Gần mười giờ, Cận An xuất hiện ở cao ốc lân cận, hôm nay anh đi xe điện ngầm đến đây, hiếm khi nào ở một nơi có thể tự do tự tại, không ai nhận ra anh. Cận An cầm mảnh giấy ghi địa chỉ, nhìn cao ốc trước mắt, chắc đây rồi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Cận An khép lại áo khoác nâu, chưa muốn bước vào cao ốc, tâm tình anh có hơi rối ren, dù anh biết bên trong có bác sĩ có thể giúp anh, nhưng anh lại không muốn nói chuyện riêng của mình với người khác, vậy nên, bây giờ anh vào không được về không xong, xoắn xuýt đứng một chỗ.
Trong căn phòng làm việc được trang trí đơn giản, Giản Ưu ngồi trên ghế salon êm ái màu trắng, cầm trên tay một quyển sách, đang chờ Cận An đến. Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã mười giờ, anh còn chưa tới, đang do dự à? Không phải cô chưa từng gặp tình huống này, nhiều bệnh nhân của cô đều bày tỏ họ phải do dự rất nhiều lần mới đến được, đôi khi đã đến ngoài phòng khám nhưng vẫn không đi vào.
Có những người chấp nhận mình bị bệnh về sinh lý như cảm cúm đau ốm, song lại cực kỳ tị huý bệnh tâm lý, thậm chí cho rằng bệnh tâm lý cũng như bệnh tâm thần, không muốn để người khác biết tinh thần của bản thân có vấn đề.
Thời gian trôi qua từng giây, đã mười giờ rưỡi, Giản Ưu ra khỏi phòng tìm Amy, mà lúc này, Cận An cuối cùng cũng đi vào phòng khám.
“Xin chào, tôi có hẹn với Dr. Hope lúc mười giờ.” Cận An đi thẳng đến quầy lễ tân nói.
“Xin anh chờ một chút.” Sau khi lễ tân xác nhận liền mời Cận An vào, dẫn đến chỗ Amy, kết quả, lần đầu tiên gặp mặt của hai người lại chính ở văn phòng không lớn của Amy.
Giản Ưu phản ứng đầu tiên, cô đã lên mạng xem trước về tư liệu liên quan đến Cận An, cho nên liền nhận ra gương mặt Cận An, huống hồ đó là gương mặt làm người ta không dễ dàng quên được. Cô đưa tay ra nói: “Xin chào, tôi là Katrina Hope.”
Cận An thấy lạ, anh không biết vì sao mình lại được đưa đến đây, người anh hẹn là Dr. Hope, anh Lâm nói đó là một ông già, thế nào mà anh lại gặp hai cô gái trẻ? Hơn nữa một người trong đó nói tên cô ấy là Katrina Hope, cô ấy có quan hệ gì với Dr. Hope ư? Tuy nhiên anh sẽ không quên lễ nghi, khẽ năm nhẹ bàn tay Giản Ưu, “Xin chào, tôi là Ansel, tôi có hẹn với Dr. Hope.”
Giản Ưu cười cười, “Tôi chính là Dr. Hope.” Cô biết ý của Cận An, anh muốn nói người anh hẹn hôm nay là Raymon, nhưng cô không phải cũng là Dr. Hope à? Mặc dù trong phòng khám để phân biệt cô và Raymon, đều gọi là Dr. Raymon và Dr. Katrina.
Cận An ngẩn người, nhìn bác sĩ trẻ trước mặt, nhất thời không biết nói gì.
“Không bằng chúng ta vào phòng làm việc của tôi rồi nói chuyện tiếp?”
Cận An gật đầu, theo Giản Ưu vào phòng làm việc, dĩ nhiên Giản Ưu đưa anh vào phòng làm việc khác, phòng đó là nơi họ trò chuyện với khách cho nên trang trí trong phòng dùng tông màu xanh nhạt, đây là màu tự nhiên, khiến cho người ta cảm thấy bình thản yên bình, với người mệt mỏi có thể thư giãn, với những người tinh thần sa sút, thể xác và tinh thần gặp stress cũng có lợi ích khá tốt. Ngoài ra còn có thêm chút sắc xanh lẫn vàng ấm áp, nói tóm lại, cách bài trí như vậy sẽ khiến khách hàng có thể thả lỏng và bình thản.
Giản Ưu mời Cận An ngồi xuống, nở nụ cười tạo khoảng cách an toàn, cô nghĩ rồi nói: “Tôi có thể gọi anh là Ansel chứ?” Giản Ưu hỏi bằng tiếng Trung, cô nghĩ tiếng Trung sẽ giúp Cận An thả lỏng hơn tiếng Anh.
Cận An sửng sốt, anh nhìn ra được cô bác sĩ này là người châu Á, nhưng không ngờ cô biết nói tiếng Trung, ở nơi đất khách quê người lại được nghe ngôn ngữ thân thuộc, Cận An cũng mở lòng hơn với Giản Ưu.
“Được.”
Ghế salon trong phòng không phải để đối diện mà để lệch góc sáu mươi độ, tạo cho người ta có cảm giác đang được lắng nghe chứ không phải mặt đối mặt căng thẳng như đi phỏng vấn.
Giản Ưu cười cười, “Vậy anh có thể gọi tôi là Katrina, hoặc gọi tên tiếng Trung của tôi là Giản Ưu, chúng ta coi như nói chuyện phiếm, anh có thể từ từ thả lỏng. Có muốn uống gì không?”
“Cho tôi một cốc nước là được.” Cận An định nói cho anh ly cà phê, nhưng lo ngại đến trở ngại gần đây của mình, anh sợ sẽ nôn cho nên chọn nước lọc.
Giản Ưu chú ý đến một ít vẻ đờ đẫn trên mặt anh, cô đi ra cái quầy bar nhỏ trong phòng rốt hai cốc nước, đưa một cốc cho Cận An.
Giản Ưu chưa hỏi gì, Cận An đã nói: “Dạo gần đây tôi cảm thấy hơi mệt.”
Giản Ưu có chút kinh ngạc, bởi vì cô cho rằng Cận An mãi mới đến là đang do dự bất an, tất nhiên cũng có thể là do bận việc gì đấy, nhưng anh không gọi điện giải thích cùng với việc vừa rồi thấy anh thở dài, cô nghĩ khả năng trước sẽ lớn hơn, cho nên cô tưởng là Cận An sẽ không dễ dàng nói đến vấn đề tâm lý anh đang gặp phải.
“Cảm giác mệt đó như thế nào?” Giọng cô rất nhẹ nhàng, không cứng ngắc như đang làm việc, quả thật giống như một người bạn, là một người bạn tin cậy, bởi vì chỉ trong mối quan hệ này, giữa bác sĩ và bệnh nhân mới có quan hệ tốt đẹp.
Cận An nhắm mắt, tay siết cái cốc, một lúc sau anh mới nói: “Đôi lúc tôi không muốn làm gì hết, không muốn tiếp xúc với người khác, cảm thấy những nơi quen thuộc rất không an toàn, trong lòng không có chút phấn khởi nào.”
“Gần đây anh ngủ thế nào? Ăn uống ra sao?” Giản Ưu tiếp tục hỏi.
“Không tốt lắm, rất khó ngủ, đôi khi giật mình tỉnh giấc. Ăn uống cũng không tốt, thỉnh thoảng không muốn ăn, mà ăn vào thì sẽ thấy buồn nôn rồi nôn hết ra.” Khi nói đến đây, nét mặt Cận An trở nên mệt mỏi, mơ hồ thấy được quầng xanh dưới mắt, nhìn qua thì quả thật anh ngủ không ngon giấc.
Giản Ưu ghi lên cuốn sổ nhỏ đặt bên cạnh, lúc này mới lại hỏi: “Còn có điều gì khác nữa không? Vừa qua anh có gặp được chuyện vui gì không?”
Cận An định lắc đầu, thế nhưng bỗng dưng nhớ đến khuôn mặt bánh bao dễ thương của Terry, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một vòng cung, khiến khí chất trên người anh thay đổi, từ tâm tình đang xuống thấp biến thành một người tuấn nhã ôn hòa.
“Tôi gặp được một cậu bé rất đáng yêu, cậu bé rất khôn khéo lại thông minh, tôi rất thích cậu bé ấy.”
Giản Ưu nghe xong nụ cười cũng sâu hơn, “Trẻ con đúng là rất đáng yêu, chúng giống như những tiểu thiên sứ vậy.”
Cận An nghe đến ba từ “tiểu thiên sứ” liền sinh hảo cảm với cô bác sĩ trẻ, bởi vì anh cũng có cùng cảm nhận như thế, Terry đích thật là một tiểu thiên sứ đáng yêu.
Buổi trò chuyện diễn ra rất suôn sẻ, suôn sẻ đến mức ngoài dự đoán của Giản Ưu, gần đến trưa, Giản Ưu tiễn Cận An, sau đó đi vào phòng làm việc của Raymon. Hôm nay Raymon không có hẹn với bệnh nhân, ở lại cũng là vì đợi cô.
Raymon hỏi cô: “Lần đầu trò chuyện cháu thấy thế nào?” Raymon rất nghiêm túc trong công việc.
Giản Ưu nói: “Gặp trở ngại về giấc ngủ, ăn uống suy giảm, dễ mệt mỏi, thỉnh thoảng lâm vào trạng thái hoảng hốt… Đã kéo dài một thời gian, gần đây có cảm giác rõ ràng hơn về trạng thái này.”
Raymon nhíu mày, “Tâm tình cậu ấy xuống thấp?” Những đặc điểm trên đều ăn khớp với bệnh trầm cảm, nhưng cần phải tiến hành xác nhận thêm.
Giản Ưu lắc đầu, “Trông có vẻ là vậy, nhưng anh ta nói, anh ta gặp được một cậu bé, rất thích nó, khi nói chuyện vẫn tỏ ra lạc quan vui vẻ.”
“Có vẻ hơi phức tạp, nhưng xem ra thu hoạch của cháu cũng rất lớn, cậu ấy rất phối hợp à?”
Từ cuộc nói chuyện, Raymon nghĩ Cận An rất tích cực giải quyết trở ngại trong lòng, vậy sẽ dễ tìm cách giải quyết hơn.
“Vâng ạ, hơi ngạc nhiên, anh ta bằng lòng nói đến một vài tình huống của mình.” Tuy nhiên Giản Ưu không lạc quan được như Raymon, vì cô có cảm giác Cận An còn kháng cự một vài chuyện, có những giai đoạn hiện tại anh không nhắc đến, mà khi nhắc đến anh tỏ ra rất nôn nóng và u buồn. Cho nên, trên thực tế, trừ những biểu hiện liên quan đến thân thể và tinh thần cô đã biết được một ít ra thì những cái khác hoàn toàn không biết gì cả.
Raymon gật đầu, tạm bỏ qua công việc, ông cười hỏi Giản Ưu: “Thế thôi, lần đầu tiên nói chuyện trực tiếp với ca sĩ mình thích, cháu có cảm giác ra sao?”
Giản Ưu thực sự bị Raymon làm cho vừa bực mình vừa buồn cười, cô giả bộ giẫn dỗi lườm ông: “Raymon, cháu không phải cô bé mười tám tuổi, sẽ không vì gặp được thần tượng mà la hét inh ỏi, tinh thần hốt hoảng đâu.”
Raymon cười sang sảng, “Nhưng trong mắt ông, cháu chính là một cô bé.” Còn là một cô bé chưa biết yêu! Raymon lầm bầm. Ông có hơi lo lắng, cháu gái của ông không phải gặp trở ngại gì về tình cảm đấy chứ? Làm thế nào mà đến giờ còn chưa “điện giật” với đàn ông? Ông nhớ là có mấy thanh niên tài giỏi đẹp trai theo đuổi cô cũng không thấy cô bằng lòng, còn không thèm nhắc đến những thiếu niên hồi còn đi học.
“Ưu Ưu này, cháu nên tìm bạn trai đi.” Raymon rất nghiêm túc, ông không vì điều gì khác, chỉ là ông cảm thấy trong đời người nên có một mối tình, không có tình yêu thì đời người đâu còn hoàn chỉnh, với lại Ưu Ưu còn là con gái, càng cần được tình yêu tưới nhuần.
Giản Ưu cúi mắt, không phải cô không muốn yêu đường, mà là cô còn chưa tìm được người khiến mình động lòng, đã lâu rồi cô không nếm thử mùi vị động lòng là thế nào… À mà cũng không đúng, khi đó, ở quán coffee của Á Đình, khi lần đầu tiên được nghe giọng ca của Ansel, dường như cô đã động lòng. Chẳng lẽ cô thật sự có cảm tình với người đó?
Giản Ưu nghĩ lại tình hình vừa rồi, Ansel xuất hiện trước mặt, không phải hình ảnh nhìn thấy trên web, là Ansel thật sự, nhưng lại không chỉ là Ansel… Cô bật cười lắc đầu, hình như mình đã nghĩ nhiều.
Raymon nhìn bộ dạng này của cô, không biết nên vui hay nên lo lắng, chẳng lẽ đúng như câu nói đùa trước đó của ông, Ưu Ưu đã sản sinh tình cảm với Ansel kia, có phải ông đã làm sai hay không? Không nên để Ưu Ưu nhận công việc này mà để ông làm?
Giản Ưu trở lại bình thường liền thấy dáng vẻ của Raymon, biết ông đang nghĩ gì liền nói: “Raymon, cháu có thể làm tốt, ông đừng lo.” Cô hy vọng có thể giúp được Ansel.
Raymon còn nói được gì, đành gật đầu, nhưng vẫn nhấn mạnh lại: “Ưu ưu, nhớ kỹ lời ông nói, nếu xảy ra chuyện đó phải rút ra, chuyển công việc cho ông.”
Giản Ưu cười gật đầu đồng ý, đi đến kéo Raymon, nói: “Được rồi mà Raymon yêu quý, bây giờ ông có nể mặt đi ăn trưa với cháu được không?”
Raymon cười ha ha, “Đi chứ, dẫn cả Terry theo luôn.” Giản Ưu tự nhiên rất sẵn lòng.