Nắm Tay Sai Gả Đúng Người

Chương 33: Tân hôn vui vẻ…



Lương Đông Vân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, tận đến lúc đi ra khỏi cục dân chính vẫn còn trong trạng thái hốt hoảng.

Trần Hải Nguyệt cười hì hì vỗ vai anh, rất nghĩa khí nói: “Bốn đồng rưỡi còn lại không cần trả lại em đâu, đều là người một nhà rồi, đừng khách khí.”

Thấy Lương Đông Vân không phản ứng, Trần Hải Nguyệt ghé sát mặt vào mặt anh: “Nghĩ gì vậy?”

“Có phải xé giấy chứng nhận đi,” Lương Đông Vân ngẩng đầu nhìn vào mắt cô, khẽ nói, “Thì không cách nào ly hôn được đúng không?”

Ánh mắt anh ngây thơ vô (số) tội tựa như đứa con nít, làm cho Trần Hải Nguyệt xúc động, mũi cay cay.

Nói đến chuyện nghiêm túc khiến cô bối rối, vì thế, cô đứng lại, cố ý liếc xéo anh một cái, làm bộ giả vờ như xé thật: “Nếu không, em làm thử nhé.”

Lương Đông Vân lập tức khôi phục tinh thần, vội vàng chụp lấy tay cô: “Không được, anh nghĩ rồi, đây là bản án tù chung thân của em. Ngồi tù chung thân, ngay cả có ý nghĩ vượt ngục trong đầu cũng bị xử chém.”

Chém, chém đầu? Được, tạm thời không định vượt ngục. Hành tẩu giang hồ, an toàn là trên hết.

Trần Hải Nguyệt phiền muộn, rất ra dáng dắt tay Lương Đông Vân: “Đi, về nhà nấu đồ ăn ngon cho anh.”

Về nhà….

Lương Đông Vân nhìn cô, không nói gì, trong mắt lại xuất hiện ý cười ấm áp.

“Aizz, không đúng,” Trần Hải Nguyệt nghĩ lại, nói thêm: “Dù sao cũng đã tới đây rồi, còn về làm gì nữa. Anh tiếp tục đi làm đi, em tìm Quan Nhung chơi.” Xin nốt nửa ngày tự do, buổi tối lại chúc mừng vậy.

“Em gọi điện hẹn Quan Nhung đi, anh đưa em qua đó.”

Xong rồi, cô bị thích thằng cha này, có người cướp ngục cô cũng không thèm bỏ trốn.

Trần Hải Nguyệt nhẹ nhàng hôn lên má anh hai cái, ngọt ngọt ngào ngào nói: “Bạn Lương Đông Vân, tân hôn vui vẻ.”

Lương Đông Vân cười, từ khóe mắt đến chân mày đều lộ rõ sự vui mừng, nắm tay cô đi về phía bãi đồ xe.

Trần Hải Nguyệt vừa đi vừa cười, gọi điện cho Quan Nhung: “Quan nữ hiệp, có thể cho tao hân hạnh mời mày đi ăn không?”

“Tất nhiên là có, cho hỏi, vụ trác táng này có mục đích gì thế?” Giọng Quan Nhung rõ mồn một xuyên qua điện thoại, bắn thẳng vào màng nhĩ.

Trần Hải Nguyệt ngồi vào ghế phụ, hét lại: “Mục đích để chúc mừng Lương Đông Vân tiên sinh cuối cùng cũng cưới được vợ.”

“Sặc, mày lại lừa gạt tình cảm tao, tao tin mày tao là đồ ngu.” Bị lừa một lần, Quan Nhung coi chừng cẩn thận hơn.

“Thôi đi, đừng diễn trò sói giả cừu nữa” Trần Hải Nguyệt quay đầu nhìn Lương Đông Vân cười cười, lại nói với đầu dây bên kia, “Nửa giờ nữa, ở chỗ cũ nhé.”

“Chẳng lẽ thật à? Không thể, tuyệt đối không thể. Lần trước mày vừa gạt tao như vậy! Khẳng định không thể nhanh thế được…. Lát nữa gặp.” Quan Nhung có vẻ vẫn còn hơi do dự, cúp điện thoại.

Lương Đông Vân khẽ liếc mắt nhìn Trần Hải Nguyệt một cái, giọng điệu vẫn cố gắng tỏ ra không để ý, lơ đễnh nói: “Em có cảm thấy như vậy nhanh quá không?”

“Biết sao được,” Trần Hải Nguyệt cười gian tà, cất điện thoại đi, “Em đang còn hận sao anh rơi vào tay em muộn như thế này đây.”

Không cần hỏi ý kiến của bất cứ ai, bây giờ cô vô cùng chắc chắn, người trước mắt chính là tương lai của cô.

Người này, đã vì cô mà cô đơn chờ đợi bấy lâu, chậm rãi bước vào cuộc đời cô.

Mười mấy tuổi đầu, ở trường học đã vô số lần bước qua nhau, vậy mà cô vẫn vô tình không biết.

Im lặng cẩn thận cất giữ tấm ảnh của cô mười năm…

Chỉ của mình cô.

Đúng vậy, của cô.

Chỉ nghĩ như vậy thôi, mắt cô đã ươn ướt, vội cố giơ khóe miệng lên, nghiêng người dựa vào anh: “Hỏi anh một chuyện, anh phải nói thật, em tuyệt đối không giận. Lúc em nắm tay anh, anh có thấy em điên không?”

Lương Đông Vân vẫn nhìn phía trước, giọng nói hết sức dịu dàng: “Lúc đó anh chỉ nghĩ, Trần Hải Nguyệt, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày em đưa tay về phía anh rồi…”

****

“Lần này là thật à….” Quan Nhung như không thể tin vào mắt mình, nhìn chằm chằm tờ giấy chứng nhận kết hôn đặt trên bàn.

Trần Hải Nguyệt ngồi phía đối diện, lên mặt : « Hừ, còn không mau chúc mừng tao cuối cùng cũng gả được ra ngoài đi. »

« Chúc mừng, chúc mừng chứ… » Quan Nhung lấy lại tinh thần, phấn khích lục lọi túi mãi mới móc được điện thoại di động ra, « Không ổn, tao phải gọi gấp cho An Linh, bảo nó đến đây ngay lập tức. »

Trần Hải Nguyệt tươi cười ngăn Quan Nhung lại : « Nó đi làm mà, mày đừng quấy nó, để tối nay hẹn cùng nhau ăn cơm nhé. »

Ừ, cũng đúng.

Quan Nhung buông di động ra, đập tay xuống bàn : « Ăn cơm là ăn cơm thế nào ! Chuyện lớn như vậy, phải uống rượu, nhất định phải uống rượu ! »

« Tao con gái nhà lành mà mày dám dụ dỗ tao ăn chơi trác táng, mày là đồ bạn bè xấu xa, ha ha ha. » Trần Hải Nguyệt buông đũa, rót thêm cho mình chén nước.

Quan Nhung khí thế quơ đũa, nói : « Dù sao cách mạng cũng đã thành công, cờ đỏ cũng giương lên rồi ! Đêm nay không say không về. »

« Được rồi. » Trần Hải Nguyệt đầu hàng.

« Aizzz, tao nói, » Quan Nhung rướn người sang, dí sát lại gần Trần Hải Nguyệt tọc mạch, « Khi nào bọn mày mời khách đây. »

Trần Hải Nguyệt ngây người, « Ack, còn chưa tính đến. »

« Sặc, đừng bảo tao mày ngủ dậy còn chưa tỉnh hẳn đã dắt nhau đi đăng ký chứ. » Hừm, với Trần Hải Nguyệt thì cũng có thể lắm.

Trần Hải Nguyệt khuất phục, bắt đầu cười trừ : « Thì là, thấy trời cũng đẹp, vì thế, nên…. He he he… »

« Hừ, nói nói, xảy ra chuyện gì mà khiến cho mày lại làm cái hành động xưa nay chưa từng thấy vậy ? » Quan Nhung cầm cái thìa, chuẩn bị công tác tám chuyện.

« Nhung Nhung, mày có nhớ cuộc thi hùng biện hồi đầu năm cấp 3 không ? » Trần Hải Nguyệt cười hỏi.

Quan Nhung nghiêng đầu nghĩ ngợi, gật đầu : « Mày nhắc tao mới nhớ, bọn mình giải nhì, vòng chung kết mày được giải hùng biện xuất sắc nhất. »

« Mày còn nhớ rõ đối thủ của bọn mình hôm chung kết là lớp nào không ? »

Ding—–

« A~ ! là Lương Đông Vân ở bên phản biện ! » Quan Nhung tất nhiên nhớ ra, khoái chí, « Tao nói rồi mà tao nói rồi mà ! Tao đã nói là cả buổi thằng chả cứ nhìn mày mà ? Khốn ! Hóa ra tao từ trước đến nay thông minh tuyệt đỉnh ! »

Đại khái dây thần kinh to có tiếng như Quan Nhung, cả cuộc đời hiếm khi được một lần « tâm hồn tinh tế », vỗ tay, vỗ tay !

« Thực ra tao cũng không nhớ rõ, nhưng hôm trước Hàn Nhạc Nhạc tìm tao nói chuyện, tao cũng gặp mẹ của Lương Đông Vân luôn—«

Quan Nhung cắt ngang lời cô : « Đừng bảo tao đó lúc mày đứng trước mặt mẹ chồng diễn vai đàn bà đanh đá chửi đổng đấy nhé. »

«Không hẳn nhưng cũng gần thế, » Trần Hải Nguyệt thở dài bất đắc dĩ, « Mày ngồi yên đừng có ngắt lời, để tao kể cho mà nghe. »

Quan Nhung áy náy nhướn một bên mày lên ra ý bảo : « Mày cứ nói, cứ nói. »

Bị khuấy động, cảm xúc của Trần Hải Nguyệt lại hỗn độn, đành tóm tắt lại tình huống : « Nói chung, tao nghe theo lời của mẹ anh ấy, vào trong thư phòng tìm một lúc thì thấy bức ảnh chụp hồi mình thi hùng biện. Hết ! »

« Mẫu thân đại nhân nhà người ta thì giờ cũng là mẫu thân đại nhân nhà mày rồi còn gì. Ha ha ha. » …

Dứt tiếng cười, Quan Nhung suy ngẫm lại, gật gật đầu, « Nhưng mà dù sao, đó cũng không phải điều quan trọng, tao chỉ muốn nói, người như mày, chắc chắn sẽ gặp được nhiều may mắn ! »

Trần Hải Nguyệt gật đầu đồng tình : « Tao cũng cảm thấy thế, ha ha ha. »

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, điện thoại di động của Trần Hải Nguyệt đột nhiên báo có tin nhắn đến.

Vừa bấm vào inbox, là một dãy số xa lạ.

—-Trần Hải Nguyệt, tôi là Hàn Nhạc Nhạc. Tôi muốn gặp cô, có chuyện muốn nói.

Lại nói ? Trần Hải Nguyệt bĩu môi, nhanh chóng nhắn lại.

—-Nói qua điện thoại không được à ?

—-Chuyện này, tốt hơn hết nên gặp rồi nói.

—-Bây giờ ?

—-Đúng vậy, bây giờ.

Thái độ hùng hùng hổ hổ của đối phương làm Trần Hải Nguyệt nhức cả đầu.

—-Hôm nay không tiện lắm, hẹn hôm khác nhé.

—-Cô sẽ hối hận.

—-Tôi-sẽ-không.

Trần Hải Nguyệt không nói gì, tiếp tục ăn.

Có ai muốn ngay ngày đầu tiên kết hôn đã muốn chạm mặt với người phụ nữ nhập nhằng với chồng mình không ? Mất hứng bỏ xừ.

Ăn cơm trưa xong, kẻ hoang đàng Quan Nhung quyết chí lôi kéo kẻ-sắp-hoang-đàng Trần Hải Nguyệt đi dạo phố.

« Tối nay định thế nào ? » Quan Nhung cầm một chiếc áo, ngắm nghía trước gương.

Trần Hải Nguyệt bẹp dí tựa lên tấm vách phòng thử đồ, uể oải nói : « Bọn mày thích thế nào thì tùy. Vừa mới nhắn tin cho An Linh cơ mà, nó nói sao ? » Xem ra, số cô trời sinh không phải để hoang phí, mới đi lượn phố được 3 tiếng đã tuyên cáo bỏ cuộc.

Quan Nhung còn chưa kịp mở miệng, điện thoại của Trần Hải Nguyệt đã kêu lên.

Lôi máy ra nhìn, không phải An Linh, chắc chỉ có thể là Tào Tháo!

“Trần Hải Nguyệt, bọn mày ở tầng mấy?”

Trần Hải Nguyệt vội vàng đứng thẳng dậy: “Sao mày tới nhanh vậy? Trốn việc à?”

“Yên xem nào, tao đang ở cửa trung tâm thương mại rồi, bọn mày mau xuống đây đi, tao có việc muốn nói.”

“Chuyện gì vậy? Sao giọng mày nghe nghiêm trọng quá?” Trần Hải Nguyệt hướng về phía Quan Nhung, hất mặt xuống dưới lầu, Quan Nhung hiểu ý, hai người đi thang máy xuống dưới.

Giọng An Linh rất mất bình tĩnh: “Đừng nói nhảm, mau đi.”

Một lát sau, ba người đã gặp nhau ở cửa chính.

Trần Hải Nguyệt tươi cười đi đến: “An An, chuyện gì mà gấp vậy? Quà cưới cũng thư thư được mà, lớn cả rồi, chúc tao tân hôn vui vẻ là ok.”

An Linh thở dài, đưa di động cho cô: “Kỳ thật tao e là quà của tao không làm cho tân hôn của mày vui được đâu.”

Màn hình di động hiện thị một cái tin nhắn ta phương tiện, người gửi là đồng nghiệp của An Linh, Trần Hải Nguyệt cũng hơi có ấn tượng, An Linh đã từng nói cô ấy là fan của Hàn Nhạc Nhạc.

Nội dung tin nhắn là một bức ảnh, mặc dù chụp bằng điện thoại chất lượng kém, nhưng vẫn có thể phân biệt rõ, đó là một quán cà phê, Hàn Nhạc Nhạc cầm trong tay một cái hộp, đưa cho người đang ngồi đối diện mình — Lương Đông Vân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.