Sở Trần ngẩn ra.
Cậu nghe ra giọng Lệ Phần có hơi không đúng lắm.
Hơn nữa yêu cầu này của Lệ Phần có hơi khó giải thích.
Chỉ gọi một tiếng anh trai thôi?
Sở Trần vốn cảm thấy một tiếng “anh trai” không có gì, bình thường gọi không biết bao nhiêu lần, cũng đâu có gì đặc biệt. Nhưng khi sắp gọi ra, cậu có cảm giác nếu gọi thật thì nói không chừng sau này Lệ Phần sẽ không gặp cậu nữa.
Cảm giác này tới một cách khó hiểu.
Sở Trần luôn mê tín, quyết định làm bộ như không nghe thấy.
Vẫn không đợi được Sở Trần trả lời, Lệ Phần yên tĩnh đứng ở mép giường.
Trong phòng im lặng tới mức có thể nghe tiếng kim rơi.
Cùng nghe được tiếng hít thở nhỏ nhẹ.
Một lát sau, vành tai Sở Trần nằm ở trên giường giật giật, nghe thấy Lệ Phần đi giày, có tiếng va chạm khi đi trên thảm mềm mại.
Âm thanh “tích” vang lên, là cửa kiểm tra trong phòng kiểm tra thân phận chủ nhân biệt thự của Lệ Phần, khóa bị mở ra.
Hình như Lệ Phần đi rồi.
Sở Trần suy nghĩ trong lòng, mở vòng tay thông minh lên.
Cho dù vòng tay thông minh đang ở chế độ ban đêm, trong nháy mắt có ánh sáng vẫn làm cho Sở Trần không nhịn được híp mắt.
Cậu không đoán ra tâm trạng bây giờ của Lệ Phần, bèn gửi tin nhắn cho Lệ Phần để dò xét: /Em tức giận rồi, còn lâu mới gọi hai từ đó nữa nhé, chờ chừng nào anh dỗ em vui vẻ thì em lại gọi./
Ai ngờ tin nhắn vừa được gửi đi, cửa phòng được mở ra lần nữa.
Cùng lúc đó, vòng tay thông minh của Lệ Phần vang lên.
Lệ Phần không lên tiếng, hẳn đang giơ tay kiểm tra tin nhắn của vòng tay thông minh.
Sở Trần nháy mắt mấy cái.
Cậu còn tưởng rằng Lệ Phần đi rồi, nên mới có thể gửi tin nhắn này cho người ta.
Bây giờ Lệ Phần ngay ở bên cạnh cậu, Sở Trần cảm thấy có hơi lúng túng. Cậu rụt vào trong chăn, ngón chân cũng co rút lại, quyết định vẫn nên chủ động một chút.
Trở mình, Sở Trần nhìn về phía Lệ Phần đứng ở cửa phòng, mềm giọng nói: “Ai bảo anh chọc tức em, em mới không gọi anh. Anh xem lời anh nói trước đi, còn nói em đừng làm chuyện có lỗi với Nhiên Nhiên. Giữa em và anh, chính miệng Nhiên Nhiên cũng đồng ý luôn rồi, huống chi anh đã nói với Quý Thịnh, sau này Nhiên Nhiên mà chết, em phải gả cho anh. Làm chồng kế cơ mà?”
Cậu vừa nói vừa xoa cái bụng bằng phẳng của mình: “Lời anh vừa nói làm em tức giận, làm đứa trẻ trong bụng em cũng tức giận, đá em mấy lần. Em thấy nó muốn đá anh đấy, chỉ tiếc là không đá tới, nên mới phá.t tiết ở trên người em, hừ.”
Tiếng hừ nhẹ cuối cùng kia siêu đòi mạng.
Lệ Phần nhìn Sở Trần trên giường.
Sở Trần hỏi: “Nói đi, anh hại em bị đá mấy lần, muốn bồi thường cho em thế nào đây?”
Lệ Phần: “…”
Suy nghĩ của Lệ Phần bị Sở Trần dẫn đi chệch hướng.
Anh nghe Sở Trần nói xong, tâm trạng trước đó đều biến mất sạch.
Lệ Phần đau buồn không tới ba giây, thấy Sở Trần dương dương tự đắc, đòi phải bồi thường thì không nhịn được mà nghiến răng ken két.
… Vừa rồi đầu óc mình bị lừa đá đấy à?
Tính tình Sở Trần tồi tệ như vậy, nghĩ ra đủ các loại kịch bản kỳ lạ, rõ ràng là đàn ông mà còn làm bộ mình mang thai. Còn nói đứa trẻ đá mình, chân đạp hai thuyền. Thỏ còn không ăn cỏ gần hang. Vậy mà cậu ta lại công khai muốn làm chuyện đó với mình, với anh trai của Lệ Nhiên.
Đồ đàn ông lả lơi ong bướm này!
Mà mình lại có vẻ bị sa đọa vào???
Nhất định là bởi vì trước kia đột nhiên có được thân thể, đột nhiên làm với Sở Trần, cho nên mới mang tâm lý của xử nam!
Đúng!
Nhất định là như vậy!!!
Dù sao lần đầu tiên của mình cũng là cho Sở Trần, trong lúc nhất thời khó tránh khỏi nhìn Sở Trần dưới một tầng filter.
Bây giờ Sở Trần lại ngựa quen đường cũ, tầng filter kia nát rồi!
Lệ Phần không nhìn nổi biểu cảm ngang ngược trên mặt Sở Trần nữa, ngón tay ngứa ngáy, đi tới véo tai Sở Trần.
Sở Trần sững sờ, giơ tay lên che tay Lệ Phần: “Á… Au đau, đau, đau… Lệ Phần! Phần Phần! Anh mau buông tay ra ngay, em phải kiện anh bạo hành gia đình! Anh cẩn thận em gọi Quý Thịnh ở cách vách tới đánh anh đấy!!!”
Lệ Phần lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Ai bảo cậu không biết lớn nhỏ trước, luôn miệng không gọi anh trai?”
Thật ra tay Lệ Phần không dùng nhiều sức.
Sở Trần đau đến mức không chịu được kia cũng hoàn toàn là giả bộ.
“Em gọi. Em gọi còn không được sao? Đây chính là anh bảo em gọi đấy.”
“Sở Trần thích diễn trò” quay đầu lại, trong con ngươi như chứa ánh sao, trên mặt nở nụ cười, nũng nịu gọi: “Anh trai yêu ơi, anh làm em đau quá đấy. Buông ra được không?”
Lệ Phần: “…”
Mặt Lệ Phần ửng hồng, cứ như chạm phải thứ gì nóng phỏng tay, lập tức buông tay ra.
Lại thế rồi.
Sở Trần lại thế nữa rồi!
Người đàn ông này lại bắt đầu rồi đấy!!!
Lệ Phần liếc nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện mưa bên ngoài đã tạnh lúc nào không biết, anh xoay người, dùng giọng giễu cợt nói: “Tôi không ở cùng cậu nữa, cậu tự chui xuống dưới gầm giường đi, để tôi xem người cậu cao thế này có thể chui vào không.”
Sở Trần: “…”
Sở Trần nhìn bóng lưng vội vàng rời đi của Lệ Phần, bĩu môi.
A.
Tên đàn ông chó má.
Là anh không khống chế được hôn em trước!
Bây giờ chạy nhanh gớm.
Đồ bạc bẽo!
Lần này Lệ Phần đi thật.
Sở Trần trở mình, trong lòng suy tư sao thái độ trước đó của Lệ Phần là lạ. Có phải gần đây cậu có hơi quá đáng không? Nhưng Lệ Phần ở trên giường làm cái đó đó với cậu vô cùng kích động, chắc anh cũng thích cậu.
Vậy sao còn không thẳng thắn thân phận cùng cậu?
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra, “Oành” lên một tiếng!
Sở Trần sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại.
… Lệ Dục tới rồi.
Lệ Dục thở hổn hển, hai mắt đỏ thẫm, vừa thấy Sở Trần đã lập tức bổ nhào lên giường.
Sở Trần: “…”
Bà mẹ nhà anh Lệ Nhiên kia!
Có nghe thấy không?
Bà mẹ nhà anh!
…
Ngày hôm sau, Sở Trần mở hai mắt ra, xem giờ trên vòng tay thông minh.
Cậu thở dài.
Nếu không phải đã sớm đồng ý đưa Quý Thịnh đi, Sở Trần tuyệt đối sẽ không rời giường!
Cậu quay đầu, liếc nhìn Lệ Dục vẫn ngủ ở trên giường, vẻ mặt lúc này đang tràn đầy ngọt ngào, cậu không nhịn lòng được mà dùng cánh tay chống nửa người lên, dứ dứ quả đấm về phía Lệ Dục.
Kết quả, chỉ một động tác đơn giản như vậy thôi đã ảnh hưởng đến vết thương, Sở Trần lập tức lãnh đủ.
Cậu ngã trở về giường.
“Tức chết mất thôi.”
Nghĩ tới tối hôm qua bị Lệ Dục chất vấn, Sở Trần giận không có chỗ phá.t tiết.
“Nói, những vết hôn trên em từ đâu ra?”
“Chỗ này, chỗ kia… Rõ ràng anh không hôn. Là thằng chó nào để lại?”
Sở Trần vừa định trả lời đã bị Lệ Dục làm đến độ không nói được nửa câu.
… Lệ Dục như con cún bảo vệ đồ ăn, động tác vừa mạnh vừa ác.
Lệ Dục cúi đầu xuống, không bao lâu sau, những vết hôn Lệ Phần để lại lại bị Lệ Dục phủ lên lần nữa.
Sở Trần quả thực không chịu nổi.
Mà sự thật, lại cần rất nhiều câu để giải thích.
Sở Trần suy nghĩ, lập tức quyết định từ bỏ, dứt khoát chửi theo Lệ Dục: “Phải phải phải, là một con chó làm ra ở trên người em đấy!”
Tuyệt vời luôn.
Cuộc sống quả nhiên không dễ dàng, Sở Trần than thở.
Cậu gạt hình ảnh trong đầu đi, chậm rãi bò dậy từ trên giường, sau khi rửa mặt ra cửa thì vô tình gặp Quý Thịnh.
“Chào buổi sáng, anh Quý.”
Tinh thần Sở Trần không tốt, giọng cũng hơi khàn.
Quý Thịnh nghe cái giọng này, luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng anh ta không suy nghĩ nhiều.
Lúc đi ngang qua cửa phòng Sở Trần, Quý Thịnh quét mắt trong phòng theo bản năng, thấy người đàn ông nằm trên giường, nghĩ tối hôm qua Lệ Phần ở trong nhà nên suy đoán người nọ chắc là Lệ Phần.
Anh ta “Ừ” một tiếng, nhắc nhở: “Làm chuyện đó trước khi cưới là không tốt lắm đâu.”
Sở Trần: “…”
Quý Thịnh thấy sắc mặt Sở Trần có hơi khó coi, lập tức bổ sung: “Không phải tôi muốn xen vào việc của cậu, chẳng qua là cảm thấy dù sao bây giờ cậu và Lệ Nhiên vẫn đang trong mối quan hệ hôn nhân.”
Sở Trần biết Quý Thịnh có ý tốt.
Sắc mặt cậu không tốt hoàn toàn là bởi vì khi đi bộ không được thoải mái, mà nghĩ tới người ngủ say khò khò trên giường kia!
Sở Trần cắn răng giải thích: “Không phải Lệ Phần.”
Nếu là Lệ Phần thật thì đã sớm bị Sở Trần đạp xuống giường rồi!
…
Chuyện bên lề:
Lệ Phần: Tại sao là tôi là bị đạp! Cậu thiên vị Lệ Dục!