Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân

Chương 46: Đưa cung



Nhiệm vụ là có kỳ hạn.

Tiết Dao nhiều năm qua vẫn luôn mơ hồ lo lắng Long Ngạo Thiên bị chính mình nuôi dưỡng thành phế, ngày hôm nay rốt cuộc đã có “báo động trước khi dưỡng phế”.

Trong nguyên tác Long Ngạo Thiên bị Tam hoàng tử đánh là khoảng chừng tám tuổi. Bây giờ bởi vì Tiết Dao can thiệp, Tam hoàng tử không “đặc biệt để ý” Thất hoàng tử. Chuyện phát sinh ẩu đả ở thao trường không xảy ra.

Hơn nữa, vốn Thất hoàng tử từ năm sáu tuổi bắt đầu bị ghẻ lạnh cùng sỉ nhục, hiện nay cũng không xảy ra. Tuổi ấu thơ của Lục Tiềm vẫn luôn trải qua không buồn không lo.

Giờ này ngày này bé mập mạp vẫn là thằng nhóc đơn thuần ngây thơ. Đó là Tiết Dao cảm thấy như vậy.

Như thế nuôi lớn một đứa trẻ như vậy kỳ thực rất nguy hiểm.

Tương lai xảy ra mưa gió trên đường đời, Tiết Dao không hẳn có thể thay Thất hoàng tử ngăn chặn toàn bộ.

Một khi không cẩn thận, bại nguyên ván cờ. Thời điểm đó Thất hoàng tử nếu như không có năng lực giống trong nguyên tác, Tiết Dao che chở ngược lại sẽ hại hắn.

Thân ở trong cuộc liền rất bất đắc dĩ, Tiết Dao luôn nghĩ chờ đứa nhỏ lớn một chút, lại tìm cơ hội rèn luyện.

Có thể trong mắt cha mẹ, con cái luôn quá nhỏ. Ngày lại qua ngày, cứ kéo dài tới ngày hôm nay.

Phải làm sao mới ổn đây?

Tiết Dao không còn hứng thú luyện bắn cung, cáo biệt Ngũ hoàng tử, quay đầu lén lút theo sau bé mập mạp nhà mình. Một đường bí mật quan sát.

Trước mắt, biện pháp duy nhất chính là tự mình ra trận. Tiết Dao dự định dùng danh nghĩa luận bàn võ nghệ cùng Thất hoàng tử đánh mấy chiêu. Tìm đúng thời cơ một cước đá vào huyệt vị, thử xem có thể mở ra hai mạch nhâm đốc của Lục Tiềm hay không. HunhHn786

Tiết Dao bắt đầu quan sát “đối thủ”. Bây giờ so chiều cao bé mập mạp thấp hơn hắn, thoạt nhìn có thể đánh được.

Thất hoàng tử so với mấy đứa bé cùng tuổi chỉ cao hơn chút xíu, mà sức mạnh cùng độ nhanh nhẹn đã không thể khinh thường. Xác thực không thể kéo dài nữa. HunhHn786 Nếu chờ Long Ngạo Thiên trưởng thành, dù cho không mở ra hai mạch nhâm đốc, Tiết Dao cũng không phải là đối thủ của hắn.

Muốn đánh Lục Tiềm phải làm lúc này.

Vì vậy, Tiết Dao bước nhanh đuổi theo. Lặng yên không một tiếng động đi theo sau Thất hoàng tử, hắn chuẩn bị đánh lén.

Thất hoàng tử vẫn luôn đi tới, cũng không có quay đầu nhìn phía sau. Một lát sau dừng bước lại, hắn quỳ một chân trên đất, cúi đầu nhìn trong bụi cỏ, xem dấu chân thú hoang lưu lại.

Cơ hội tới!

Cúi đầu nhìn đứa bé ngồi xổm trên đất đưa lưng về phía sau, Tiết Dao chậm rãi nhẹ nhàng đi tới, không phát một tiếng động nhấc nắm tay lên.

“Là lợn rừng.”

Thất hoàng tử bỗng nhiên mở miệng nói.

Tiết Dao sợ đến giật mình, vội vàng thu móng vuốt tội ác, buông tay xuống, kinh ngạc hỏi:

“Ngài nhìn thấy ta?”

Thất hoàng tử lấy một mũi tên cắm vào dấu chân thú, lưu làm ký hiệu. Tiếp đó hắn đứng lên, quay lại, mặt không hề cảm xúc nhìn về phía Tiết Dao.

Rõ ràng ánh mắt đang nhìn kẻ ngu si!

“Điện hạ làm sao biết ta đi theo phía sau ngài?”

Tiết Dao đối với thân thủ của mình vẫn luôn rất có tự tin.

Bé mập mạp mới vừa rồi vẫn luôn chăm chú tìm kiếm dấu chân thú, sẽ không có phát hiện người theo sau mới đúng!

Thất hoàng tử mặt không hề cảm xúc nghiêng đầu nhìn Tiết Dao:

“Dao Dao vẫn đi theo Điện hạ, thật ngoan.”

Tiết Dao:

“…”

Mới không phải bé ngoan cùng ngươi có biết hay không! Vừa rồi là đang bí mật theo dõi đó!

“Điện hạ thời điểm nào phát hiện được ta?”

Tiết Dao khó có thể tiếp thu sự thật.

Thất hoàng tử chỉ tay vào thân cây cách đó không xa, nói:

“Dao Dao.”

Lại chỉ đại thụ cách xa khoảng ba mươi trượng, nói:

“Điện hạ.”

Tiết Dao ngẩn người. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, hắn bỗng nhiên kinh sợ chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.

Khi hắn mới vừa theo dõi Thất hoàng tử chính là trốn ở sau một thân cây. Mà lúc đó Thất hoàng tử vừa vặn đứng ở vị trí cách xa khoảng ba mươi trượng.

(1 trượng Trung Hoa = 3,3 mét)

Nói cách khác, thời điểm vừa mới bắt đầu đi theo bé mập mạp đã phát hiện rồi!

Tiết Dao ngây dại.

Giống như khổ cực nuôi lớn đứa con, đột nhiên nó vượt qua tầm khống chế của mình. Cảm giác cực kỳ bất an.

“Dao Dao?”

Thất hoàng tử nghiêng đầu nhìn hắn, tựa hồ phát hiện thần sắc hắn khác thường.

“Hả?”

Tiết Dao lấy lại tinh thần, tha thiết mong chờ nhìn đứa bé mình nuôi lớn phảng phất trở nên xa lạ.

“Lợn rừng có muốn hay không?”

Thất hoàng tử cúi đầu đá đá mũi tên cắm trên mặt. Chớp mắt một cái, hắn nhếch mép cười xấu xa đắc ý với Tiết Dao.

“Là đường đi của thú hoang, dấu chân để lại còn rất mới, hang ổ chỉ trong vòng ba dặm chung quanh đây.”

Tiết Dao không có kinh nghiệm săn bắn, không hiểu lý do vì sao Thất hoàng tử phán đoán lợn rừng ở gần, chỉ tùy ý cười cười:

“Tốt quá, ta còn chưa từng thấy săn lợn rừng đó.”

Thất hoàng tử lập tức tiến lên một bước, cúi đầu trước mặt Tiết Dao.

Đây không phải là hành lễ, mà bé mập mạp muốn được cổ vũ, cần hành động vuốt ve.

Giữa hai người sớm có hiểu ý ngầm. Tiết Dao lập tức nâng tay sờ sờ sau gáy Điện hạ, nhẹ giọng dụ dỗ:

“Điện hạ lợi hại nhất.”

Thời điểm chạng vạng, Tiết Dao cùng hai vị hoàng tử mang về thỏ rừng gà rừng. Hai người hầu đi phía sau gánh một con lợn rừng. Bọn họ hãnh diện chiến thắng trở về.

Đám thư đồng tổng cộng chỉ mang về năm con mồi, chỉ có thể nhận thua cuộc, quyên góp sáu mười lượng bạc giao cho Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử đem bạc đưa hết cho Tiết Dao.

Đám thư đồng như gà bay trứng vỡ, sắc mặt quả thực như cha mẹ chết.

Trở lại trại, bên ngoài lều đã đốt lửa lớn.

Tiết Dao cùng Thất hoàng tử đi đến bên cạnh đống lửa. Phát hiện Thái tử trong bộ kỵ trang màu trắng thêu chỉ vàng cũng ngồi ở phía nam đống lửa, “cùng chung vui với dân”.

Phát hiện bên cạnh Thái tử còn vị trí trống, Tiết Dao muốn vô liêm sỉ đi qua. Nhị hoàng tử lại trước một bước, giơ tay gọi:

“Lão Thất đến ngồi ở đây!”

Biết đại ca yêu thích Lão Thất, Nhị hoàng tử bất cứ lúc nào cũng thay ca ca kính yêu sắp xếp thỏa đáng.

Thất hoàng tử liếc mắt nhìn chỗ bên cạnh đại ca, cũng chỉ có một vị trí trống.

Điện hạ không muốn tới, muốn ngồi cùng Tiết Dao.

“Đến đây!”

Nhị hoàng tử không chờ kịp, vẫy tay.

Thái tử ngược lại không hề liếc mắt nhìn thất đệ một cái, cụp mắt bình tĩnh mà dùng cành cây đảo đảo đống lửa.

“Quá chật.”

Thất hoàng tử không hứng thú đi qua, mà đi tới vị trí trống phía tây.

“…”

Thái tử không bình tĩnh nổi nữa, trợn mắt, quát một tiếng:

“Lại đây!”

Thất hoàng tử quay đầu lại liền đi đến vị trí bên cạnh đại ca. Thời điểm nên sợ thì phải sợ.

“Ngồi!”

Thái tử dùng cằm chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình.

Thất hoàng tử lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống.

Bảo bối duy nhất của đại ca là không thể cự tuyệt.

Tiết Dao hâm mộ không thôi, cũng muốn ngồi ở bên cạnh Thái tử.

Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến giọng nói ôn nhu quen thuộc.

“A Dao, ngươi đến ngồi ở đây.”

Tiết Dao quay đầu thấy Lục hoàng tử cười híp mắt, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh.

Dưới ánh lửa lấp lóe, đôi mắt sáng của Lục hoàng tử trở nên nhu hòa.

Mấy hoàng tử nói về thành tích săn bắn của bản thân.

Ngũ hoàng tử khoe khoang xong thành quả của chính mình, còn không quên đem sự tích “trăm phát không trúng” của Tiết Dao nói ra, khiến mọi người vui vẻ một chút.

Bởi vì ba hoàng tử nhỏ tuổi nhất quan hệ rất tốt, Tiết Dao ở cùng hai vị hoàng tử lớn tuổi hơn cũng không quá giữ lễ tiết. Hắn cố ý nghiêm mặt, tìm cớ cho mình:

“Đều là bởi vì cung không tốt. Nếu ta cũng có cung sừng trâu như Điện hạ, nhất định bắn chuẩn không lệch!”

“Cung nghe được sẽ cảm thấy oan ức!”

Ngũ hoàng tử nói đùa.

Mấy vị hoàng tử vui vẻ trò chuyện, chỉ có Thất hoàng tử gấp gáp muốn ăn heo nướng, đứng dậy đi tìm đầu bếp.

Tam hoàng tử đang cùng Tứ hoàng tử ngồi nói chuyện phía tây đống lửa. Lâu đài bên bờ nước thì được trăng chiếu sáng trước, con mồi nhỏ thì chín trước. Nhóm đầu tiên nướng chín là thịt thỏ. Trong tay hai hoàng tử đã có đùi thỏ.

Thất hoàng tử đến gần, theo bản năng nhìn trong tay Tam ca Tứ ca có thịt nướng hay không.

Nhưng hắn vừa nhìn, trùng hợp nghe thấy Tam ca nói chuyện.

Tam hoàng tử cắn một cái, kéo xuống một khối lớn thịt thỏ, vừa nhai vừa trào phúng:

“Huyện Bình Dung là địa phương nào? Phụ hoàng để đại ca đi đến đó làm thử cách làm chính sự, cũng chính là áp chế nhuệ khí của đại ca. Để cho hắn thấy rõ mình là người ngu ngốc, đừng cả ngày muốn những thứ không thể, gieo vạ bách tính!”

Tứ hoàng tử như thường ngày cười đón ý nói hùa theo, nhưng vẫn là uyển chuyển nói ra ý nghĩ bản thân.

“Đại ca lần này đề ra biến pháp suy tính thật chu toàn. Huyện Bình Dung là địa phương nhỏ, phụ hoàng cho tài nguyên rất sung túc, nói không chừng thật sự có thể phát triển.”

“Phát triển cái rắm!”

Tam hoàng tử sầm nét mặt:

“Con mọt sách trị quốc, làm trò cười cho người trong giới! Hắn cả ngày một bộ quân tử thánh hiền, cũng là để phụ hoàng thấy, dọa mấy đệ đệ chúng ta thôi. Thật ra trong các huynh đệ, vô dụng nhất chính là hắn. Ngươi chờ xem đi, lần này ta nhất định sẽ cố gắng giúp hắn… Ôi!”

Tam hoàng tử còn chưa nói hết, bên cạnh bỗng nhiên hiện ra một bóng người, đụng hắn ngã lăn.

“Làm càn!”

Đùi thỏ trong tay Tam hoàng tử bị rơi trên mặt đất. Tam hoàng tử giận không nhịn nổi ngửa đầu trừng người tới, cả kinh nói:

“Lão Thất? Ngươi đụng ta làm chi!”

Thất hoàng tử nhấc ngón tay chỉ phương hướng xa xa nơi đặt bếp nướng, ra hiệu chính mình muốn đi lấy thịt ăn. Sau đó hắn liền không nói một lời vòng qua Tam ca, chuẩn bị rời đi.

“Đứng lại!”

Tam hoàng tử dùng tay dính mỡ kéo lấy tay Thất hoàng tử lôi trở lại.

“Ngươi không có mắt à? Hai người sống sờ sờ ngồi ở đây mà không nhìn thấy, ngươi đụng ta làm chi? Làm nguời ta té ngã không xin lỗi liền muốn đi sao? Có biết lễ phép hay không!”

Thất hoàng tử thẳng sống lưng, cụp mắt nhìn chằm chằm Tam hoàng tử, lạnh lùng nói:

“Gia xin lỗi.”

“Làm càn! Đó là thái độ xin lỗi sao?! Ngươi…”

“Thôi đi… Tam ca, Lão Thất còn nhỏ.”

Bởi vì Tịch Phi có ân với Nghi Quý Nhân, Tứ hoàng tử muốn giúp Lão Thất giải vây, cố ý chỉ huyệt thái dương của mình. Hắn ra hiệu Lão Thất đầu óc không bình thường, để Tam hoàng tử chớ tính toán cùng thằng ngốc.

“Ta cần phải dạy dỗ hắn một chút! Bước đi không nhìn! Đụng vào người khác cũng không xin lỗi!”

Tam hoàng tử cúi đầu nhìn đùi thỏ nướng mới ăn một miếng đã rơi xuống đất. Hắn lập tức chỉ vào đùi thỏ, ngẩng đầu trách mắng:

“Ngươi nhìn chuyện ngươi làm đi. Đùi thỏ nướng đã bị ngươi làm rơi mất! Làm sao đây? Ngươi thấy chuyện này…”

Thất hoàng tử cúi người, nhặt đùi thỏ nướng trên đất lên, đột nhiên nhét vào miệng Tam hoàng tử.

Đồ ăn rơi xuống đất liền nhặt trở lại, còn có thể làm như vạy sao? Ngu xuẩn.

“A…”

Mới nói chuyện một nửa miệng Tam hoàng tử bị chân thỏ dính bụi đất chặn miệng.

Tứ hoàng tử không kịp chuẩn bị tình huống làm cười khúc khích.

Tam hoàng tử vội vàng phun chân thỏ ra.

“Phèo phèo phèo.”

Phun bụi đất trong miệng, hắn giận không nhịn nổi đứng dậy muốn đánh đệ đệ, lại phát hiện Lão Thất nhãi con đã chạy mất dạng.

“Tiểu tử, ngươi đừng để ta bắt được!”

Tam hoàng tử bực tức giậm chân.

Sau một ngày săn bắn, tiệc lửa trại kết thúc, Tiết Dao trở về lều ngã đầu liền ngủ. Hắn cũng không quan tâm hai thư đồng ở cùng lều đỏ mắt lên vì tức, ngủ một giấc đến hừng đông.

Sáng sớm, bên ngoài lều truyền đến tiếng gọi của nam nhân xa lạ.

“Tiết nhị công tử ở trong sao?”

Người bên ngoài liên tiếp hô ba lần Tiết Dao mới tỉnh lại. Mơ mơ màng màng phủ thêm áo choàng, hắn nhanh chóng bước ra nhìn.

Người xa lạ là thị vệ, cầm trong tay một cái cung sừng trâu.

“Ngài tìm ta?”

Tiết Dao buồn bực nhìn thị vệ.

“Tiết Dao Tiết nhị công tử?”

Thị vệ mạnh mẽ mà dò hỏi.

“Chính là tại hạ.”

Thị vệ khoát tay, đem cung trong tay đưa trong ngực Tiết Dao:

“Điện hạ ra lệnh ta đem cái cung này chuyển giao cho ngươi, quấy rầy rồi.”

Tiết Dao ôm lấy cung sừng trâu bị thị vệ nhét vào lồng ngực mình.

Tiết Dao đầu óc mơ hồ tiếp nhận cung, vừa mới chuẩn bị dò hỏi, thị vệ kia đã quay người bước nhanh rời đi.

“Ôi chao!”

Tiết Dao cúi đầu nhìn cái cung trong tay, chất liệu cung giống với loại của các hoàng tử.

Điện hạ đưa?

Điện hạ nào?

+

Không phải Tiết Dao không tự tin, đã nuôi trẻ chín năm, trong lòng Tiết Dao khẳng định bé mập mạp Thất hoàng tử sẽ không đưa đồ vật mà không nhắn nhủ gì. “Điện hạ” này khẳng định không phải Thất hoàng tử điện hạ.

Vậy là ai đưa cung? Tại sao muốn đưa cung?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.