Nam Thần Biến Thành Cún

Chương 26



“Được được được, chị biết rồi, chải cho cưng ngay đây!” Tay chân Tô Tiểu Đường luống cuống vội vàng chải lông giúp nam thần.

Lúc này Phương Cảnh Thâm mới hài lòng, cằm thoải mái gác lên đùi của cô, nhẹ nhàng nằm sấp xuống, híp mắt lim dim.

Phương Cảnh Xán ở bên cạnh trông thấy thì hâm mộ không thôi, hóa ra con Thịt
Viên này bản tính không phải lãnh đạm, mà là trung thành, chỉ tỏ ra vô
cùng thân thiết với chủ nhân của nó.

“Thịt Viên thật đáng yêu…” Phương Cảnh Xán khen ngợi một câu, ham muốn nói: “Tôi luôn muốn nuôi một con cún …”.

“Vậy sao không nuôi?” Tô Tiểu Đường nhịn không được hỏi.

Phương Cảnh Xán chống cằm thở dài, vẻ mặt ai oán: “Cái này còn cần phải hỏi
sao? Anh của tôi ngay cả trên mặt đất có nhiều hơn một sợi tóc cũng chịu không nổi huống chi là nuôi cún! Ở nhà, tôi cũng không có quyền lên
tiếng!”.

“Hic…” Nhưng bây giờ bản thân Phương Cảnh Thâm lại biến thành cún, đời người quả thật rất khó đoán trước!

Tô Tiểu Đường tỉ mỉ chải lông một lượt cho nam thần : “Được rồi”.

Nhanh thế à? Động tác dịu dàng ở trên lưng dừng lại, Phương Cảnh Thâm hí nửa
con mắt, dường như có chút không vui, nhưng vẫn phải đứng lên, run run
nhúm lông trên đầu, rồi ngậm cái bàn chải đi khỏi.

Vừa mới bị quấy rầy, Phương Cảnh Xán thật vất vả mới lấy được dũng khí mở
miệng nhưng chỉ nói được một nửa, lúc này lại không dám hỏi thẳng thừng, đành phải nói quanh co lòng vòng: “Tiểu Đường, tôi giới thiệu bạn trai
cho cô được không?”.

“A?” Tô Tiểu Đường lấy làm kinh hãi, vội vàng phất tay nói: “Không cần! Nhưng sao đột nhiên cậu lại có suy nghĩ này…”.

Ra trận bất lợi, Phương Cảnh Xán cũng sốt ruột: “Vì sao không cần? Bây giờ cô độc thân, tôi thấy chuyện này rất bình thường mà” Anh còn định đề cử mình đó chứ.

“Trước mắt còn có rất nhiều dự định… Tóm lại, lúc này tôi không muốn nghĩ tới, cho dù muốn tìm, chí ít cũng phải chờ tôi giảm cân thành công đã! Bằng
không ai lại đồng ý quen với tôi!” Dĩ nhiên Tô Tiểu Đường không thể nói
chuyện ngoài ý muốn của Phương Cảnh Thâm, chẳng qua lý do này đúng thật
là nguyên nhân chiếm phần lớn.

Phương Cảnh Xán dưới tình thế khẩn cấp kéo tay Tô Tiểu Đường một cái: “Ai nói, ai nói không đồng ý, tôi lập tức…”.

Cộp cộp cộp, cái bóng đèn cún vừa mới đi không được bao lâu thì đã thong
thả bước trở lại, miệng còn ngậm một túi đồ ăn vặt, Phương Cảnh Xán đang nắm lấy bàn tay của Tô Tiều Đường, đúng lúc túi thức ăn rơi “bịch” một
tiếng lên bàn tay đó của cô.

Phương Cảnh Xán nhìn thấy túi đồ ăn vặt màu sắc rực rỡ trong tay Tô Tiểu Đường thì khuôn mặt cậu ta đen đến mức tưởng chừng như sắp phát điên, cậu
đang nghi ngờ con cún này có phải nghe hiểu tiếng người hay không, còn
cố tình đối địch với mình!

“Cưng muốn ăn cái này sao?” Nam thần sang đây đã dời đi toàn bộ lực chú ý của Tô Tiểu Đường, tận chức tận trách giúp anh xé túi nhựa, đút cho anh ăn.

Sau đó Phương Cảnh Thâm liền thuận thế trực tiếp nằm xuống đùi của Tô Tiểu
Đường, thảnh thơi mà hưởng thụ đồ ăn, hoàn toàn không có ý định muốn rời khỏi.

“Cậu vừa mới nói gì thế?” Tô Tiểu Đường vừa đút vừa hỏi.

Không khí này quả thực làm cho Phương Cảnh Xán có cảm giác mình giống như một cái bóng đèn, vẻ mặt cậu ta có chút xấu hổ “Không có gì, không có gì,
chỉ là muốn xem, xem chỉ tay cho cô mà thôi ha hả…”.

“Cậu còn biết cái này nữa à?” Tô Tiểu Đường giật mình.

Con ngươi của Phương Cảnh Xán đảo một vòng, lập tức nhếch miệng cười, đúng lúc nghĩ ra một ý tưởng rất hay.

Tiểu Đường để cho anh ta xem chỉ tay của mình, sau đó nói với cô: “Tiểu Đường, trong mệnh của cô thiếu tôi…”

A lãng mạn đến cỡ nào…

Phương Cảnh Xán ngây ngô mà tha hồ tưởng tượng đang chuẩn bị thay đổi hành
động, nhưng vào đúng lúc này tiếng đập cửa “Cốc, cốc, cốc” lại vang lên, đánh một tiếng dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng dũng khí giảm, đánh ba tiếng dũng khí không còn, Phương Cảnh Xán lại bị cắt ngang rất nhiều
lần, nhất thời như quả bóng cao su bị đâm cho xì hơi.

Hôm nay sao lại thế này, đúng là không thuận lợi mà! Haiz, coi như làm việc tốt thường gặp trắc trở! Phương Cảnh Xán đang tự an ủi mình, thì thấy
Tô Tiểu Đường đi ngang qua mở cửa, sau đó sững sờ ngay tại chỗ.

Phương Cảnh Xán tò mò thò đầu nhìn xem ai đến, tiếp đó cũng kinh ngạc mà ngây ngẩn cả người, thất thanh hô lên: “Bố?”.

“Còn có bà cố…Hai người sao lại tới đây?” Vẻ mặt của Phương Cảnh Xán khiếp sợ.

Ngoài cửa, bố của Phương Cảnh Xán, khi Phương Trạch Minh nhìn thấy con trai nhà mình thì nhíu mày hỏi: “Sao con lại ở đây?”.

“Con… Con là bạn của Tiểu Đường, qua đây làm khách không được sao? Hai người đến mới quái lạ đấy!” Phương Cảnh Xán phản bác.

Vừa nãy Tô Tiểu Đường chỉ nhận ra bà cố, nghe Phương Cảnh Xán gọi người đàn ông kia là “Bố”, mới biết, hóa ra đây là bố của cậu ta và Phương Cảnh
Thâm, vì thế càng thêm kinh ngạc, trong lòng cứ hồi hộp mãi, vội vàng
nghênh đón người vào nhà: “Bà, còn có Phương tiên sinh… Vào nhà trước
rồi nói!”.

Bà cố vừa vào cửa liền cười ha hả cầm tay Tô Tiểu Đường: “Tiểu Đường, bà và ba của Thâm Thâm đến đây là để cầu hôn!”.

“Phụt__khụ khụ khụ…” Phương Cảnh Xán sợ tới mức bị nước bọt của mình làm cho sặc,
anh đã sớm đoán được họ sang đây dĩ nhiên là có liên quan đến chuyện
kia, nhưng mà… “Cầu hôn” cách nói này làm cho người ta sốc quá đó!

Dĩ nhiên Tô Tiểu Đường cũng bị dọa, xấu hổ tới mức tay chân không biết đặt ở đâu: “Cái này…”.

Nhìn thấy đám người hỗn loạn, Phương Cảnh Thâm đứng trong phòng quay người sang hướng khác, trong
lòng dường như đang lặng lẽ buông một tiếng thở dài, anh thong thả đi
đến bên cạnh Tô Tiểu Đường, bày ra dáng vẻ cùng một phe cánh.

Tô Tiểu Đường cúi đầu nhìn thấy Phương Cảnh Thâm xuất hiện bên cạnh mình,
tâm trạng đang bối rối dần dần bình tĩnh trở lại, mặc kệ phát sinh
chuyện gì vẫn có nam thần ở đây, đến lúc đó cứ nhìn nam thần căn dặn rồi trả lời là được

Phương Trạch Minh cũng có chút xấu hổ, kéo kéo bà nội bên cạnh: “Bà, bà đừng dọa người ta chứ!”.

Bởi vì sức khỏe của vợ ông không tốt, ông vẫn chưa nói cho bà tin con trai gặp chuyện không may, bên này bà cụ lại đột nhiên ầm ĩ muốn xung hỉ cái gì đó, không đồng ý thì một
khóc hai nháo ba thắt cổ, ông là một người đàn ông, đường đường là chủ
tịch hội đồng quản trị trong công ty, nhưng thật sự không còn cách nào
khác chỉ có thể hùa nhau làm càn.

“Thật xin lỗi Tô tiểu thư, vị này chính là bà cố của Phương Cảnh Thâm, ngày
hôm qua chắc hai người đã gặp nhau rồi, cảm ơn cháu đã giúp đỡ, bà cụ
chính vì lo lắng cho chắt trai nên có chút nóng vội, cháu đừng để ý”
Phương Trạch Minh khách khách khí khí mà nói.

“Không sao…”.

Dưới ánh mắt thúc giục của bà cụ, Phương Trạch Minh kiên trì nói tiếp: “Hôm
nay đánh liều tới cửa quấy rầy, là có việc muốn xin Tô tiểu thư giúp
đỡ”.

“Vậy à… Hai người ngồi trước đi, cháu đi pha trà cho mọi người, có chuyện gì ngồi xuống rồi từ từ nói”.

Tô Tiểu Đường chạy đi châm trà, Phương Cảnh Xán vội vàng theo sát không
tha, nói nhỏ: “Tiểu Đường, cô đừng có quên chuyện lúc trước đã đồng ý
với tôi đó! Mặc kệ bọn họ nói gì, ngàn vạn lần đừng đồng ý biết không?”.

“Biết rồi, biết rồi” Thực ra Tô Tiểu Đường vội đến nỗi xoay vòng vòng, lời
nói của Phương Cảnh Xán hoàn toàn không đi qua não, cô chỉ trả lời đại
một câu thôi.

Phương Cảnh Xán nghe xong thoáng an tâm một chút.

Tô Tiểu Đường bưng trà trở lại phòng khách, nhìn thấy bà cụ sờ sờ đầu Thịt Viên, vừa vuốt ve vừa cười nói: “Tiểu Đường, cún nhà cháu nuôi thật béo tốt”.

Phương Cảnh Thâm bị bà cụ hết sờ đầu rồi lại tới nhéo mặt dường như có chút
bất đắc dĩ, Tô Tiểu Đường thấy thế không khỏi nhếch miệng nở nụ cười,
thật may đây là bà cố của Phương Cảnh Thâm, nếu là người khác chắc chắn
sẽ không chịu ngoan ngoãn nằm bò ra đấy để người ta sờ đâu.

Phương Trạch Minh và bà cụ ngồi dàn hàng trên sofa, tay Tô Tiểu Đường bị bà cụ lôi kéo, Phương Cảnh Thâm nằm sấp ở bên chân, Phương Cảnh Xán ôm đầu
gối ngồi gần cái lò sưởi, một tay đỡ trán, dáng vẻ có chút không kiên
nhẫn.

Ở trong mắt cô nam thần đã từng là một áng mây nhìn thấy nhưng không thể
với tới, nhưng mà bây giờ… Phương Cảnh Thâm, bà cố của Phương Cảnh Thâm, bố của Phương Cảnh Thâm, em trai của Phương Cảnh Thâm… Người nhà của
nam thần ngoại trừ mẹ anh, cơ bản đã đến đông đủ, loại cảm giác gặp cha
mẹ này không ngờ lại kỳ diệu đến vậy…

Mặc dù trước khi đến đây Phương Trạch Minh đã lựa chọn từ ngữ để diễn đạt
vô số lần, nhưng mà đến lúc này đây, loại chuyện này ông không có cách
nào mở miệng, nhưng lại sợ nếu để bà cụ nói thì càng hỏng bét, cuối cùng vẫn là tự mình ra mặt.

“Tô tiểu thư, về tình hình cơ bản tôi sẽ không nói nhiều, cháu cũng biết
đấy, chúng tôi đến đây tuyệt đối không phải cầu hôn gì gì đó, cháu đừng
hiểu lầm…”.

Bà cụ nghe xong lập tức nóng lên: “Hiểu lầm cái gì! Không phải hiểu lầm! Chúng ta không phải tới…”.

Phương Trạch Minh bất đắc dĩ mà kề sát vào bên tai bà cụ nhỏ giọng nói: “Bà
nội! Cuối cùng là bà nói hay cháu nói đây, không phải ở nhà đã bàn là để cho cháu nói sao? Nếu bà còn như vậy, cháu có thể bỏ mặc luôn đấy!”.

Lúc này bà cụ mới bĩu môi không cam lòng mà ngậm miệng.

Phương Trạch Minh ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Chuyện xung hỉ thế này
trước đây theo cách nói phong kiến chính là mê tín, và đúng thật là có
chút vớ vẩn…”.

Vẻ mặt của bà cụ trầm xuống, nhưng cố nén không xen miệng vào.

“Thật sự xin lỗi đã gây phiền phức cho cháu, chỉ hy vọng Tô tiểu thư có thể
hiểu được tâm trạng của người làm cha mẹ như chúng tôi, chúng tôi quả
thực đã cùng đường rồi…” Vẻ mặt Phương Trạch Minh khá suy sụp.

Phương Cảnh Xán ở bên cạnh vừa nhìn thấy dáng vẻ giả vờ bi thương của cha già nhà mình thì biết ngay ông sắp bắt đầu kế hoạch rồi đấy, không nhịn được mà lo lắng không yên.

Quả nhiên, trên mặt Tô Tiểu Đường hiện ra vẻ thông cảm: “Phương tiên sinh, ngài đừng nói như vậy, cháu hiểu mà”.

Phương Trạch Minh cảm kích mà nhìn cô: “Vừa nhìn thấy Tô tiểu thư thì biết ngay cháu chính là một cô gái lương thiện”.

Bà cụ ở bên cạnh nói thầm: “Dĩ nhiên, bà già này ăn muối còn nhiều hơn bọn trẻ các ngươi ăn cơm, bà đã nói mắt nhìn người của bà không sai mà”.

Tô Tiểu Đường được khen nên có chút xấu hổ.

Phương Cảnh Xán liên tục đấm ngực dậm chân, gấp đến độ giống như kiến bỏ trên
chảo nóng, cô gái này thật sự rất là đơn thuần, chắc chắn không thể chơi với mấy con cáo già kia, vậy phải làm sao đây!

Nhìn thấy tính tình Tô Tiểu Đường khá yếu đuối Phương Trạch Minh cũng có
phần tin tưởng hơn một chút: “Nói là xung hỉ, nhưng thực ra chỉ hoàn
thành cái nghi thức mà thôi, cũng không cần đi đăng ký ở cục dân chính,
hơn nữa chúng tôi cũng không tổ chức lớn, chỉ tiến hành trong yên lặng, tôi lấy nhân cách cam đoan, tuyệt đối sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì lớn với
Tô tiểu thư, cháu chỉ cần dành ra thời gian một ngày là được”.

Phương Trạch Minh dừng một chút tiếp tục nói: “Vốn dĩ tôi đã chuẩn bị sẵn một
khoản tiền để giúp đỡ cháu, không phải tôi sỉ nhục người khác, nhưng tôi là người làm ăn, đây là cách thức ổn thỏa nhất mà tôi nghĩ đến, nhưng
mà, sau khi nhìn thấy Tô tiểu thư tôi biết ngay, cháu không như những
người mà tôi đã từng tiếp xúc, tôi không nên dùng cách thức của người
làm ăn đối với cháu, nếu tôi nói như vậy, sợ là cháu sẽ không chịu giúp
tôi chuyện này, cho nên tôi chỉ có thể lấy tư cách của một người cha để
cầu xin cháu, sau này nếu cháu cần giúp đỡ cái gì, Phương mỗ tuyệt sẽ
không từ chối! Tôi cũng biết, tầm quan trọng của hôn nhân đối với một
người con gái, như vậy thật sự là quá khó cho cháu, chỉ mong cháu không
trách Phương mỗ đường đột…”.

Phương Cảnh Xán đỡ trán đau đầu không thôi, chết tiệt, cáo già vẫn xảo quyệt
như xưa! Lời này ngay cả người có lập trường trái ngược với mọi người
như anh cũng cảm thấy không có lý do gì để từ chối, càng khỏi phải nói
tới con thỏ béo ú không hề có mưu mô như Tô Tiểu Đường kia!

Phương Cảnh Thâm lại rất bình tĩnh, về cơ bản hôm nay bố của anh đến đây sẽ nói cái gì anh cũng đã đoán được, và đúng là anh đoán không sai một chữ.

Đối phương cầu xin mình chân thành như thế, rồi còn nói tới loại tâm trạng
này, Tô Tiểu Đường hoàn toàn không biết nên làm sao bây giờ, vội vàng mở miệng nói: “Phương tiên sinh, ngàn vạn lần ngài đừng nói như vậy, người nên xin lỗi chính là cháu, nếu không phải cháu, bây giờ Phương Cảnh
Thâm cũng không nằm trong bệnh viện, ngay cả một câu chú cũng không nhắc tới, thì làm sao cháu có thể từ chối chú đây!”.

“Vậy cháu có phải… Đồng ý rồi không?” Con ngươi của Phương Trạch Minh sáng rực lên.

Phương Cảnh Xán đứng phía sau vội vàng lén chìa tay ra chọt chọt sau lưng Tô
Tiểu Đường nhắc nhở cô ngàn vạn lần đừng trúng kế, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Phương Trạch Minh.

Phương Cảnh Xán lập tức rút tay lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt kia như đang nói, sao sao, Phương Cảnh Thâm là con của bố, còn con thì không phải à? Bố biết rõ gu thẩm mỹ của con, rõ ràng
cũng đã nhìn ra con thích cô gái này…

Ánh mắt của Phương Trạch Minh lại như đang nói, rốt cuộc sinh mạng của anh
mày, bà cố mày quan trọng hay là tình cảm của mày với cô gái này quan
trọng hơn? Sao vẫn như một kẻ không hiểu chuyện thế kia?

Chết tiệt! Từ nhỏ đến lớn con đều bị các người trông coi rất chặt chẽ, con
còn chưa đủ hiểu biết sao? Hơn nữa, bố đừng có lén lút thay đổi quan
niệm nha, cái gì mạng sống của anh trai, cái gì mạng sống của bà cố,
biện pháp này vốn không thể nào có hiệu quả được? Ai có thể trơ mắt nhìn người con gái của mình cử hành hôn lễ với người đàn ông khác, còn với
anh ruột của mình nữa chứ! Từ nhỏ đến lớn Phương Cảnh Thâm đều đè lên
đầu cậu ta.

Trong khi hai cha con dùng ánh mắt trao đổi trong yên lặng, thì Tô Tiểu Đường đã lén lút trò chuyện với Phương Cảnh Thâm.

Tô Tiểu Đường đưa tay cho Phương Cảnh Thâm, nhìn anh, hỏi ý kiến của anh.

Mặc kệ bố của Phương Cảnh Thâm nói thế nào, cuối cùng cô chỉ nghe mỗi quyết định của Phương Cảnh Thâm mà thôi.

Nếu không cho dù bị oán giận, cô cũng không làm.

Lúc này, bàn chân của Phương Cảnh Thâm nhẹ nhàng phủ lên lòng bàn tay trắng nõn đã rịn mồ hôi ẩm ướt của cô, tâm trạng phức tạp trước nay chưa từng có.

Đúng lúc này, Phương Cảnh Xán thở phì phò mở miệng nói: “Bố, bà cố, các
người làm như vậy, có nghĩ đến cảm nhận của anh trai con không? Nhỡ sau
khi anh ấy tỉnh dậy biết…”.

Đúng thế! Nghi thức của hôn lễ thần thánh như vậy, sao có thể tùy tiện cử
hành cùng với một người con gái, lại cùng với một người con gái mập ú
như vậy, Phương Cảnh Thâm là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ rất kinh khủng, không chỉ xem quan điểm của người con gái đó, mà còn phải phù hợp với yêu cầu của người nhà anh nữa.

Trong khoảng thời gian ngắn Phương Trạch Minh cùng bà cụ đều trầm mặc, vẻ mặt Tô Tiểu Đường thì ảm đạm, vô thức rút lại cánh tay đang run rẩy, cô
không muốn trở thành vết nhơ trong cuộc sống của người khác, không muốn
mình trở thành cái tên mà mỗi lần anh nhớ tới liền thấy bực bội và chán
ghét.

Trong nháy mắt ngay khi Tô Tiểu Đường rút tay về, Phương Cảnh Thâm còn nhanh
hơn cô, bàn chân mềm mại nhanh chóng ở trong lòng bàn tay cô viết xuống
một chữ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.