Sở Trần ngồi dậy khỏi giường, nhìn video mới nhất xuất hiện trên vòng tay thông minh.
Hai luồng ánh sáng trắng chói mắt phát ra từ họng pháo, tựa như xé toạc cả bầu trời đêm, tấn công thẳng về phía nhà họ Sở.
Chỉ nghe thấy một tiếng “ầm” thật lớn, đám mây chậm rãi bốc lên từ biệt thự nhà họ Sở, đợi đến khi tất cả khỏi bụi biến mất, mảnh đất nhà họ Sở đã biến thành một cái hố sâu.
Nhìn kĩ lại còn có thể nhìn thấy vô số lá chắn an toàn dạng nhỏ.
Đó là hình thức bảo vệ của vòng tay thông minh, có cơ chế tự khởi động khi chủ nhân gặp nguy hiểm.
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng mắng chửi ở bên kia.
Sở Trần: “…”
Đỉnh đúng đỉnh luôn.
Thế giới tinh tế đỉnh của chóp.
Quân đoàn Phần Diệm này cũng không yếu ớt như trong tưởng tượng của cậu.
Lại xem bình luận ở bên dưới.
“** má hết hồn chim én! Nếu chỉ là đòi nợ bình thường thôi thì đâu cần làm tới mức này chứ? Thông thường chỉ cần bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện rồi lặng lẽ giải quyết mọi chuyện êm đẹp, chừng nào thực sự gặp phải đám lì lợm thì mới dùng tới vũ khí…”
“Có phải nhà họ Sở không chịu trả hay không?”
“Nhà họ Sở không có tiền để trả chứ gì…”
“Chậc, nhà cũng sập luôn rồi, tới lúc cần xây nhà lại phải tốn thêm một mớ tiền, còn không mau gom tiền trả cho đám đạo tặc vũ trụ kia đi. Loại người này đâu phải dễ chọc đâu.”
Sở Trần đọc bình luận, biết người nhà họ Sở cùng lắm chỉ bị thương nhẹ, liền không thèm quan tâm nữa.
Cậu mở vòng tay thông minh ra, chặn hết tất cả số liên lạc của người nhà họ Sở, tránh cho đám người này làm phiền mình, tới lúc đó còn phải ứng phó từng người một, phiền phức đi được.
Sau đó Sở Trần xé gói đồ ăn vặt, nằm trên giường vừa ăn vừa xem phim.
Cuộc sống trôi qua một cách tốt đẹp.
…
Không giống với Sở Trần, bên chỗ Hoắc Lăng lại không được thoải mái như vậy.
Anh ta nhắn tin hỏi Văn Gia Ngọc nhưng không nhận được câu trả lời, chỉ có thể đặt trước cả hai nhà hàng, sau đó dùng cách rút thăm để xác định xem nên tới nhà hàng nào, nhưng đáng tiếc vận may của Hoắc Lăng không được tốt cho lắm.
Khi nhân viên phục vụ thông báo Văn Gia Ngọc đã tới nhà hàng còn lại, Hoắc Lăng lật đật chạy qua đó.
Nhưng lúc anh ta tới, Văn Gia Ngọc đã đợi trong nhà hàng được nửa tiếng.
Hoắc Lăng thở hồng hộc, vội ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên đang ngồi chờ bên bàn.
Mặc dù đã lâu không gặp nhưng Hoắc Lăng vẫn nhận ra đó là Văn Gia Ngọc ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Vọng Thành bốn mùa như xuân.
Nửa thân trên của Văn Gia Ngọc mặc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài khác áo len mỏng màu xanh nhạt, phong cách trẻ trung thuộc về một sinh viên đại học. Sợi tóc đen rủ trước trán, giống y hệt kiểu tóc hồi cấp ba.
Văn Gia Ngọc đang nhìn thực đơn, hình như nghe thấy động tĩnh, cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp đối diện với Hoắc Lăng.
“A Lăng, anh tới rồi.” Văn Gia Ngọc lộ ra vẻ mặt vui mừng, sau đó vô thức nhìn ra đằng sau Hoắc Lăng.
Hoắc Lăng sững sờ, cũng quay đầu nhìn lại.
Nhưng đằng sau không có ai hết.
“… Ừ.”
Hoắc Lăng tự giác ngồi xuống đối diện Văn Gia Ngọc: “Xin lỗi Gia Ngọc, anh tới muộn.”
“Không sao đâu.”
Ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp của Văn Gia Ngọc siết chặt thực đơn, cậu rũ mắt, cười khẽ một tiếng: “Em còn tưởng anh tới trễ thế này là bởi vì phải dẫn bạn theo, sẵn tiện giới thiệu cho em biết luôn chứ.”
Dẫn bạn theo?
Khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt Văn Gia Ngọc, mình dẫn bạn theo để làm gì?
Hoắc Lăng bỗng hơi hoang mang.
Nhưng anh ta không hề để tâm tới vấn đề này: “Hiếm khi em mới về đây một chuyến, sao anh có thể dẫn người khác đi gặp em được. Em muốn ăn gì? Đã gọi món chưa?”
“Vẫn chưa.” Văn Gia Ngọc khẽ nói: “Em vẫn luôn đợi anh.”
Hoắc Lăng cảm thấy chua xót.
Vốn dĩ Hoắc Lăng còn định hỏi tại sao Văn Gia Ngọc không trả lời tin nhắn của mình, nhưng khi nghe cậu nói thế cũng không tiện hỏi han gì thêm.
Thậm chí anh ta còn cảm giác mình không nên để Văn Gia Ngọc phải chờ lâu như vậy.
Văn Gia Ngọc nói: “Trên thực đơn có nhiều món quá… Đã lâu rồi em không ăn đồ ăn của Vọng Thành, cũng không biết đầu bếp ở đây đã thay đổi chưa, hay anh gọi món đi.”
Hoắc Lăng cầm thực đơn, vô thức gọi những món ăn Văn Gia Ngọc thích ăn.
“Không ngờ…”
Văn Gia Ngọc sững lại, con ngươi nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Hoắc Lăng, trên mặt lộ vẻ nhớ nhung: “Đã ba năm trôi qua, không ngờ anh vẫn còn nhớ em thích ăn cái gì.”
Hoắc Lăng thấp giọng nói: “Em thích cái gì, sao anh có thể không nhớ được.”
Văn Gia Ngọc giấu đi vẻ chế giễu trong mắt.
Nói nghe thì hay lắm, không phải vẫn gian gian díu díu mập mờ với tên họ Sở kia sao…
Nghĩ tới đây, Văn Gia Ngọc không nhịn được hỏi thẳng: “A Lăng, anh cũng biết con người em không thích nói chuyện quanh co lòng vòng, em muốn hỏi là trong lòng anh có còn vị trí nào dành cho em không?”
“Đương nhiên!” Hoắc Lăng trả lời chắc nịch, không biết tại sao Văn Gia Ngọc lại hỏi vấn đề này.
Hơn nữa vấn đề này đối với Hoắc Lăng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Những năm qua chỉ có một mình Hoắc Lăng ở lại Vọng Thành, ngày nhớ đêm mong Văn Gia Ngọc.
Mỗi một hành động cử chỉ của Văn Gia Ngọc đều có thể làm rung động cõi lòng Hoắc Lăng.
Tất cả tạp chí trong nhà đều có tên của Văn Gia Ngọc.
Có mấy lần được nghỉ phép, Hoắc Lăng còn muốn bay tới hệ tinh hà H-310 để tìm Văn Gia Ngọc, nhưng phòng thí nghiệm Văn Gia Ngọc làm việc lại không cho xin nghỉ, thậm chí còn thường xuyên mất liên lạc, nếu có tới đó cũng chưa chắc đã gặp được nhau.
Bắt đầu từ lúc Văn Gia Ngọc nói sẽ trở về Vọng Thành, mỗi ngày Hoắc Lăng đều chờ đợi tại bãi đỗ phi thuyền.
Cho dù biết Văn Gia Ngọc đã nói sẽ trở về nhưng tuyệt đối không thể xuất hiện ngay lập tức, nhưng anh ta vẫn cam tâm tình nguyện chờ cậu.
Bởi vì trong tình cảnh đó, chờ đợi cũng là một loại hạnh phúc.
Sao Hoắc Lăng có thể không đặt Văn Gia Ngọc ở trong lòng được chứ?
“Vậy anh với Sở Trần…”
“Bọn anh chẳng có gì cả.” Lúc này Hoắc Lăng mới vỡ lẽ Văn Gia Ngọc đang suy nghĩ cái gì, lập tức thề thốt phủ nhận: “Những gì em nhìn thấy trước đây đều không phải là thật. Bởi vì một số nguyên nhân mà anh với cậu ta mới phải giả bộ đóng kịch. Nếu như em cảm thấy không vui, sau này anh sẽ không để ý đến cậu ta nữa.”
Văn Gia Ngọc chớp mắt.
“Thật sao?”
“Em phải tin anh!”
Ngoài mặt Văn Gia Ngọc thể hiện sự ghen tuông, nhưng trong lòng lại không ngừng cười khẩy.
Chẳng có gì cả?
Chẳng có gì mà lại hành động thân mật như vậy.
Đóng kịch thôi? Tưởng cậu ta là đồ ngu hả?
Văn Gia Ngọc nắm tay Hoắc Lăng: “A Lăng, em tin những gì anh nói. Nếu như hai người đã không có gì đó thì em cũng không nên nhỏ nhen như vậy, càng không thể cấm cản không cho hai người làm bạn với nhau. Sau này nếu hai người có đi ra ngoài chơi, có thể dẫn theo em. Cậu ấy sẽ không vui chứ?”
“Không đâu.” Hoắc Lăng nói ngay.
Tuy rằng thời gian Hoắc Lăng quen biết với Sở Trần không dài, nhưng cũng biết Sở Trần không phải là người nhỏ nhen đến vậy.
Hơn nữa tại sao Sở Trần phải tức giận chứ?
Có rủ cũng chưa chắc cậu ta thèm đi.
Văn Gia Ngọc nghe thấy câu trả lời không chút do dự của Hoắc Lăng, bày tay đang nắm tay Hoắc Lăng càng siết chặt hơn.
Cậu ta lại cười khẩy một tiếng ở trong lòng.
Còn nói không có quan hệ gì với Sở Trần? Đồng ý nhanh như vậy, chẳng khác nào khẳng định sau này bọn họ sẽ đi chơi cùng nhau, hơn nữa nghe giọng điệu của Hoắc Lăng, dường như anh ta hiểu rất rõ về Sở Trần.
“Ồ… Được rồi.”
Văn Gia Ngọc đáp lại rồi rút tay về, cảm xúc mất mát một cách rõ ràng.
Tuy Hoắc Lăng là một tên thẳng nam sắt thép, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Văn Gia Ngọc.
Hoắc Lăng sững sờ hỏi: “Em sao thế? Không vui hả?”
Văn Gia Ngọc khẽ nói: “Anh có cảm thấy… em rất xấu xa không?”
“Hả?” Hoắc Lăng hoang mang không hiểu gì hết.
Văn Gia Ngọc thất hồn lạc phách nói: “Dục vọng chiếm hữu của em mạnh như vậy đấy, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay thôi là sẽ không nhịn được ghen bóng ghen gió, nghi ngờ không biết có phải anh đã có người khác hay không, có phải anh không cần em nữa hay không. Đáng lẽ ra em phải nên tin tưởng anh. Em biết anh không phải là loại người như vậy, nhưng em lại không thể kiềm chế được bản thân, em cảm thấy mình thật xấu xa.”
Hoắc Lăng: “…”
Hoắc Lăng đột nhiên ngồi thẳng người dậy.
Văn Gia Ngọc đợi mãi cũng không đợi được câu trả lời và sự an ủi của Hoắc Lăng, cậu ta hơi nghi ngờ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hoắc Lăng không hề nhìn mình, ánh mắt đang nhìn chằm chằm một điểm nào đó trong không khí, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Văn Gia Ngọc thầm giật mình.
Đúng lúc này món ăn được bưng lên, Văn Gia Ngọc vội vàng nói: “Chúng ta mau ăn cơm thôi. Đồ ăn trên phi thuyền không hợp khẩu vị của em lắm, cho nên em chỉ ăn có một ít, hai ngày nay em hơi bị đau bụng.”
Lúc này Hoắc Lăng mới hoàn hồn lại: “Vậy em ăn nhiều một chút, đừng để bị bệnh dạ dày.”
“Vâng.”
Văn Gia Ngọc đáp một tiếng, rũ mắt: “Long thú ở đây rất tươi, để em bóc vỏ cho anh.”
Đôi tay xinh đẹp của Văn Gia Ngọc chậm rãi bóc vỏ, nhìn như một bức tranh tuyệt đẹp.
Khóe miệng Hoắc Lăng hơi cong lên, hưởng thụ đãi ngộ người trong lòng bóc vỏ đồ ăn cho mình.
Đột nhiên Văn Gia Ngọc nhỏ giọng kêu “a” một tiếng.
Hoắc Lăng sững người lại: “Sao thế?”
Vành mắt Văn Gia Ngọc hơi đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Hoắc Lăng một cái, nhỏ nhẹ nói: “Không sao…”
Hoắc Lăng cẩn thận quan sát, vươn tay ra sờ tay cậu, lúc lật ngược bàn tay lại mới nhìn thấy trên tay Văn Gia Ngọc bị vỏ ngoài sắc bén của long thú cứa rách một vết nhỏ, giọt máu đang chảy ra từ bên trong.
Hoắc Lăng nhăn mày lại: “Em bị sao thế? Hậu đậu ngốc nghếch.”
Nói thì nói như vậy nhưng sự quan tâm trong giọng nói không phải là giả.
Văn Gia Ngọc đã quá quen thuộc với cách nói chuyện này của Hoắc Lăng từ hồi học cấp ba, nhưng vành mắt vẫn đỏ ửng, nhỏ giọng nói: “Em chỉ muốn bóc vỏ giúp anh thôi. Em cũng không ngờ sẽ làm mình bị thương. Nếu anh đã nói như vậy, thế anh tự bóc đi.”
“Đừng giận mà.”
Hoắc Lăng dịu giọng xuống năn nỉ Văn Gia Ngọc.
Nói thật, bóc vỏ thôi mà cũng bị đứt tay, Hoắc Lăng không thể không cảm thán Văn Gia Ngọc thật hậu đậu. Nhưng Văn Gia Ngọc cũng bởi vì mình nên mới bị thương, Hoắc Lăng không khỏi sinh lòng thương tiếc.
Hoắc Lăng quay đầu gọi người máy cầm dụng cụ y tế tới, kiên nhẫn sát trùng rồi băng bó vết thương cho Văn Gia Ngọc.
Động tác trên tay Hoắc Lăng rất nhẹ nhàng.
Văn Gia Ngọc đột nhiên nói: “Em xin lỗi.”
Hoắc Lăng ngẩng đầu lên: “Sao lại nói xin lỗi?”
Văn Gia Ngọc không nói tiếng nào.
Hoắc Lăng cảm thấy có gì đó lạ.
Sau khi băng bó xong, giống như hồi cấp ba, Hoắc Lăng kéo tay Văn Gia Ngọc tới bên môi hôn nhẹ một cái.
Hai người nhìn nhau, ăn ý mỉm cười.
Ăn xong bữa cơm, Văn Gia Ngọc và Hoắc Lăng ôn lại chuyện cũ, hai người cười cười nói nói trông rất vui vẻ.
Đến lúc ra về, Hoắc Lăng suy nghĩ một lát mới hỏi Văn Gia Ngọc: “Em vừa mới về đây, đã tìm được chỗ ở chưa? Có muốn tới nhà anh không?”
Không biết Văn Gia Ngọc nghĩ tới cái gì, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, xua tay nói: “Không… Không cần đâu. Em tìm khách sạn ở tạm là được.”
“Cũng được.” Hoắc Lăng gật đầu.
Phong Như Vân không thích Văn Gia Ngọc, nếu như Văn Gia Ngọc thật sự đồng ý, vậy thì phải tốn công nghĩ cách qua cửa của Phong Như Vân nữa.
Không đồng ý cũng tốt.
Hoắc Lăng giúp Văn Gia Ngọc đặt phòng khách sạn tốt nhất, còn cố ý đưa người về tận phòng, dáng vẻ ân cần lo lắng cứ như sợ cậu xảy ra chuyện vậy. Văn Gia Ngọc thấy vậy, ánh mắt không khỏi liếc xuống phía dưới của Hoắc Lăng.
Văn Gia Ngọc nhìn tủ rượu cách đó không xa có trưng bày rượu vang, nhẹ giọng hỏi: “A Lăng, có muốn uống một ly rượu không?”
Hoắc Lăng nhìn đồng hồ, xua tay nói: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh về trước đây.”
Không phải Hoắc Lăng khách sáo mà thật sự nói xong câu đó liền đi luôn.
Văn Gia Ngọc: “???”
Sau khi hai người tạm biệt nhau, Hoắc Lăng ngồi trên xe bay trở về nhà, càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.
Hoắc Lăng phóng nhanh như bay vào nhà, chẳng thèm chào hỏi một tiếng đã chạy thẳng về phòng mình.
Phong Như Vân thấy vậy bèn nhíu mày: “Hấp ta hấp tấp cái gì không biết…”
Hoắc Lăng không rảnh để ý mẹ mình, vội vàng mở bí kíp nhận diện trà xanh trong vòng tay thông minh ra.
Câu này nói rồi.
Câu này cũng nói luôn rồi.
Mặc dù câu này không nói giống y hệt, nhưng giọng điệu và ý nghĩa cũng không khác là bao.
Hoắc Lăng: “…”
…