậu ta cũng kể với giọng rất phẫn nộ, vừa
kể vừa chửi, có khi còn thêm mắm thêm muối gì nữa.
Thực tế cũng đúng là như
vậy, trong lúc Trần Tầm chuẩn bị đuổi theo Phương Hồi, Đường Hải Băng liền kéo
ngay cậu lại và quát: “Mặc kệ nó! Sao ông lại tìm loại con gái đó! Ông có biết
nó là ai không?”.
Cô bạn mặc chiếc áo len
bó sát người và ra mở cửa cho họ tên là Ngô Đình Đình, cô đã phát hiện ra vẻ
bất thường của Đường Hải Băng, liền hỏi: “Cậu ấy là ai vậy? Trước đây ông có
quen
Đường Hải Băng hậm hực
nói: “Còn nhớ hồi cấp hai tôi đã từng kể cho mọi người nghe chuyện ông bạn tôi
bị đâm chết hay không?”.
“Nhớ, không phải chính là
thằng bạn phải bỏ mạng vì người yêu đó sao”. Cậu bạn bên cạnh tiếp lời, cậu này
tên là Tôn Đào, cô bạn gái đi cùng với cậu là Dương Tình.
“Đúng vậy, con bé người
yêu đó chính là Phương Hồi!”. Đường Hải Băng nhìn Trần Tầm nói.
“Ông nói ai vậy!”. Trần
Tầm bắt đầu cáu.
“Nói con bé đó! Nó là đứa
kinh khủng lắm đấy! Bán đứng ông mà ông còn đứng đếm tiền cho nó à!”. Đường Hải
Băng quạt lại.
“Vớ vẩn! Không thể thế
được!”. Trần Tầm bực bội nói.
“Ông coi ông kìa! M.kiếp!
Tôi lừa ông làm gì! Sao nó lại hớp được hồn ông nhỉ? Nó đâu có xứng với ông?”.
Đường Hải Băng nhổ một bãi nước bọt nói.
“Tôi thấy Hải Băng không
lừa ông đâu, con bé người yêu ông có đáng tin cậy không?”.
“Phương Hồi không phải là
hạng người đó!”. Trần Tầm không thể tin, hình ảnh Phương Hồi trong lòng cậu
hoàn toàn khác với cô nàng hư hỏng mà Đường Hải Băng kể.
“Sao ông không hỏi chuyện
ngày xưa của cậu ta? Có người yêu hay không? Ít nhất là nói những chuyện về
thời cấp hai ấy! Chuyện cổng trường có người bị đâm chết chẳng phải ầm ĩ một
thời gian còn gì! Nếu tôi biết cậu ấy học trường B, chắc chắn tôi sẽ hỏi”.
Dương Tình nói.
“Tôi…”. Trần Tầm không
biết phải nói gì, cậu không biết Phương Hồi học trường cấp hai nào, lần nào nói
đến chủ đề này, cô cũng lảng sang chuyện khác, lúc đó cậu cũng không nghĩ gì
nhiều, nhưng bây giờ nghĩ lại, thấy đúng là rất khả ng
“Tớ nghĩ chắc cậu ta
không nói cho ông biết cậu ta học trường nào đúng không?”. Ngô Đình Đình nói
trúng tim đen Trần Tầm.
“Cậu ấy… cậu ấy có
nói!”. Trần Tầm vội vàng phủ nhận.
“Thôi đừng giả vờ nữa, m.
kiếp! Ông cần gì phải lừa bọn tôi? Đằng nào thì cô nàng có phải là người yêu
của bọn tôi đâu!”. Đường Hải Băng bực bội khua tay: “Nếu ông thấy nó ổn, nó
tuyệt vời thì cứ việc yêu! Bất luận nó là người thế nào, đã từng làm chuyện tồi
tệ gì, ông đều yêu nó vạn năm, thì ông cứ việc đuổi theo! Tôi cũng quan tâm làm
đếch gì, kể cả sau này ông chết đường chết chợ, tôi đi qua cũng chẳng buồn
nhìn!”.
Cuối cùng Trần Tầm không
đuổi theo, cậu ngồi phịch xuống ghế sofa, thẫn thờ nhìn về phía trước, hồi lâu
không nói câu nào.
Ngày hôm đó, không ai còn
tinh thần nào chơi đùa nữa, Trần Tầm ngồi một lát rồi ra về, trước khi đi,
Đường Hải Băng còn nhìn cậu với ánh mắt không yên tâm. Trần Tầm bực bội quá:
“Nhìn cái đếch gì! Tôi về nhà! Không đi tìm nó đâu!”.
“Đừng có không biết thế
nào là tốt, xấu!”. Đường Hải Băng quặc lại.
“Thôi thôi! Các ông mỗi
người bớt đi một câu xem nào! Trần Tầm, ông về nhà suy nghĩ cho kĩ!”. Thấy hai
người lại chuẩn bị cãi nhau, Tôn Đào vội vàng xoa dịu.
“Về đây!”. Trần Tầm cúi
đầu mặc áo khoác rồi ra cửa.
“M.kiếp!”. Đường Hải Băng
châm một điếu thuốc, chửi: “Mọi người nhìn xem! Từ nhỏ đến lớp tôi và Trần Tầm
tức nhau không quá năm lần, hôm nay đã chiếm mất hai lần rồi! Mà xem cái con bé
Phương Hồi đó có cái gì tốt đẹp chứ? Năm xưa tôi đã cảm thấy nó có chút vấn đề,
hiện giờ Trần Tầm chẳng khác gì Lí Hạ, như người bị ma ám! Tôi không biết con
bé Phương Hồi đó có cái gì hay nữa!”.
“Thì mỗi người một sở
thích mà! Tớ nghĩ hôm nay chắc chắn Trần Tầm vẫn đi tìm con béDương Tình ngồi
cạnh Đường Hải Băng nói.
“Nếu nó làm thế thì tôi
cũng chịu, tóm lại là Phương Hồi đừng hòng lấy lòng được tôi, gặp lần nào tôi
sẽ chửi lần đó! Nó khác gì Bạch Phong, đây cũng được coi là cướp đi một mạng
người”.
“Ông thần kinh à! Đừng có
nổ linh tinh! Nói cho ông biết nhé! Không đến lượt ông phải đứng ra nói về vụ
Bạch Phong! Ông tưởng mình là sứ giả tình yêu, là hóa thân của chính nghĩa à!
Coi bộ dạng của ông kìa!”. Ngô Đình Đình bực quá, đứng dậy chỉ thẳng vào mặt
Đường Hải Băng nói.
“Thôi thôi! Hôm nay mọi
người sao vậy, tự nhiên cứ gây gổ với nhau thế!!”. Không đợi Đường Hải Băng lên
tiếng, Tôn Đào liền kéo Ngô Đình Đình ra.
“Tất cả là tại con bé
Phương Hồi đó!”. Đường Hải Băng ném mẩu thuốc lá, hậm hực kết luận.
Không nằm ngoài sự dự
đoán của Dương Tình, hôm đó Trần Tầm vẫn đi tìm Phương Hồi.
Sau khi về đến nhà, bất
luận làm chuyện gì, đầu óc cậu cũng rối bời, cứ nghĩ đến Phương Hồi. Cậu chơi
đàn một lúc bài hát Một miếng vải hồng vừa học được, lời bài hát cứ vọng đi
vọng lại trong đầu:
“Hôm đó em dùng một miếng
vải hồng
Bịt chặt mắt anh, rồi che
kín cả bầu trời
Em hỏi anh nhìn thấy
những gì
Anh nói rằng anh đã nhìn
thấy hạnh phúc
Cảm giác này thực sự
khiến anh ấm lòng
Nó khiến anh quên đnh
không có nơi để ở
Em hỏi anh rằng muốn đi
đến nơi nào
Anh nói rằng anh sẽ bước
theo con đường của em
Không nhìn thấy em cũng
không nhìn thấy đường
Bàn tay anh cũng bị em
nắm chặt
Em hỏi anh đang nghĩ gì
vậy
Anh nói rằng anh muốn em
tự quyết định
Anh nghĩ rằng em không
phải là sắt
Nhưng lại mạnh mẽ, rắn
rỏi như sắt
Anh có cảm giác rằng trên
người em có máu
Vì bàn tay em thật nồng
ấm yêu thương
Anh có cảm giác rằng đây
không phải là mảnh đất hoang dã
Nhưng lại không nhìn thấy
mảnh đất này đã nứt nẻ từ lâu
Anh có cảm giác rằng anh
muốn uống nước
Nhưng miệng em đã bịt kín
miệng anh>
Anh không thể đi, anh
cũng không thể khóc
Vì cơ thể anh đã cạn khô
Anh muốn mãi mãi ở bên em
như vậy
Vì anh hiểu nhất nỗi khổ
của em”.
Trần Tầm cảm thấy Phương
Hồi như đang bịt mắt cậu lại, đúng là cậu cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng đồng
thời cũng rất ngơ ngác. Cậu không biết đằng sau niềm hạnh phúc này là gì, điều
này khiến cậu thực sự không yên tâm. Nhưng cậu lại không thể ca thán điều gì,
vì cậu đã cam tâm tình nguyện sa vào trong đó, hơn nữa cũng chính vẻ bí ẩn đó
của Phương Hồi ngay từ giây phút ban đầu đã cuốn hút cậu.
Lúc Trần Tầm đến nhà
Phương Hồi, trời đã tối, đó là một tòa nhà cao tầng hết sức bình thường, tường
ngoài đã bong tróc một nửa, trên kẽ tường còn có vết thoát nước đen xì. Trần
Tầm đứng dưới sân, dùng điện thoại công cộng gọi vào số điện thoại nhà của cô,
Phương Hồi nhấc máy, Trần Tầm bảo cô xuống dưới, cô ngần ngừ một lát rồi đồng
ý. Thời gian nói chuyện qua điện thoại chưa đầy một phút, hết 2 hào.
Phương Hồi xuống sân,
nhìn bốn xung quanh hỏi: “Cậu đến một mình à? Đường Hải Băng đâu?”.
“Sao cơ? Cậu tưởng bọn tớ
kéo quân đến đây để hỏi tội cậu à?”. Trần Tầm nói.
“Không hẳn là vậy…”Phương
Hồi cúi đầu.
“Lẽ nào cậu có tội thật
ư?” Trần Tầm nhìn thẳng vào mắt cô.
Phương Hồi đột ngột ngước
mắt lên, nét mặt từ kinh ngạc chuyển sang thất vọng, mãi cho đến khi không còn
thể hiện gì nữa. Cô lạnh lùng đáp: “Cậu bảo có thì có thôi”.
Trần Tầm không thoải mái
lắm, đã lâu lắm rồi Phương Hồi không nói chuyện với cậu như vậy, dường như hai
người lại quay về với thời gian mỗi người một góc, không ai liên quan đến ai,
điều này khiến cậu không thể chịu nổi.
“Thế rốt cuộc là thế nào!
Tại sao cậu không kể với tớ”. Trần Tầm bực bội lớn tiếng.
“Kể cho cậu… thì mọi
thứ sẽ không như bây giờ sao?” Nét mặt lạnh lùng của Phương Hồi thoáng vẻ u
buồn.
“Cậu không tin tớ à? Hay
là đúng như lời Đường Hải Băng nói? Tớ nghĩ về cậu thế nào, cậu còn không hiểu
nữa sao? Tớ đã bao giờ giấu cậu điều gì chưa? Còn cậu, nói thật nhé, hiện giờ
cái mà tớ biết về cậu, cùng lắm chỉ là trên thế giới này có một con người là
cậu!”. Trần Tầm bức xúc nói.
“Hóa ra trong mắt cậu, tớ
là người như vậy à, được, tớ hiểu rồi”. Phương Hồi gật đầu nói: “Một người như
thế cậu thích làm gì? Thế gian thiếu gì người mà sao cậu lại thích tớ? Trần
Tầm, cậu đã bao giờ tin tớ chưa?”.
Nước mắt Phương Hồi giàn
giụa, Trần Tầm thẫn thờ đứng đó, cậu chưa bao giờ nhìn thấy Phương Hồi như vậy,
cũng chưa bao giờ nghe thấy cô nói những lời gay gắt như vậy, tự nhiên cậu
không biết phải làm gì.
“Lúc đầu tớ đã định sẽ
nói chuyện nghiêm túc với cậu, kể cho cậu nghe chuyện ngày xưa. Nhưng bây giờ
điều đó không cần thiết nữa, đối với cậu, con người tớ cũng chỉ như vậy…”.
Phương Hồi không nói thêm
gì nữa, nước mắt lăn xuống lã chã, cô quay người định chạy lên nhà, lúc đó cô
thực sự rất tuyệt vọng.
Nhưng Trần Tầm đã túm
chặt tay cô từ phía sau.
Bàn tay, không phải ống
tay áo, không phải cánh tay, mà là bàn tay.
Đây là lần đầu tiên bọn
họ nắm tay nếu gọi là nắm tay thì cũng hơi miễn cưỡng, nhưng sự tiếp xúc khác
với bình thường này vẫn đủ để cả hai thấy ngại ngùng, vô hình đã xoá đi sự lạnh
lùng, căng thẳng trước đó.
“Cậu… làm gì vậy!”.
Phương Hồi đỏ mặt, giãy ra nói.
“Phương Hồi, cậu nghe
đây. Hôm nay tớ đến đây là để nói với cậu rằng, cho dù trước đây cậu thế nào,
kể cả cậu đã từng giết người phóng hỏa, tớ cũng vẫn thích cậu!”. Trần Tầm nhìn
cô, nghiêm túc nói.
Phương Hồi run rẩy rồi
bật khóc, nhưng không còn giãy giụa nữa.
“Nhưng cậu đừng nói dối
tớ, cũng đừng giấu tớ, tớ… thích cậu thật mà!”. Mắt Trần Tầm cũng bắt đầu đỏ
hoe.
Phương Hồi gật đầu, nức
nở nói: “Tớ sẽ nói cho cậu biết… tớ kể cho cậu hết… cậu biết không, thực ra
tớ rất sợ vì chuyện này mà cậu không nói chuyện với tớ nữa, vừa nãy… tớ thực
sự buồn…”
Ngày hôm đó, Phương Hồi
đã kể hết cho Trần Tầm nghe chuyện đó, còn Trần Tầm thì nắm chặt tay cô từ đầu
đến cuối. Mười ngón tay hai đứa đan vào nhau, không ai chịu buông tay ra.