Trần Tầm và Phương Hồi
chiến tranh lạnh với nhau ba ngày.
Quãng thời gian ba ngày
nói dài cũng không phải là dài, nói ngắn cũng không phải là ngắn. Nhưng đối với
chuyện tình cảm, đủ để bắt đầu, cũng đủ để kết thúc.
Trong thời gian này, buổi
trưa Lâm Gia Mạt lại đi tìm Tô Khải, dần dần cũng biết được nhà anh ở đâu,
thích màu gì, thích uống loại đồ uống , thậm chí còn lấy hết can đảm hỏi anh
thích mẫu con gái nào, nếu tìm bạn gái thì có yêu cầu gì.
Và câu trả lời của Tô
Khải đã khiến cô rất phấn chấn, anh nói: “Thích cô bé đáng yêu, không nên nhiều
chuyện. Nếu tìm bạn gái, hê hê, như em là được rồi!”.
Vừa lên lớp, Lâm Gia Mạt
liền lấy ngay tấm card điện thoại 201 vừa mua ra, ra hành lang nhắn tin cho Tô
Khải.
“Xin gọi hộ số 52466…
Cao Y Y… Chữ “Cao” trong từ cao hứng, “Y” trong từ y luyến [lưu luyến] ạ…
lời nhắn là em quý anh… đúng rồi, em quý anh, nhắn tin hộ em 3 lần! Cảm ơn!”.
“Cao Y Y là tên cậu bịa
ra hả?”. Phương Hồi hỏi.
“Ừ”. Lâm Gia Mạt cười
nói: “Cậu nghe thấy chưa? Vừa nãy anh ấy nói người như tớ là được rồi!”.
“Ừ! Nhưng lớp mình làm gì
có người tên như thế đâu!”.
“Ngốc ạ! Cao Y Y chính là
muốn ám chỉ lớp 10 [1] đó! .
“Vậy hả!”. Phương Hồi sực
hiểu ra vấn đề: “Cậu kinh khủng thật!”.
“Phải học hỏi mới làm
được thế!”. Lâm Gia Mạt khoác vai cô nói: “Cậu chưa nói chuyện với Trần Tầm
à?”.
“Chưa”.
“Như thế có được không?
Cậu ấy cũng không gọi điện thoại cho cậu à?”.
“Không”. Ánh mắt Phương
Hồi sầm xuống: “Thôi, chắc là cậu ấy thấy tớ rắc rối quá!”.
“Cậu nói gì vậy! Chuyện
này có gì phải sợ rắc rối chứ? Tớ nghĩ các cậu nên nói chuyện với nhau”.
“Tính sau”. Phương Hồi
hít một hơi thật sâu, kéo tay Lâm Gia Mạt đang đặt trên vai xuống, nói: “Thôi
vào lớp đi”.
Hai đứa vừa vào lớp thì
nghe thấy ngoài cửa có tiếng con gái gọi: “Bạn ơi! Bạn gọi hộ tớ Trần Tầm
với!”.
Phương Hồi liền quay đầu
lại, đứng trước cửa chính là cô bạn Vương Mạn Mạn ngồi dưới khung bóng rổ hôm
đó. Vương Mạn Mạn đang cùng một cô bạn khác vừa cười rất tươi vừa xách một túi
nilon đen rất to, tựa người vào khung cửa nói: “Cảm ơn nhé!”.
Lâm Gia Mạt bực bội gọi:
“Trần Tầm! Có người tìm!”.
Trần Tầm vội chạy ra
ngoài, Triệu Diệp đứng sau hú lên mấy tiếng như trêu chọc.
Phương Hồi không nhìn
cậu, lặng lẽ về chỗ.
“Có chuyện gì vậy?”. Trần
Tầm hỏi: “Các cậu xách gì thế?”.
“Vỏ chai!”. Vương Mạn Mạn
cười nói: “Lớp tớ đang tổ chức thu gom phế liệu ở trường, sau đó mang đi bán!
Số tiền thu được sẽ làm quỹ lớp, cậu xem lớp cậu có chai, lon nước ngọt nào vứt
đi không thì cho tớ!”
“Có đầu óc kinh doanh quá
nhỉ! Thầy Thôi bảo các cậu làm thế à?”.
“Không, bọn tớ tự phát
thôi, mau lên!”. Vương Mạn Mạn đẩy nhẹ vào vai Trần Tầm.
Cậu quay vào, hỏi từng
bàn một, đến chỗ Phương Hồi và Lâm Gia Mạt, cũng chỉ thờ ơ hỏi một câu: “Có vỏ
chai nào vứt đi không? Lon bỏ không cũng được!”.
“Không có!”. Lâm Gia Mạt
nói.
Trần Tầm không hỏi tiếp
Phương Hồi mà đi sang bàn khác.
“Con bé đó ghê thật! Mò
sang tận lớp người ta để tán tỉnh!”. Lâm Gia Mạt nói với giọng căm ghét: “Trần
Tầm cũng vớ vẩn quá, cần gì phải quan tâm đến chuyện của cậu ta! Không thấy
phiền hà à?”.
“Bọn họ là bạn học cùng
cấp hai mà”. Phương Hồi bình thản nói.
“Nhưng cũng không cần
thiết phải thân mật như vậy! Không hiểu cậu ta làm thế là có ý gì!”.
“Ý gì thì mặc kệ cậu
ta!”. Phương Hồi lấy sách vở của tiết học sau ra, đặt mạnh xuống góc phải trên
bàn.
Các tiết học sau đó,
Phương Hồi đều không nghe được gì nhiều. Cô cảm thấy có lẽ chuyện của cô và
Trần Tầm sẽ chấm dứt ở đây, không biết ai đúng ai sai, có lẽ cũng không có cái
gọi là đúng sai, chỉ tại cô kì vọng nhiều quá. Trần Tầm xuất sắc như vậy, vì lí
do gì mà suốt ngày phải ở bên cô? Cô có gì đáng để Trần Tầm phải đối xử và quý
mến một cách chân tình đâu?
Phương Hồi mỉa mai mình,
di chân xuống mầm non vừa đâm chồi trong trái tim. Cô chỉ muốn tự tay đốt hết
mọi niềm hi vọng, kể cả cảm giác đau đớn trong lòng cũng không muốn giữ lại.
Mọi tuyệt vọng đều là do niềm hi vọng gây ra, ảo tưởng ngọt ngào thường sẽ biến
thành nỗi cô đơn và vết thương tê tái. Chính vì thế cô không dám đi tìm Trần
Tầm để xác nhận, cô sợ nếu câu nói lạnh lùng này được thốt ra từ miệng Trần Tầm
thì sẽ đau đớn biết bao.
Nhưng sau khi tan học,
trong lớp chỉ còn lại một hai người, Trần Tầm liền bước đến chỗ cô.
“Cậu ở lại một lát được
không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu”. Trần Tầm nói.
Phương Hồi không nói gì,
cô lặng lẽ thu dọn sách vở, tim đau nhói từng hồi. Cô nghĩ rằng cuối cùng Trần
Tầm vẫn sẽ nói ra những câu đó với cô, nhưng cô không hề muốn nghe, kể cả chia
tay, cô cũng sẽ không khóc lóc, càng không muốn cãi cọ, sau này chắc chắn cũng
sẽ không gây phiền hà cho Trần Tầm. Tốt nhất là buông tay ra, việc gì cứ phải
đích thân nói ra những lời gây tổn thương cho đối phương?
“Cậu nghe thấy không! Có
Trần Tầm có vẻ bực bội, kéo tay cô nói.
Phương Hồi khẽ giãy tay
ra, nhưng Trần Tầm nắm rất chặt, cô không giãy ra được.
“Còn có gì để nói nữa!”.
Phương Hồi ngẩng đầu lên, nhìn Trần Tầm với ánh mắt tuyệt vọng.
Trần Tầm liền buông tay
ra, lồng ngực phập phồng, hạ thấp giọng và run rẩy nói: “Được, được, được lắm!
Cậu không có gì để nói thì tớ sẽ nói! Tớ hiểu rồi! Nhưng Phương Hồi ạ, cậu
không thể như vậy được! Nếu hồi đầu cậu nói với tớ là cậu thích Kiều Nhiên thì
tớ cũng đã không giống thằng ngốc như bây giờ! Hôm đó nhìn thấy cậu đứng ngoài
sân, cậu có biết là tớ mừng thế nào không? Đáng lẽ buổi trưa có cuộc họp của
Hội học sinh, tớ liền nói ngay với Vương Mạn Mạn rằng tớ không đi nữa, tớ muốn
ở bên cậu thêm một lát! Còn cậu thì sao? Tớ tưởng chai nước đó là cậu mua cho
tớ, lại còn bẽn lẽn đưa tay ra lấy nữa. Có phải cậu thấy rất thích thú khi trêu
tớ không? Kể cả chai nước đó là cậu mua cho Kiều Nhiên thì cũng không cần thiết
phải đưa trước mặt tớ! Cậu… rốt cuộc là cậu có ý gì?”.
Phương Hồi sững sờ nhìn
mặt Trần Tầm đỏ tía tai vì giận, đột nhiên cô có cảm giác rằng hình như có điều
gì đó không giống như cô nghĩ.
“Tớ… không phải tớ…”
Phương Hồi chưa nói dứt
lời thì Lâm Gia Mạt xông từ ngoài cửa vào ngắt lời.
Lâm Gia Mạt thở hổn hển,
gọi Triệu Diệp bằng giọng hốt hoảng: “Đám học sinh trường dạy nghề hôm trước
đang… ở ngoài cổng trường!”.
“Mấy thằng?”. Triệu Diệp
vội hỏi.
“Ba… ba thằng!”
“M.kiếp! Ba thằng thì sợ
cóc gì! Cho chúng nó một trận thôi!”. Triệu Diệp vứt ngay ba lô vừa đeo lên
lưng xuống bàn, la lớn.
“Đi! Tôi cũng đi!”. Trần
Tầm quayọi lớn: “Kiều Nhiên có đi không?”.
“Dĩ nhiên là đi rồi!”.
Kiều Nhiên cũng bỏ ba lô xuống.
“Đừng đi!”. Phương Hồi
vội kéo Trần Tầm nói, nhưng Trần Tầm lại hất tay cô ra, cùng Kiều Nhiên gọi
thêm mấy cậu bạn nữa rồi chạy xuống cầu thang.
“Hả! Làm sao bây giờ! Tớ
định bảo cậu ấy trốn đi!”. Lâm Gia Mạt nói với giọng lo lắng.
“Đi gọi Tô Khải đi!”.
Phương Hồi nói.
“Ừ! Để tớ đi tìm anh
ấy!”. Mắt Lâm Gia Mạt sáng lên, quay đầu rồi chạy mất.
Nghe xong những gì Lâm
Gia Mạt báo cáo, Tô Khải không nói gì mà gọi thêm mấy cậu nữa trong đội bóng
rổ. Lại còn dặn Lâm Gia Mạt và Phương Hồi rằng đừng ra ngoài cổng trường.
Phương Hồi quay về lớp mà
như người ngồi trên chảo lửa, cô đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài
cửa sổ, nhưng không nhìn thấy bóng dáng bọn họ đâu.
“Đi lâu thế nhỉ, không
biết có xảy ra chuyện gì không?”. Phương Hồi hỏi với giọng lo lắng.
“Chắc là… không sao
đâu”. Lâm Gia Mạt cũng rất sốt ruột.
“Hay là bọn mình nói với
cô giáo đi! Nhỡ…”
“Không được!”. Lâm Gia
Mạt nói rất kiên quyết: “Chuyện này không được để các cô giáo biết! Tô Khải nói
sẽ bị khai trừ khỏi đội đấy! Không cẩn thận còn bị kỉ luật nữa!”.
“Thế làm thế nào bây
giờ!”. Phương Hồi nói như chuẩn bị khóc.
“Về rồi! Về rồi!”. Lâm
Gia Mạt nhảy bật dậy, chỉ ra ngoài cửa sổ hét: “Cậu nhìn kìa!”.
Phương Hồi liền kéo ngay
Lâm Gia Mạt chạy xuống sân, họ gặp Tô Khải ở cổng trường, Lâm Gia Mạt vội kéo
anh lại nhìn một lượt từ đầu xuống chân, từ phải sang trái.
“Anh không sao chứ?!”.
Lâm Gia Mạt hỏi.
Tô Khải liền cười và khua
tay, giơ hai ngón tay thành hình chữ V lên: “Ổn rồi!”
“Lạy trời lạy đất!”. Lâm
Gia Mạt đan mười ngón tay vào nhau cầu nguyện: “Tốt quá!”.
“Trần… Trần Tầm đâu?
Anh có nhìn thấy cậu ấy không?”. Phương Hồi khác hẳn ngày thường, ngắt lời bọn
họ, hỏi.
“Đi sau!”. Tô Khải nói.
Phương Hồi vội chạy tiếp,
không kịp nói gì với Lâm Gia Mạt. Giữa đường lại gặp Kiều Nhiên và mấy cậu cùng
lớp, cũng không nói gì nhiều, hỏi Trần Tầm đâu rồi chạy đi, mãi cho đến tận
cuối cùng, cô mới nhìn thấy Trần Tầm.
Trên người Trần Tầm có
dính ít bụi đất, cậu đang vừa cúi đầu bước vừa đá viên đá.
“Trần… Tầm”. Phương Hồi
gọi nhỏ.
Trần Tầm liền sững người,
ngước mắt lên với vẻ kinh ngạc, sau đó lại quay đầu sang chỗ khác, nói: “Gì
vậy?”.
“Cậu không sao chứ?”.
“Không sao”. Trần Tầm
phủi bụi đất trên người, nói: “Cậu chưa về à?”.
“Tớ… đang đợi cậu”.
“Đợi tớ? Không phải đã
nói là không còn gì để nói nữa sao?”. Trần Tầm nhếch mép, thờ ơ nói.
“Chai nước đó, là tớ mua
cho cậu!”. Phương Hồi nhìn Trần Tầm: “Cậu từng nói là thích uống nước trà đen
của hãng Thống Nhất nhất mà”.
“Thế… thế sao cậu lại
đưa cho Kiều Nhiên?”. Trần Tầm có vẻ ngại ngùng, lại tiến thêm mấy bước về phía
cô.
“Không phải đã có người
mua nước cho cậu rồi đó sao?”. Phương Hồi cúi đầu nhìn mũi bàn chân của mình,
nói.
“À! Ý cậu là Vương Mạn
Mạn hả? Cậu ấy nhờ tớ vặn hộ chai nước! Sau đó thấy tớ ra nhiều mồ hôi quá nên
cho tớ uống”. Trần Tầm chợt hiểu ra vấn đề.
“Tớ không thích Kiều
Nhiên”. Đôi mắt Phương Hồi ngân ngấn hơi sương: “Người tớ thích… là cậu”.
Trần Tầm liền ngoác miệng
cười, cậu đưa tay lên mũi, nói: “Lúc đầu tớ tưởng là tớ hết hi vọng rồi cơ,
trong lòng buồn kinh khủng, vừa nãy trút giận xuống hết mấy thằng trường dạy
nghề rồi”.
Phương Hồi mím môi, nước
mắt rơi lã chã, rơi xuống cả áo đồng phục, Trần Tầm vội đỡ vai cô, cúi xuống
nhìn cô hỏi: “Sao vậy? Sao cậu lại khóc?”.
“Tớ tưởng… cậu thích
Vương Mạn Mạn cơ…”
“Sao có chuyện đó được!
Thích cậu ấy thì việc gì tớ phải cuống lên như vậy?” Trần Tầm nhìn vào mắt
Phương Hồi: “Người tớ thích là cậu! Ngốc ạ!”.