Ở phía nam khu rừng Phong Đằng, dưới một mảng trời u ám, không khí bao trùm mùi của cái chết, có hai nam nhân vô cùng đẹp đang đứng đối mặt nhau. Một người mang y phục đỏ tím, đôi mắt ngoài vẻ kiều mị còn mang sắc thái lạnh lùng. Còn người kia, một thân vẫn y phục đen, mái tóc vẫn tùy tiện thả, thật khó nhận ra được suy nghĩ của hắn sau đôi mắt màu đỏ tươi đó. Giữa hai người, là không có bất kì một câu nói nào, chỉ có cùng suy nghĩ là giết chết đối phương.
Cũng vào thời điểm này mấy ngày trước, Vệ Long đuổi theo Hiên Viên Lục Vân, hai người đánh nhau quyết liệt đi tới tận bìa rừng.
-Bọn chúng đưa ngươi bao nhiêu để giết ta, có phải… một cái giá rất lớn?
Lục Vân vừa nói vừa tấn công vào cái cây Vệ Long đang đứng, Vệ Long vụt nhanh ra phía sau, trượt dài dưới đất đến chân Đại Bàng nắm lấy định bẻ, Lục Vân liền biến lại thành hình người, dịch ra xa, trông đợi một câu trả lời. Vệ Long đứng đối diện Lục Vân lạnh lùng nói :
– Sáo Ảo Ảnh!
Lục Vân chỉ nhếch miệng, một tay ôm lấy chỗ bị thương:
– Ngươi nghĩ… bọn chúng sẽ giao ra thứ đó sao? Ngươi nghĩ nước Ngụy nhờ cái gì mà trăm trận trăm thắng. Không đời nào bọn chúng đưa thứ đó cho ngươi.
Ánh mắt Vệ Long thoáng qua một tia gợn sóng, là hắn không cẩn thận suy nghĩ, hắn vốn dĩ muốn biết thứ bảo vật đó cụ thể ở nơi nào thì mới có thể lấy. Đây là nguyên tắc hắn đặt ra từ lúc bắt đầu những cuộc giao dịch đại loại thế này. Lời hứa tất quan trọng nhất, nếu đối phương lừa gạt, hắn chính là đổi con mồi của mình. Vệ Long quyết định theo dõi tên Tả Thừa Tướng kia xem tình hình rồi sẽ quyết định tiếp tục làm hay không
– Ta tự biết lấy. Ta sẽ quay lại. Hẹn ngày tái ngộ!
Quay lại thời điểm hiện tại, Ma Vương vốn là kẻ khó đối phó, hắn không những võ công thâm hậu mà còn có cả yêu thuật đến thần cũng phải sợ hắn vài phần. Vệ Long là người trên giang hồ, tất nhiên là biết hắn. Nhưng so ra, hắn cũng không phải đối thủ của Vệ Long nếu hắn không dùng tới yêu thuật. Vì ma cà rồng là bất tử, chỉ có duy nhất một thứ có thể giết chết một con ma cà rồng, đó là thứ vẫn đang còn cắm vào trái tim của nữ tử mà hắn yêu nhất, và cũng hận nhất. Ma Vương đưa ánh nhìn khó hiểu về phía đối phương, cũng mang vài phần hy vọng đối thủ của mình cũng phải có một thực lực tương đối như hắn. Trong khi Ma Vương vận công chuẩn bị chiến đấu thì Vệ Long chỉ đứng đó nhìn hắn. Ma Vương dùng Hỏa Tâm Pháp trói đối phương vào vòng lửa, Vệ Long dịch chuyển trong tích tắc, đứng sau hắn. Cứ một kẻ ra chiêu một kẻ tránh, Vệ Long vốn không có pháp thuật nên đối với phương diện này cũng không thể đánh trả. Ma Vương vừa ra chiêu vừa cười một cách bí ẩn, đã lâu lắm rồi hắn mới có thể đánh một trận đã như vậy. Cả hai đánh nhau cho đến khi trời mờ sáng. Vệ Long bất ngờ rời khỏi rừng tiến đến Ngụy Quốc, dinh phủ Tả Thừa Tướng với đôi mắt đầy sát khí. Ma Vương không đuổi theo, hắn đưa bàn tay mình lên cao, có một vết bầm dài với hai khớp xương đã gãy. Vẻ mặt phức tạp: “Vệ Long”.
Sau hai ngày, Lục Vân cũng tỉnh lại, bộ dạng hắn quá thảm thương đi, trên người còn mỗi cái quần, chỗ băng bó thì xộc xệch, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, duy chỉ có gương mặt đẹp đẽ kia là không giảm đi phần nào.
– Ngươi liệu nhanh khỏi để đi mang thức ăn về ăn đi, ta thực đói lắm, chăm sóc ngươi hai ngày nay ta không có gì ăn rồi, lại còn bị thương nữa này.
Nhất Nhất bĩu môi, xòe hai bàn tay đầy vết thương ra trước mặt hắn. Hắn không nói gì kéo nàng ngồi xuống ngay cạnh, thuận tay xé mảnh áo nàng lau từng đầu ngón tay nàng một cách cẩn thận. Sau đó nắn lại phần xương ở chân bị gãy lần trước. Lục Vân chỉ cười nhẹ, nhưng trong mắt đầy ý biết ơn và khâm phục Nhất Nhất. Nhất Nhất dĩ nhiên nghe thấy suy nghĩ đó, tự tăng tự mãn về chính mình, nàng nín cười, coi như hắn biết điều, không phí công sức nàng chữa thương cho hắn. Lục Vân như chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi Nhất Nhất:
– Ma cà rồng? Đó là thứ gì? Ta mới nghe qua đấy.
Nhất Nhất đơ người ra, không biết lúc đó bản thân nói điều đó là đúng hay sai. Giờ nghĩ lại cái ánh mắt đỏ tươi của tên áo đen kia, nàng vẫn còn rùng mình, ánh mắt đó quá đáng sợ.
– Ta không biết nói ngươi có hiểu không nữa. Đó là cụm từ chỉ những người…sống bằng máu, đi hút máu người khác. Họ vô cùng khỏe và nhanh nhẹn. Nếu ta không nhầm, họ còn… bất tử.
Nhất Nhất miễn cưỡng giải thích. Nàng nghe thấy Lục Vân định hỏi tại sao nàng biết, nhưng hắn lại không hỏi thế.
– Không có điểm yếu gì à?
Nhất Nhất vốn định nói gì, nhưng sau đó lại lắc đầu. Theo phim ảnh và tiểu thuyết nàng từng xem ở hiện đại, chỗ thì ghi là dùng viên đạn bạc, chỗ thì ghi dùng thánh giá cắm vào tim, nàng chợt nghĩ, thời đại này, vốn sẽ chẳng có thứ nào giết được loài đáng sợ đó. Nhất Nhất quyết định tránh được cái gì hay cái đó, tên kia cũng chẳng còn đe dọa gì nữa, nàng chỉ còn cách làm bản thân yên ổn cho đến khi quay về được hiện đại.
Tối hôm đó, Nhất Nhất đang ngủ bỗng mở choàng mắt ngồi dậy, Hiên Viên Lục Vân biết sắp có chuyện, hắn đứng dậy đi tới chỗ nàng. Nhất Nhất cắn môi nắm chặt tay Lục Vân, lắp bắp:
– Ngươi đi khỏi đây cùng ta được không?
Lục Vân thoáng dao động rồi gật đầu, không hỏi nhiều, hắn mở cửa động, cố ôm lấy một bên tay vẫn còn chưa khỏi, nhíu mày lại, nhắm mắt thật chặt rồi nhanh chóng biến thành Đại Bàng trắng. Nhất Nhất không nói gì, chạy lại khởi động cơ quan đóng cửa động trước ánh mắt khó hiểu của Lục Vân, sau đó nàng nhảy lên người hắn, chỉ tay xuống phía dưới vực, Lục Vân khẽ gật đầu rồi xà xuống. Sau khi vừa đi, một loạt tảng đá cỡ lớn bị lăn xuống dưới, che hoàn toàn cửa động. Bọn chúng không ai khác, chính là lính nước Ngụy. Khi hai người xuống dưới đáy vực an toàn, Lục Vân đã trở lại hình người, hắn nhìn Nhất Nhất, mặt thất vọng:
– Ta e…trong thời gian tới, ta.. khó có thể biến hình.
Nhất Nhất thở dài, lắc đầu tỏ ý đành chấp nhận. Lúc này Lục Vân mới hỏi:
– Ngươi cho ta biết chuyện gì được rồi.
– Có người muốn lấp cửa động, ta không rõ là ai, nhưng rất đông, bọn chúng đều muốn giết ngươi.
Nhất Nhất dừng lại, nhăn mặt nhìn Lục Vân rồi nói tiếp:
– Ngươi làm chuyện thất đức gì mà nhiều người muốn giết ngươi vậy. Cướp của, giết người, hay buôn bán phụ nữ
Lục Vân im lặng nhìn nàng, hắn xoay người nàng lại, nói thật chậm từng chữ một:
– Nói cho ta…sao ngươi lại biết, lần trước cũng vậy, lần này cũng vậy.
Nhất Nhất bắt đầu lặng người, bí mật nàng đọc được suy nghĩ người khác đã giữ kín hai mươi năm qua. Ở hiện đại chỉ có gia đình là biết, vì tóm lại, cuộc sống nàng cũng không có nhiều sóng gió nên cũng không cần thiết nhiều. Còn từ khi xuyên qua, nàng đã hơn mấy lần sử dụng trước mặt người khác. Thời khắc này chính là nội tâm nàng chiến đấu gay gắt, nói ra là đúng hay sai, là nên hay không nên. Nàng biết đây là khả năng có một không hai, mặt khác đây lại là cổ đại, sống nay chết mai, nàng càng không muốn bản thân thành con mồi ai cũng nhắm tới. Nhất Nhất nhìn nam nhân trước mặt, người nàng thực sự coi là bằng hữu, hắn coi như hai lần cứu nàng đi, thời gian qua hắn cũng không làm gì độc ác với nàng, chung quy là do cái gánh nặng bảo vệ giang sơn Thục Quốc của hắn. Nhất Nhất hít một hơi dài, lấy hết can đảm nhìn hắn:
– Ngươi muốn biết, vậy ngươi phải hứa với ta vĩnh viễn không được nói với ai, không được bỏ rơi ta bởi vì…ta chẳng quen biết ai ở thế giới này cả, nếu không ngươi sẽ chết thật thê thảm, à không, ngươi sẽ không thể lấy được vợ, tuyệt tử tuyệt tôn, ok?
Lục Vân quan sát biểu cảm của nàng rồi gật đầu.
– Ta…thực ra ta… có thể đọc được suy nghĩ của người khác!
Lục Vân mất hồi lâu phân tích dữ liệu và xử lí thông tin theo cách nói người hiện đại. Hắn từ kinh ngạc đến kinh ngạc nhìn Nhất Nhất. Nhất Nhất không đọc được bất kì suy nghĩ nào khác của hắn ngoài câu “ Thật kì diệu” . Lục Vân vốn biết nữ nhân này không phải tầm thường, từ cách ăn nói đến khí chất khác người đó, cho đến khi nghe chính miệng nàng nói, hắn vẫn không có cách nào tưởng tượng được. Hắn chợt nghĩ tới điều gì đó, liền nói:
– Ngươi đi kinh thành cùng ta, ta phải về hoàng cung báo chuyện Ngụy Quốc đã tấn công càng sớm càng tốt.
Nhất Nhất gật đầu, nàng thì nghe hắn nghĩ muốn nhờ nàng giúp đỡ triều định Thục Quốc, muốn đề cử nàng là nhân tài với Bệ Hạ của hắn, thế mà hắn nói khác. Cũng đành chấp nhận, vì rất nhiều lý do. Thứ nhất, Nhất Nhất nói riêng và những kẻ xuyên qua nói chung , chẳng ai muốn sống ở cái nơi khỉ ho cò gáy này cả đời. Thứ hai, nàng còn muốn đi tìm chín món bảo vật kia mà đầu tiên phải tìm ra tiểu đại phu. Thứ ba, chẳng gì khác, nàng đã coi hắn là cái để ăn bám rồi, đâu thể từ chối việc cùng đi với hắn. Nhất Nhất lại phát hiện ra, khả năng độc tâm thuật của nàng quá có ích lợi rồi.
Tại phủ Tể Thừa Tướng Ngụy Quốc, cả binh lính triều đình, gia nhân gia quyến đều làm ồn cả một khu vực. Nghe nói, danh danh đại Tể Tướng Lại Nhân dưới một người trên vạn người, thủ đoạn độc ác thâm hiểm, không biết vì sao lại chết một cách bí ẩn trong thư phòng, toàn thân không còn một chút máu. Trên nóc nhà, một thân áo đen với đôi mắt đỏ tươi đang nhìn vào vật cầm trên tay. Miệng cười quỷ dị.