Edit: Yến Phi Tú
Điền Mật Nhi nhìn anh, cảm giác chính mình thật sự rất thích anh, so với trước kia thì càng thích hơn.
Trong khoảnh khắc đó, cô mới biết được, nguyên nhân tại sao mình từ trước tới nay không thể quen được người bạn trai nào.
“Mật Nhi, nói cho anh biết, em thật không muốn cùng anh hẹn hò sao?” Mắt cô chằm chằm nhìn anh, nhưng lại không trả lời anh, làm anh cũng nóng nảy hơn.
Anh không khỏi nghĩ lại, có phải hay không mình gần đây quá mức cường thế?
Anh biết, lúc học cấp 3 cô thích anh, là bởi vì anh tao nhã lịch sự; nhưng thực tế, anh rất cường thế, rất bá đạo, anh như vậy, chẳng lẽ cô sẽ không còn thích anh?
Đối với người phụ nữ quan trọng của anh, anh không muốn dùng gương mặt giả dối đó để yêu cô, cho nên sau khi hai người ở chung một chỗ, anh liền không chút nào che dấu một mặt chân thật của mình.
Anh tự mình phỏng đoán, sắc mặt âm trầm, nhưng anh không biết rằng: chỉ cần Điền Mật Nhi thích một người, về sau sẽ một lòng chung thủy, cho dù người đó so với tưởng tượng của cô không giống nhau, nhưng chỉ cần trong lòng người đó có cô, thật lòng yêu cô, cô cũng sẽ bao dung cho tất cả những khuyết điểm của đối phương.
Huống chi, anh đối với cô dù bá đạo, nhưng vẫn rất dịu dàng, chỉ là, hiện tại anh dịu dàng như vậy khiến cô cảm thấy họ không còn khoảng cách, để cho cô có cảm giác họ thân mật hơn, bởi vì chỉ khi đối mặt với cô thì anh mới có sự bá đạo cùng dịu dàng như vậy.
Đối với anh mà nói, cô rất đặc biệt, không có người nào so sánh được, trái tim rung động mãnh liệt, cảm động không dứt lập tức đem cô vây lại trong ngực, cái vấn đề xứng hay không xứng không còn quan trọng nữa, ý nghĩ đó biến mất không còn một mảnh.
“A Chấn.” Cô dùng giọng nói ngọt ngào, khẽ gọi tên anh.
Anh nhìn cô, chờ cô.
“Em muốn đi công viên chơi, muốn đi cưỡi ngựa gỗ xoay tròn cùng ngồi đu quay, có được không anh?” Cô dịu dàng nói, nhớ tới hai trò chơi này, những người tình nhân đang trong giai đoạn tình yêu nồng nhiệt thường hay chơi, còn hay xuất hiện trong các tiểu thuyết ngôn tình, khiến cô càng muốn chơi những trò này.
Nhìn nụ cười đáng yêu của cô, cảm giác hình như anh nghĩ quá nhiều rồi, ngay sau đó anh cũng dần dần an tâm.
“ Còn chơi trò chơi của con nít, em không sợ bị người ta chê cười sao?” Anh dùng chóp mũi cao thẳng của mình cọ vào gò má mềm mại của cô, hành động trêu chọc của anh làm cô cười khẽ từng tiếng.
“Cho nên anh phải theo em cùng nhau chơi đùa, cùng nhau bị người ta chê cười.” Mắt của cô bởi vì nụ cười mà cong hơn, ma mị, nhưng vô cùng ngọt ngào, đáng yêu, làm Đinh Chấn trấn động một trận.
Cảm giác không thể tưởng tưởng nổi, anh rõ ràng thấy mình rất thích cô, nhưng cô luôn có cách để cho anh càng ngày càng thích cô, nếu tiếp tục như vậy nữa, thích sẽ biến thành yêu, cho nên đây là mục đích cuối cùng của cô hay sao?
Anh suy đoán, nhưng tuyết đối sẽ không kháng cự, ngược lại anh rất hoan nghênh, mong chờ cô xuất ra nhiều biện pháp hơn, để làm cho mình càng ngày càng thêm yêu cô.
“A, A Chấn, trên chóp mũi anh đều dính bột mì rồi.” Thì ra là mặt cô dính toàn bột mì, mà anh dùng chóp mũi trêu chọc cô, làm bột trên mặt cô dính hết vào trên mặt anh.
“Thật?” Anh hướng cái gương trên tường nhìn vào khuôn mặt buồn cười của mình, nhìn lại người con gái trong ngực đang cười đến không khép miệng được, anh nở nụ cười xấu xa, cúi mặt xuống hôn lên môi đang cười của cô, nhiệt tình hôn, che lại những tiếng cười làm anh ngứa ngáy, khó chịu,
Dám chê cười anh?
Luyện tập nhiều hơn nữa đi!
Anh nghĩ, đầu lưỡi anh thăm dò càng sâu, hôn cô như muốn hòa tan cô vào trong ngực mình, cô chỉ có thể phụ thuộc vào anh, bên cạnh anh.
“A Chấn….. Không cần ở nơi này……” Đè nén thở dốc, lời cự tuyệt của cô lại như lời mời cùng nỉ non.
Bọn họ vừa cùng nhau lên Ma Thiên Luân, nhìn bóng đêm xinh đẹp cùng với thành phố sáng đèn nổi bật về đêm, y hệt một bức tranh vẽ sắc đẹp, cô chỉ là hướng anh vui vẻ cười một tiếng mà thôi, thế nhưng đột nhiên anh tiến lên, đè cô ở trên ghế ngồi, nồng nhiệt hôn.
Cô cố gắng giùng giằng, cần khẩn anh dừng tay, mặc dù bọn họ như vậy, tuy chỉ có đám người ở sát cạnh khoang xe, nhưng cô lại không muốn bị những người khác thấy, anh cũng không chịu buông tha, hôn càng sâu hơn, thậm chí còn kéo vạt áo của cô, đưa tay vào quần áo cô, cởi ra nịt ngực của cô, hung hăng xoa tứ phía.
Cô mắc cỡ vừa sợ vừa vội, phản kháng càng mạnh hơn, hơn nữa, cô nhìn thấy có một đôi tình nhân nhìn bọn họ đang làm những gì, cũng bắt chước làm theo, giống như đang tranh tài cùng bọn họ vậy.
Cô thật muốn kêu oan, cô thật chẳng hề làm cái gì cả, càng không có tâm cơ cùng bọn họ so đo, cô chỉ là bị ép!
Chỉ là, anh quá quen với những điểm mẫn cảm trên người cô, khiến cô rất nhanh xụi lơ trong ngực anh, mặc cho anh ở Ma Thiên Luân đối với cô làm ra những chuyện mắc cỡ kia làm cô khó có thể mở miệng nói chuyện, hai người ngồi ở khoang xe thõa mãn, anh mới chậm rãi thay cô mặc quần áo chỉnh tề, còn dùng khăn quàng cô che khín một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ như quả hồng của cô.
Cô tức giận, thẹn thùng, ngồi ở ghế trước không chịu nói với anh nửa câu, ngay cả khi anh nhẹ dụ dỗ lấy lòng cũng không có phản ứng, sau về đến nhà, cô một đường đi về phòng, chuẩn bị nhốt anh ở ngoài cửa từ từ mà hối hận.
Nhưng anh, Đinh Chấn, tuyệt đối không cho phép cô không để ý tới anh, anh một tay chống cửa, rồi sau đó đem cô từng bứơc ép về phía giường, tiếp đó chính là tiếp tục chuyện chưa hoàn thành ở Ma Thiên Luân.
Đinh Chấn cũng không biết mình vì cái gì mà trở nên điên khùng, tối hôm nay sau khi ngồi ở Ma Thiên Luân, anh còn muốn chở cô đên chợ đêm tiếp tục đi dạo, ăn những món ăn vặt cô thích, thậm chí anh còn hỏi dì xem gần đây có chợ đêm nào có những món ăn vặt đặc sắc không, muốn cùng cô chia sẻ.
Nhưng anh vạn lần không nghĩ tới, ở Ma Thiên Luân, cô được ánh đèn sau lưng tôn lên, làm người ta hoa mắt.
Bóng đèn sắc vàng vẩy lên gương mặt cô một tầng màu vàng kim, hơn nữa cô cười ôn nhu, đáng yêu, cùng với món điểm tâm ngọt ngon nhất rất giống nhau, hại anh không cách nào phải theo trêu chọc, hại lý trí anh hoàn toàn biến mất ở Ma Thiên Luân mà đối với cô làm ra hành động càn rỡ khiến cô xấu hổ mà giận giữ.
Phía dứơi của cô ngọt ngào làm sao, để cho anh kìm lòng không được muốn nhiều hơn, hôm sâu hơn.
“Không cần…. A Chấn….” Anh chôn mặt ở giữa hai chân cô, lấy lòng cô, Điền Mật Nhi có cảm giác mình mắc cơ đến sắp bốc cháy, cô nghĩ muốn đẩy anh ra, không cho anh lại làm chuyện này nữa, thế nhưng anh hiểu rất rõ làm như thế nào cô sẽ có phản ứng, như thế nào đối với cô, cô sẽ ngày càng trầm luân.
So với anh, cô càng hiểu thân thể của mình.
Thân thể của cô là do anh mở ra, cho nên anh quá rõ ràng khi sờ chỗ nào của cô, cô sẽ mềm nhũn eo, hôn cô chỗ nào, cô sẽ thở gấp không ngừng.
. . . . . .
Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi liên tiếp phát ra tiếng, chính cô cũng không cách nào phân biệt tiếng khóc, cô duỗi thẳng thân thể, cảm giác có vô số dòng điện chạy khắp thân thể cô, làm cô hung phấn kích thích.
Huyệt chặt của cô bó chặt, co rút lại, đem của anh đè ép tại chỗ, cố đè ép cho đến khi anh vẫn còn đang ở trong tham lam rút ra, thân thể này càng ngày càng mị người.
Cảm giác mình thiếu chút nữa bị cô hút khô, Đinh Chấn thở gấp ra tiền, điều chỉnh lại thể lực chính mình, lui về sau nằm ngang trên chiếc giường mềm mại, đem người phụ nữ kéo đến trên người mình.
Hai thân thể trần truồng đầy mồ hôi tiếp tục quấn lấy nhau, hưởng thụ dư vị thân mật sau khi kịch liệt hoan ái.
Đinh Chấn ôm cô vẫn còn ở trên người thở dở không ngừng, có cô ở trong ngực, không có chuyện nào có thể so sánh bằng, giống như có được toàn thế giới, cho dù lúc anh được ngồi vào vị trí tổng biên tập, cũng không thỏa mãn như lúc này
Thật là muốn cứ như vậy vĩnh viễn đem cô ôm ở trong cánh tay, để cho cô không thể rời xa anh.
Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, một màn hoan ái kích liệt nữa sắp bắt đầu, nhưng điện thoại của anh tùy ý đặt trên đầu giường vang lên nhạc chuông.
Anh không muốn nhận, có cái gì quan trọng hơn so với cùng người yêu nhỏ hoan ái triền mien? Huống chi, người phụ nữ trong ngực càng ngày càng đáng yêu, càng ngày càng làm anh không dời mắt sang chỗ khác được.
Nhưng tiếng chuông này cứ vang mãi, chỉ có người thân cận mới vậy, anh bất đắc dĩ tạm thời buông người con gái mềm mại trong ngực ra nhận điện thoại.
“Anh Đinh, Tiểu Nhiên không thấy!” Anh còn chưa mở lời, đầu bên kia điện thoại liền lập tức truyền đến giọng nói nóng nảy của em gái nhà bên, Lệ Tri Nhu.
Lệ Tri Nhu cùng Lệ Tri Nhiên là hai em gái nhà bên cạnh, cũng là hai con gái nuôi của mẹ anh thương yêu nhất, cha mẹ sau khi ly hôn vẫn ở bên cạnh mẹ của anh, cùng bọn họ quen biết đã hơn hai mươi năm. Đinh Chấn cơ hồ là từ nhỏ nhìn họ lớn lên, đối với các cô là tình cảm anh em.
Đột nhiên nghe nói Lệ Tri Nhiên mất tích, Đinh Chấn không khỏi nhăn mày lại, thẳng người, ngồi dậy, “Em nói, Tiểu Nhiên thế nào?” Giọng điệu của anh nóng nảy, làm Điền Mật Nhi đang uể ỏai không nhịn được quay đầu lại, nhìn về phía anh, nhưng anh quá mức chuyên chú vào điện thoại nên không phát hiện cô đang nhìn anh.
“Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, bắt đầu từ buổi tối hôm qua, em ấy cũng chưa trở về, em đi tìm mẹ nuôi, nhưng mẹ nuôi lại nói Tiểu Nhiên không có qua tìm bà, Anh Đinh, Tiểu Nhiên sẽ không nói tiếng nào mà mất tích cả ngày, anh nói Tiểu Nhiên em ấy có thể hay không…… có thể hay không………” Suy đoán lung tung làm Lệ Tri Nhu không khỏi ô ô.
Chân mày Đinh Chấn nhíu chặt hơn.
Đúng như Lệ Tri Nhu nói, Lệ Tri Nhiên khéo léo, luôn làm việc rất đúng mực, ra của cũng nói trước, sẽ không làm ra chuyện đột nhiên mất tích dọa mọi người, cho nên cả đêm không về nhất định là có chuyện, nhưng bọn họ không cách nào biết được vì nguyên nhân gì mà cô mất tích.
“Em trước đừng nghĩ lung tung, đừng vội, bây giờ anh lập tức chạy tới.” Sau khi trấn an Lệ Tri Nhu, anh cúp điện thoại, lật người xuống giường, đi tới phòng tắm.
Điền Mật Nhi nằm ở trên giường, nghe được âm thanh anh tắm gội, sau đó cửa phòng tắm bị kéo ra, anh đi tới tủ treo quần áo lấy từng y phục mặc vào.
Bất luận là nóng nảy vừa rồi, gấp gáp hiện tại, cô đều chưa từng thấy anh như vậy.
Mặc xong, xoay người lại cầm điện thoại anh rốt cuộc phát hiện cô còn chưa ngủ, cô nhìn hắn cười yếu ớt trong mi mắt.
Anh tiến lên, ở trên trán cô in một nụ hôn nhẹ, anh muốn giải thích với cô nhưng thời gian quá gấp, anh nhanh một chút cùng mẹ đến nơi đó, chắc hẳn, vì chuyện Lệ Tri Nhiên mất tích, nhất định hiện tại mẹ cùng Lệ Tri Nhu đang gấp gáp không biết làm sao.
“Xin lỗi, Mật Nhi, anh có chút việc gấp muốn ra ngoài, không cần chờ anh, em cứ ngủ trước đi!” Anh vội vã nói xong, liền xoay người rời đi.
Khi anh xoay người thì Điền Mật Nhi đưa tay nhỏ bé ra, muốn nắm chắc ống tay áo của anh, hỏi anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, “Tiểu Nhiên” trong miệng hắn rốt cuộc là ai, nhưng là, đầu ngón tay của cô ngay cả đụng cũng không đụng tới ống tay áo của anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh, vội vội vàng vầng rời đi, cô khẽ cắn cành môi, một mình ở trên giường, cảm giác cực kỳ khó chịu.
Nhưng cô lựa chọn tin anh.
Anh nói có chuyện.
Cô tin tưởng anh sau khi trở lại sẽ giải thích cho cô “Tiểu Nhiên” là ai mà anh vội vàng như vậy.
Mật Nhi vuốt vuốt gối, cô nghĩ muốn ngủ, nhưng ý nghĩ này đã không cánh mà bay, không tìm về được nữa, chỉ có thể mở to mắt chờ anh trở lại, đáng tiếc, cô chờ cả một đêm, anh cũng chưa trở lại.
Trên thực tế, anh đã đi ba ngày, sau ba ngày anh mới trở về.
Khi anh trở về, nhìn rất mệt mỏi, giống như mấy ngày vừa qua không có ngủ.
Còn chưa ngồi vào chỗ của mình, anh đã ôm cô, nói với cô một tiếng thật xin lỗi, anh giải thích anh ở đâu ba ngày nay, vì chuyện gì mà không trở về.
Thì ra là em gái nhà bên cạnh mất tích hai ngày, sau khi trở về, gương mặt cô ấy tái nhớt, rồi lại không chịu nói chuyện gì đã xảy ra, bộ dạng của cô dọa mọi người, mà anh, bởi vì vội vàng tìm cô ấy khắp nơi, cho nên mới không có thời gian gọi điện thoại cho cô.
Cô lập tức tin anh.
Cô đã nói, Đinh Chấn sẽ không lừa gạt cô.
Vì vậy, khi anh ôm cô, cô cười lên rồi.
Sự việc kia dần dần bị quên lãng, mà hạnh phúc cũng từng ngày từng ngày.
Công việc cửa hàng bánh ngọt cũng đã đi vào quỹ đạo, khách hàng cũng ổn định lại, hơn nữa Đinh Chấn đối với cô càng ngày càng tốt, cũng càng ngày càng thương cô
Mỗi một ngày, cô đều mang tâm tình hạnh phúc, vui vẻ đến cửa hàng, mặc cho Tiểu Lâm chế nào cô, cô cũng không ngại, thấy vậy người độc thân Tiểu Lâm, không nhịn được chua xót nói: “Đàn ông đối với phụ nữ tốt như vậy, nhất định là anh ta đã làm chuyện gì có lỗi với cô ấy, nghĩ tận lực đền bù sai lầm, cho nên em nói chị Mật Nhi, chị là phải cẩn thận với người đàn ông tốt như vậy, không được để anh ta lừa chị bắt cá hai tay, cùng người phụ nữa khác lén lén lui tới!” Cô xem thường, bởi vì cô thật tin tưởng Đinh Chấn, anh tuyết đối không phải là cái loại đàn ông sẽ bắt cá hai tay, Đường Đường nghe chuyện này thật hoang đường, lấy một tờ giấy lau mặt nhỏ nhắn, Tiểu Lâm sợ bị ngắt lỗ tai liên tục nói xin lỗi, thiếu chút nữa là quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.