Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 57: 57: Bánh Trứng Và Tửu Cụ



Sau khi Ban Lãng và Ban Giác trở về, cả nhà quây quần ăn bữa tối rồi ngồi trong phòng khách xem TV, kể về những chuyện vui hay công việc trong ngày của từng người, đến chín giờ lại ăn ý tản về phòng ai làm việc nấy.

Bách Nam thoải mái ngả người lên sô pha, nhìn Ban Ngọc đi tới đi lui không biết đang bận rộn chuyện gì, nghi hoặc hỏi, “Tiểu Ngọc, anh đang làm gì thế?”

“Giúp em chuẩn bị áo ngủ.” Hắn đỏ mặt lấy một chiếc quần lót mới từ trong tủ, nói lí nhí, “Nam Nam, kích cỡ cái quần này…!em, em nhìn xem có vừa không?”

Bách Nam bối rối nhìn chiếc quần lót màu trắng trên tay hắn, gian nan hỏi, “Cái này…!là anh tự mua?”

“Ừm…! quần áo loại khác có thể may ở chỗ chú Tưởng, nhưng mấy thứ mặc bên trong…” Hắn nhanh chóng liếc cậu một cái, ấp úng, “Mấy thứ mặc bên trong chỉ có anh được nhìn thôi…”

“Cái gì?”

“Không, không có gì.” Hắn lắc đầu, đặt quần lót lên trên bộ áo ngủ, vào phòng tắm xả nước, sau đó bám cánh cửa hai mắt sáng lấp lánh nhìn Bách Nam, “Nam Nam, thắt lưng em chắc vẫn không tiện, để anh giúp em tắm rửa đi!”

Trực giác của Bách Nam muốn từ chối, cậu nghỉ ngơi tròn một ngày, eo và chân đã khá hơn nhiều, tắm rửa vệ sinh gì đó hoàn toàn không đáng ngại.

Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt sáng rực đến sắp lóe ra ánh xanh của Ban Ngọc lại nhanh chóng nuốt câu từ chối xuống, cong môi cười hiền lành, “Được, đúng lúc em hơi không muốn cử động, Tiểu Ngọc anh thật tốt.”

Ban Ngọc chột dạ dời ánh mắt, lắp bắp, “Cũng, cũng không tốt lắm, chỉ là đi tắm thôi mà…”

“Thế là tốt rồi.” Bách Nam mỉm cười dịu dàng, duỗi tay về phía hắn, mềm giọng, “Em không muốn nhúc nhích, Tiểu Ngọc, anh ôm em đi đi.”

Ban Ngọc ngẩn người, sau đó nhanh chóng nhào qua đỏ mặt ôm lấy cậu, lẩm bẩm, “Thật, thật là, không được làm nũng như vậy…” Hắn cố gắng kìm lại không cho khóe môi nhếch cao, ấn đầu cậu vào hõm vai mình để không nhìn thấy vẻ mặt, cố ý giở giọng hung ác, “Dù em không làm nũng anh vẫn thương em, cho nên không được như vậy nữa.”

“Em biết rồi.” Cậu thuận theo dựa vào vai, cười tủm tỉm gật đầu, sau đó xấu xa thổi nhẹ vào sau tai hắn, hạ giọng, “Tiểu Ngọc, sao lỗ tai anh đỏ thế, nóng à?”

Ban Ngọc chấn động, trừng lớn mắt, sau đó nhanh chân chạy vào phòng tắm đặt cậu lên ghế, xoay người giả vờ sờ vòi nước, nói năng lộn xộn, “Anh không, không nóng, chỉ là…!Em, em gầy quá, đúng rồi, gầy quá! Từ ngày mai phải ăn nhiều thịt vào! Ừm, ăn nhiều thịt…”

“Nhưng em tạm thời không ăn được.” Bách Nam sờ sờ tấm đệm dưới mông, trong mắt hiện lên ý cười, giơ tay chậm rãi cởi nút áo, vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí vô tội, “Hôm qua anh làm như vậy với em, phải ăn kiêng mấy ngày.

Đúng rồi Tiểu Ngọc, tối hôm qua…!có thoải mái không?”

Ào ào ——

Ban Ngọc giật mình, vặn vòi nước lên nấc cao nhất.

Ý cười trong mắt Bách Nam càng đậm hơn, cởi áo đặt lên ghế rồi tới gần Ban Ngọc, duỗi tay đặt lên bàn tay đang nắm vòi nước của hắn, tắt đi, rũ mắt thì thầm bên tai, “Tiểu Ngọc, bồn tắm đầy rồi, không được xả nữa, lãng phí nước.”

Ban Ngọc rụt tay về như bị bỏng, trợn mắt quay đầu nhìn cậu, sau đó mặt mũi đỏ bừng lắp bắp, “Nam, Nam Nam, em, em, vì sao em lại không mặc đồ?”

“Tắm rửa sao lại mặc đồ?” Cậu chớp mắt, tiến lên ôm hắn hôn hôn mặt, mỉm cười nói, “Tiểu Ngọc, muốn cùng tắm không?”

Hô hấp của Ban Ngọc cứng lại, sau đó nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao, hơi thở bắt đầu hỗn loạn, không thể khống chế mà ôm lại Bách Nam sờ lên sống lưng trơn mịn của cậu, giọng đã khàn khàn, “Nam Nam, anh muốn hôn em.”

“Em cũng vậy.” Bách Nam mỉm cười phụ họa.

Củi bị tạt đẫm xăng, chỉ còn chờ người tới châm lửa.

Chóp mũi Ban Ngọc bắt đầu đổ mồ hôi, hắn hít sâu, cúi đầu hôn xuống môi Bách Nam.

“Nhưng mà Tiểu Ngọc…” Bách Nam giơ tay lên che miệng hắn rất đúng lúc, đẩy người ra sau, chớp mắt nói rất vô tội, “Người em vẫn đau lắm, không thoải mái, với lại em chỉ muốn tắm thôi.”

Thân thể Ban Ngọc cứng đờ.

Bách Nam mỉm cười, tránh khỏi vòng ôm ấp của hắn, đặt tay hắn lên lưng quần mình, nhướn mày hỏi, “Tiểu Ngọc, còn muốn tắm cùng em không?”

Ban Ngọc bị động tác của Bách Nam khiêu khích đến máu nóng sôi trào, phản ứng kịch liệt, nhưng…!nhưng mà không được, không thể, không thể làm!

Bách Nam cười đến giảo hoạt, nhẹ nhàng sờ lên xương quai xanh của mình, tiếp tục đổ dầu vào lửa, “Tiểu Ngọc, anh xem ở đây còn dấu hôn từ hôm qua để lại, ừm, hình như trên eo cũng có một cái, cả trên đùi nữa.”

Đùng ——

Ban Ngọc bị cậu dùng sắc đẹp tra tấn đến muốn nổ tung, quay đầu thở gấp, tủi thân nhìn Bách Nam một cái, sau đó điên cuồng bỏ chạy ra khỏi phòng tắm, “Nam Nam, em xấu lắm, em thật xấu xa! Anh không thương em nữa!”

Phòng tắm sập cửa nên hoàn toàn không nghe thấy tiếng Ban Ngọc.

Bách Nam khẽ bật cười, tâm tình rất tốt tự c0i quần áo nằm vào bồn, thoải mái thở dài một hơi —— Cảm giác báo được thù đúng là…!quá sung sướng!

Lúc Bách Nam tắm rửa xong đi ra, Ban Ngọc đang rầu rĩ vùi trên ghế sô pha nghịch máy sấy.

“Anh làm sao thế?” Cậu ngồi xuống bên cạnh Ban Ngọc, ôm lấy hắn.

Ban Ngọc giật giật, không nói lời nào, đứng dậy mở ra máy sấy nhẹ nhàng giúp cậu sấy khô tóc.

“Tiểu Ngọc, anh tắm rồi?” Cậu sờ áo ngủ trên người Ban Ngọc, nghi hoặc hỏi, “Trên người anh lạnh thế? Tắm nước lạnh à?”

Động tác sấy tóc của Ban Ngọc hơi dừng lại, nhỏ giọng hừ hừ, vẫn không chịu nói lời nào.

Bách Nam đau lòng, vội vươn tay ôm chặt eo hắn mềm giọng dỗ dành, “Thân thể anh không tốt, sau này đừng tắm nước lạnh nhé? Em sẽ không trêu anh nữa, đừng giận, em sai rồi.”

“Anh không giận.” Ban Ngọc buông máy sấy, ngồi trở lại sô pha đối diện với cậu, xụ mặt nói, “Nhưng đúng là em sai, lỡ như vừa rồi anh không nhịn được…!không phải em sẽ càng đau hơn sao? Sau này không được làm như vậy nữa.”

Bách Nam không tiền đồ mềm lòng chột dạ, vội nắm tay hắn ngoan ngoãn đáp, “Được, sau này không như vậy nữa.”

“Lúc này mới ngoan.” Ban Ngọc lập tức khôi phục vẻ mặt si hán cười ngây ngô, vươn tay sờ sờ tóc cậu, “Nam Nam, để anh giúp em mát xa eo, như vậy ngày mai em sẽ không đau, anh ôm em ngủ được không?”

Bách Nam khẽ cười ra tiếng, gật đầu, ánh mắt dịu dàng, “Ừ.”

Cậu nằm xuống được một lát đã ngủ mất, Ban Ngọc cúi đầu hôn lên trán cậu, kéo người vào sâu trong ngực mình, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ tiếp tục giúp cậu xoa eo.

Một đêm không mộng mị.

Ngày hôm sau, Bách Nam tinh thần phấn khởi rời giường, còn Ban Ngọc vẫn có chút ỉu xìu ủ dột.

Vào bữa sáng, Khúc Văn Hân bối rối nhìn Ban Ngọc khi thì xoa tay lúc lại dụi mắt, chần chừ nói, “Tiểu Ngọc, có phải con bị…!Không, không có gì, Tiểu Ngọc, đừng ăn bánh trứng, ăn cháo đi.”

Ban Ngọc che miệng ngáp một cái, lắc đầu ủ rũ trả lời, “Mẹ, con không muốn ăn cháo.”

“Nhưng mà…” Khúc Văn Hân liếc nhìn Bách Nam đang uống sữa, nhỏ giọng hỏi, “Nhưng thím Ngô làm bánh trứng nhiều dầu lắm, con vừa bị, ừm, mới làm cái đó xong, nên ăn uống thanh đạm mới phải chứ?”

Ban Ngọc mờ mịt nhìn bà, “Bị cái gì, mẹ, mẹ đang nói gì thế?”

Khúc Văn Hân thở dài, nói lời thấm thía, “Tiểu Ngọc, không cần giả vờ với mẹ, còn không phải là bị Nam Nam phản công thôi sao, có gì đâu, mẹ cũng không chê cười con.

Bánh trứng khó tiêu lắm, chúng ta ăn cháo nhé?”

Bách Nam vừa uống một ngụm sữa bò đã bị sặc gần hết, vừa ho vừa cười, gian nan giải thích, “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, Tiểu Ngọc không có……!Phụt, khụ khụ, hôm qua anh ấy nằm sai tư thế nên cánh tay bị đè, không phải do con…làm đâu.”

“……”

Ban Ngọc giúp Bách Nam vỗ lưng, cẩn thận suy nghĩ lại nội dung đoạn đối thoại vừa rồi, cực kỳ giận dữ, “Mẹ, mẹ không trong sáng!”

Khúc Văn Hân giật giật khóe miệng, quyết đoán đứng dậy làm như không có việc gì, “Mẹ vừa nhớ ra chín giờ có cuộc họp, hai đứa ở nhà nghỉ ngơi đi, cơm trưa muốn ăn gì cứ nói thím Ngô làm cho, mẹ đi trước.”

“Không phải mẹ đang nghỉ phép sao? Họp hành đâu ra, không đúng, mẹ lừa con!”

Khúc Văn Hân nghe vậy rảo bước càng nhanh hơn.

Bách Nam khẽ bật cười, đổi bánh trứng trước mặt Ban Ngọc thành sandwich, “Được rồi đừng giận nữa, ăn nhanh đi, bánh trứng đưa cho em, anh ăn cái kia.”

Ban Ngọc nhanh chóng dời tầm mắt khỏi bóng lưng Khúc Văn Hân, ngăn cản, “Nam Nam, em đừng ăn! Cái bánh đó anh đã cắn…!rồi…”

“Không sao.” Bách Nam nhai nhai bánh trứng trong miệng, nuốt xuống, “Em không chê anh.”

Ban Ngọc đỏ mặt nhìn bánh trứng trong tay cậu, nhỏ giọng hừ hừ, cúi đầu vớ ly sữa trước mặt cậu uống một hớp lớn, mất tự nhiên nói, “Nam Nam, anh cũng không chê em.”

“Em biết.” Bách Nam mỉm cười, duỗi tay giúp hắn lau vệt sữa bên môi, dịu giọng dỗ dành, “Thôi ăn nhanh đi, đến trưa lại ngủ tiếp.”

“…!Ừm.”

Sau giờ cơm trưa, Ban Ngọc bị Bách Nam kéo đi ngủ trưa.

Bách Nam không buồn ngủ, đành cầm quyển sách ngồi trên sô pha trông chừng cho hắn, mới xem chưa được hai trang tiếng di động đã đột ngột vang lên, cậu hoảng hốt vội vàng ấn tắt.

Trong phòng khôi phục yên tĩnh, cậu đi đến mép giường nhìn thử, thấy Ban Ngọc vẫn không bị đánh thức mới nhẹ thở phào, rón rén đi ra khỏi phòng.

Sau khi đóng cửa điện thoại lại vang lên, cậu cúi đầu nhìn thấy là dãy số của giáo sư Phan, vội tiếp máy.

“A lô, thầy ạ.”

“Bách Nam à, hai ngày tới bớt thời giờ tới trường một chuyến được không, có người để mắt thiết kế của em rồi.” Giọng giáo sư Phan tràn ngập vui mừng, tốc độ nói chuyện khá nhanh, “Chính là bộ tửu cụ trong đồ án tốt nghiệp của em đó, được một chuỗi nhà hàng vừa ý nên muốn ký hợp đồng hợp tác.

Bọn họ ra giá rất cao, Bách Nam, em phải nắm lấy cơ hội.”

“Chuỗi nhà hàng?” Bách Nam nghi hoặc, “Triển lãm tốt nghiệp đã trôi qua khá lâu rồi, sao bây giờ đột nhiên lại…”

“Người phụ trách bên kia nói là phải trở về bàn bạc khá lâu, thị trường khách hàng của bọn họ quá lớn, rượu lại là một mặt hàng chủ lực nên bộ tửu cụ có vai trò rất quan trọng.” Giáo sư Phan giải thích, tiếp tục nói, “Bách Nam, em tranh thủ thời gian nung một bộ tửu cụ tỉ lệ tiêu chuẩn đi, làm xong gọi điện thoại cho thầy để sắp xếp hẹn lịch với người phụ trách bên đối tác.

Đúng rồi, nếu có bản thiết kế bộ đồ ăn hoặc tửu cụ khác vừa ý cũng mang đến luôn, bọn họ rất vừa ý tay nghề của em.”

Bách Nam nhíu mày, có chút khó xử, “Thầy ơi, chuyện bán thiết kế tửu cụ…”

“Bán thiết kế tửu cụ?” Ban Giác cầm tập công vân xuất hiện sau ngã rẽ cầu thang, hỏi, “Là bộ nào? Toàn bộ tác phẩm của em bây giờ đều thuộc về phòng làm việc, không thể tùy tiện bán.”

Giọng Ban Giác khá lớn nên lọt vào điện thoại, giáo sư Phan nghe được, nghi hoặc hỏi, “Bách Nam, ai vừa nói thế, phòng làm việc là sao? Em đã ký hợp đồng với công ty khác rồi à?”

Bách Nam bị sự xuất hiện đột ngột của Ban Giác làm giật mình, tay run lên cúp máy.

“……”

Ban Giác nhướn mày, vỗ vỗ vào tập văn kiện, “Xem ra anh trở về đúng lúc rồi, có mối làm ăn tìm tới? Không tệ, em biết kiếm tiền hơn anh nghĩ nhiều đấy.”

“……”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.