Năm Mươi Thước Thâm Lam

Chương 71



Thời gian còn sớm, nhưng ở dưới lầu bệnh viện đã có rất nhiều bệnh nhân đi tản bộ .

Tứ Phương kéo tay Tái Văn cùng đi ra cổng bệnh viện , tới một cửa hàng bán đồ ăn nhanh theo kiểu Trung Quốc , cửa hàng này cũng cung cấp bữa sáng, bởi vì đồ ăn phong phú lại ngon, mỗi ngày từ rất sớm đã có rất nhiều người đến ăn sáng .

Tứ Phương ở lầu hai tìm được một vị trí , anh ấn Tái Văn ngồi xuống ghế , “Em ở đây chờ anh , anh đi mua cơm, em muốn ăn cái gì?”

Tái Văn nhìn anh nói, “Em vừa mới nhìn thấy bọn họ có bán rượu tiểu mễ, em muốn uống rượu tiểu mễ(gạo kê), đã lâu rồi em chưa uống nó .”

Tứ Phương lắc đầu, ” Không được uống “

“Buổi sáng uống không tốt sao? Vậy mua về , chúng ta để đến buổi tối rồi uống .”

Tứ Phương xoa khuôn mặt cô , “Không được , em đang bị chấn động não, không thể uống cái kia, ngoan một chút, sau khi khỏe lại anh sẽ mua cho em uống nha .”

Tái Văn móp méo miệng, cô quả là thật lâu không uống loại này , cực kỳ thèm thuồng “Vậy anh uống đi , em không thể uống, anh có thể uống mà , cái kia uống ngon lắm .” Này rượu tiểu mễ là đặc sản nơi này, uống qua một lần thì sẽ không quên được, sẽ luôn nhớ đến cái hương vị kia.

Tứ Phương nói, “Anh không uống, anh không tham như em .Em ngồi đây đừng có chạy lung tung , anh đi mua cơm.”

Tái Văn giống như con chó nhỏ , ngoan ngoãn gật đầu.

Mấy món Tứ Phương mang lên cực kỳ phong phú , hai người bọn họ có lẽ là ăn cũng không hết .

Tái Văn vui vẻ ăn cháo bí đỏ, “Anh sao biết em thích ăn cái này?”

Tứ Phương mặt không chút thay đổi nói, “Này còn phải hỏi sao ” anh cầm trứng gà trong tay bóc vỏ, đưa tới bên miệng Tái Văn, “Ăn trứng gà đi “

Tái Văn cắn một miếng ”Không có vị gì cả ” cô nói, trứng luộc trong nước trà sao lại không có chút hương vị thế này .

Tứ Phương một miếng cắn luôn lòng đỏ trứng, đem lòng trắng trứng còn lại đưa đến miệng Tái Văn, “Không có vị mới ngon , mau ăn đi .” Tái Văn ăn trứng gà lại không thích ăn lòng đỏ , cô nói lòng đỏ ăn sẽ bị nghẹn cho nên ăn trứng gà chưa bao giờ cô ăn lòng đỏ cả

Tái Văn miệng đầy trứng gà còn muốn nói chuyện, “Ngô, ngô, trong nước trà luộc trứng vốn sẽ có hương vị mà “

Tứ Phương trừng mắt ”Ngốc, ăn cơm đi , đừng để bị sặc .”

Tái Văn đỏ mặt, cô cúi đầu ăn cháo, trong lòng lại cảm khái ngàn vạn, một năm qua , cô không ở bên cạnh Tứ Phương, cứ như bị trôi dạt giữa biển khơi , cô từng bị dày vò, nhẫn nại, chỉ cố gắng sống sót, ở trong mắt người khác, cô thậm chí là một người liều mạng cuồng công việc , tâm tư phức tạp , háo thắng , mặc kệ ở công ty hay ở cái trong nhà kia, đều có không ít người xa lánh cô , bởi vì cô để cho người khác thấy cô có vẻ vô năng ,lười biếng.

Nhưng khi cô được dựa vào trong lòng Tứ Phương, cô lại giống một cô gái nhỏ đang yêu , ôn nhu, đáng yêu, hồn nhiên lại tùy hứng. Cô tình nguyện được mãi ở bên cạnh Tứ Phương làm nũng như vậy , đây người đàn ông cô yêu , ở bên người người yêu, cô không cần lo lắng, không cần gian khổ, tất cả bão tố phong ba , đều được anh ngăn cản bên ngoài , anh là cánh chim lớn bao dung, che chở cô, cô chỉ cần ở trong vòng tay ấm áp của anh làm một cô gái nhõng nhẽo .

Tái Văn khóc, yên lặng , nước mắt rơi vào bát cháo, mặn mặn , không biết vì sao, cô càng ngày càng mẫn cảm, càng ngày càng cảm tính, càng ngày càng thích khóc.

Tứ Phương ngồi vào bên cạnh cô , không ngừng gạt nước mắt cho cô .

Tái Văn vừa khóc vừa cười hỏi Tứ Phương, “Em về sau khẳng định sẽ càng ngày càng ngốc.”

Tứ Phương cười nói, “Tốt như vậy, anh càng thích.”

Ăn xong bữa sáng, Tứ Phương cùng Tái Văn đi đến công viên bên cạnh bệnh viện đi bộ , đến lúc Tái Văn không có tinh thần nữa , bọn họ mới quay về phòng bệnh nghỉ ngơi.

Tái Văn thật ra cũng không có gỉ nghiêm trọng , chỉ cần sau hai ngày lại làm một kiểm tra là được , cho nên bác sĩ , y tá cũng ít khi đến phòng bệnh của cô .

Tứ Phương cùng Tái Văn cởi quần áo, hai người cùng nhau ngủ .

Tái Văn mơ mơ màng màng hỏi Tứ Phương, “Bác sĩ đến đây có thể mắng chúng ta hay không?”

“Bọn họ sẽ không đến đâu , ngủ đi.” Tứ Phương kéo cô vào lòng

“Anh như vậy em sao có thể ngủ?”

“Anh thế nào ?” Tứ Phương cười hỏi.

“Biết rõ rồi còn cố hỏi, cái cứng rắn của anh đang áp vào mông của em ”

Tứ Phương nhấc chân gác lên trên lưng cô , càng để cái đó gần sát , ma sát vào cái mông nhỏ của cô .

Tái Văn khẽ cười một tiếng, cô đột nhiên bùng nổ, xoay người đem Tứ Phương đặt ở dưới thân, sau đó cưỡi lên trên lưng anh , từ trên cao nhìn xuống anh , “Ừ hừ” Cô bướng bỉnh phe phẩy lông mi.

“Bảo bối, xuống dưới đi, chúng ta ngủ.” thanh âm Tứ Phương ánh ách, phi thường khó chịu, dục vọng của anh đang tăng vọt, rất muốn liều lĩnh đem cô đặt ở dưới thân, nhưng mà không được, bảo bối hiện tại thân thể không thích hợp, nếu xảy ra vấn đề gì, anh sẽ hối hận chết mất. Nhẫn a, phải nhịn xuống.

Tái Văn hạ mông xuống, nhẹ nhàng ma sát cái đang cứng rắn nóng rực của anh, cô ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng phả hơi “Chúng ta làm đi, được không ? Anh không muốn em sao?” Nói xong còn liếm liếm bờ môi của anh.

Tứ Phương liều mạng nén nhiệt huyết của mình lại , “Không, không được, chờ em hết bệnh rồi nói sau.”

Tái Văn quyệt miệng, “Em lại không có bệnh nặng gì, nhất định không có việc gì .”

Tứ Phương lấy hai tay che mắt, dục vọng bị cô nhìn chằm chằm ngóc đầu đỏ hồng , anh kìm nén nói, “Không được, anh nói không được.”

Tái Văn nhìn anh khó chịu như vậy , đau lòng nói, “Vậy em giúp anh được không?”

Tứ Phương bỏ tay ra nhìn cô, ” Giúp như thế nào?”

Tái Văn cười, tay chậm rãi đi xuống, trườn nhẹ qua vùng bụng phẳng của anh ,nhẹ nhàng cầm lấy dục vọng cứng rắn của anh, chậm rãi ma sát ” Giúp như vậy, thế nào?”

Tứ Phương mãnh liệt hít lấy một hơi , thân thể muốn nổ mạnh , nhưng anh vẫn liều mạng kiềm chế, lẳng lặng nằm ở trên giường, không dám lộn xộn, rất sợ tổn thương đến Tái Văn.

Tái Văn cố ý hỏi anh, “Được không? Nói đi , được không?”

Tứ Phương hữu khí vô lực nói, “Được , được …”

Tái Văn vui vẻ nở nụ cười, cô đi xuống, muốn dùng miệng giúp anh , Tứ Phương vội giữ chặt cô “Bảo bối, đừng…” Anh rất lo lắng thân thể của cô không tốt.

“Vì sao không?” Tái Văn khó hiểu.

“Lần này không cần, chờ em khỏe đã rồi nói sau.” Tứ Phương giải thích.

“Được rồi ” Tái Văn chu miệng, vậy được rồi, hắc hắc, cô tin tưởng cô lấy tay cũng có thể giúp anh , nhất định sẽ làm anh vui vẻ .

Cô hết sức chuyên chú tiến hành, bắt tay vào làm một số động tác, cần phải khiến cho anh tận hứng.

Nhưng mà làm cả nửa ngày, anh tuy rất phấn khởi , Tái Văn lại có chút suy nghĩ ”Như thế nào còn không có S “(đó là cái gì các sắc nữ tự tưởng tượng nha ?)

Tứ Phương trấn an cô “Bảo bối, nhanh, cũng sắp “

Tốt, Tái Văn tiếp tục động tác, đến đây đi, đến đây đi, nhanh chút đến đây đi, tay của cô rất mỏi rồi nhà .

Làm thật lâu, vẫn không có gì , Tái Văn yếu ớt hỏi, “Anh rốt cuộc là muốn như thế nào a? Em mệt mỏi quá “

Tứ Phương cực kỳ vô tội nha , chuyện này cũng không phải anh có thể khống chế a, anh đang rất có hưng phấn , không có biện pháp a.”Nhanh, lập tức đến ” chỉ có thể an ủi cô như vậy.

Rốt cục, giằng co thật lâu, Tứ Phương rốt cục S , anh thoải mái rống ra tiếng.

Tái Văn mệt mỏi xụi lơ ở trên giường, nắm lấy tay run rẩy nói ”Giường dơ rồi, thôi mặc kệ, em mệt mỏi quá a, em muốn ngủ.”

Tứ Phương hôn lên mặt cô , “Yên tâm đi bảo bối, anh sẽ dọn dẹp , em yên tâm ngủ đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.