Nam Gia Hữu Ngọc

Chương 14: 14: Bàn Bạc



Ở cửa quán cà phê, Bách Nam uyển chuyển từ chối đề nghị đưa cậu về nhà của Bách Đông, rối rắm rời đi.

Tam quan của cậu vừa bị đánh cho vỡ nát, cần thời gian tiêu hóa lại một chút —— Vì sao một chuyện trong mắt cậu nghiêm trọng giống như trời sập đất nghiêng, qua miệng anh trai lại biến thành mâu thuẫn nhỏ chỉ cần một giây là giải quyết xong?

Cứ có cảm giác sai sai chỗ nào đó.

Ngày hôm sau, Bách Bắc gọi điện thoại xin lỗi Bách Nam.

Tối hôm đó, Bách Hướng Quân gọi điện thoại tới, Bách Nam do dự nhưng vẫn tiếp.

Thái độ của ông ta ôn hòa hiếm thấy, không nhắc lại chuyện liên hôn nữa, chỉ nói Bách Đông đi công tác lâu ngày cuối cùng đã trở lại, người một nhà nên sum vầy, thuận tiện bàn bạc một chút chuyện đón ông nội từ bệnh viện về nhà.

Bách Nam bình tĩnh đồng ý.

Ngày trở về nhà họ Bách, Ban Ngọc gạt chuyện ở cửa hàng ngọc khí qua một bên, tự mình đưa đón Bách Nam.

“Bọn họ mà ức hiếp em, đừng ngơ ngác đứng yên không phản kháng, cứ mách anh, anh đi giúp em trút giận.” Ban Ngọc xụ mặt, nắm tay cậu dặn đi dặn lại, “Chuyện ở cửa hàng tạm thời giao cho vệ sĩ rồi, bọn họ có thể xử lý được, em đừng lo lắng.

Bây giờ em kiếm được rất khá, nếu bọn họ còn nhắc đến chuyện tiền bạc, đừng sợ, không đủ còn có anh.”

Bách Nam buồn cười nắm lại tay hắn, không nhịn được ghé vào hôn lên mặt hắn một cái, cười nói, “Yên tâm, anh cả nói đúng, bây giờ em có anh là át chủ bài, không sợ bọn họ.”

Vành tai Ban Ngọc lại bắt đầu phiếm hồng, có điều lần này hắn không né tránh nụ hôn của Bách Nam nữa, ngược lại còn chạm một chút lên mặt cậu, quay đầu không nhìn, ánh mắt đảo loạn, “Được rồi được rồi, không cho làm nũng nữa, đi đi, lời anh cả kia của em nói cũng không nên tin hoàn toàn, dù sao…!dù sao anh vẫn đứng về phía em.”

Bị đụng vào hơi nhột, Bách Nam giật mình, dùng sức bóp tay Ban Ngọc một chút, cười xuống xe.

Phòng khách trong nhà rất náo nhiệt, Bách Đông đang nói chuyện với Bách Hướng Quân, Chu Tú Cầm thì kéo tay Bách Tây nói gì đó, Bách Bắc gác chân ngồi bên cạnh Bách Tây lột chuối ăn.

Hình ảnh thật ấm áp.

Thấy Bách Nam tiến vào, mọi người ngừng nói chuyện, Bách Đông đứng dậy đầu tiên, đi đến bên cạnh vỗ vai cậu, cười nói, “Tới trễ thế, trên đường kẹt xe à?”

Bách Nam mỉm cười lắc đầu, “Không phải, là Tiểu Ngọc khăng khăng muốn đưa em đến đây, cho nên trì hoãn một chút.”

Vừa nói ra xưng hô Tiểu Ngọc, hình tượng người cha đạo mạo của Bách Hướng Quân nứt ra, bàn tay gảy tóc của Chu Tú Cầm cứng đờ, Bách Tây nhanh chóng cúi đầu che khuất biểu cảm trào phúng trên mặt, Bách Bắc ngẩng mạnh đầu trừng mắt nhìn Bách Nam.

“Khụ, cái gì, cậu Ban cũng tới à? Sao không mời cậu ấy vào nhà ngồi?” Bách Đông liếc mắt nhìn người nhà, trong lòng thở dài, xem ra những lời khuyên bảo tối hôm qua hoàn toàn là uổng phí.

“Không cần, cửa hàng ngọc khí còn có việc, đưa em tới đây xong anh ấy đi rồi.” Bách Nam nói xong, nhìn Bách Hướng Quân, “Ba, chuyện ba nói đón ông nội về nhà, bác sĩ nói thế nào?” Lần này cậu đồng ý về chính là vì chuyện này.

“Trước hết đừng nhắc, nếu mọi người đã đông đủ, thím Lưu, dọn cơm đi.” Bách Hướng Quân tránh ánh mắt cậu, xua tay đi vào phòng ăn.

Bách Nam nhìn thấu thái độ mất tự nhiên của ông ta, liếc nhìn Bách Đông bên cạnh mình, rũ mắt, đi vào phòng ăn dưới lời mời đon đả của Chu Tú Cầm.

Không khí bữa cơm rất hài hòa, Bách Đông luôn kéo Bách Nam vào cuộc nói chuyện, muốn cố gắng hòa hoãn quan hệ giữa cậu và người nhà, nhưng hiển nhiên nỗ lực của anh ta hoàn toàn thất bại.

Tuy Bách Hướng Quân và Chu Tú Cầm cố bày ra dáng vẻ cha mẹ lý tưởng, nhưng ánh mắt tránh né và hành động cứng nhắc của bọn họ luôn nhắc nhở Bách Nam, ở trong nhà này cậu là người khác biệt, không được ai chào đón.

Bách Tây không còn nói ra lời cay nghiệt nào nữa, chỉ yên lặng ăn cơm, xem như không thấy Bách Nam ngồi đối diện.

Thái độ Bách Bắc hơi kỳ quặc, ánh mắt nhìn cậu vừa phòng bị vừa chống đối, nhưng lời nói lại liều mạng biểu đạt thiện ý, thật sự rất mâu thuẫn.

Giữa người nhà mà có thể gượng gạo đến như thế đúng là hiếm thấy.

Bách Nam bình tĩnh ngẩng đầu đối diện với Bách Đông, chỉ vào bát anh ta, “Đồ ăn nguội rồi, anh mau ăn đi.”

Bách Đông ngẩn người, quét mắt một vòng biểu hiện không tự nhiên của cha mẹ và thái độ quái dị của các em, khẽ nhíu mày, không nói chuyện nữa.

Sau khi ăn xong, mọi người ra phòng khách ngồi xuống, bắt đầu bàn bạc việc đón ông nội về nhà.

Bách Hướng Quân và Chu Tú Cầm ngồi vào chỗ quen thuộc, Bách Tây và Bách Bắc ngồi trên sô pha bên trái, Bách Đông vốn muốn ngồi cùng ghế với Bách Nam lại bị Bách Hướng Quân ngăn cản, đành phải ngồi lên chiếc sô pha đơn bên phải.

Bách Nam ngồi lên chiếc ghế cuối cùng, nhận hết ánh mắt soi mói từ ba hướng giống như đang bị tam đường hội thẩm.

Tình huống này không hiểu sao rất buồn cười.

“Ba à, chuyện của ông nội ba tính sao?” Bách Nam đi thẳng vào vấn đề, “Con cảm thấy đề nghị đưa ông về nhà hơi không ổn, bây giờ sức khỏe ông rất kém, chỉ có thể nằm trên giường.

Di chuyển qua lại chỉ khiến ông tiêu hao sức lực, đối với ông cũng không tốt.”

Bách Hướng Quân nhíu mày, “Là vì thân thể không tốt nên mới phải đón về, ba chuẩn bị tìm người dọn dẹp nhà cũ, đưa ông về bên đó.”

“Đưa về nhà cũ?” Bách Nam sửng sốt, “Nhà cũ nhiều năm không có người ở, điều kiện cũng không tốt, vì sao phải đưa về đó?” Cậu vốn cho rằng ba muốn đưa ông nội về ngôi nhà này chăm sóc, bày tỏ chút hiếu tâm mấy trong ngày cuối cùng…

“Con nít con nôi, có nói con cũng không hiểu.

Đến lúc đó ba sẽ thuê người chuyên nghiệp chăm sóc, sau khi ông nội qua đời thì trực tiếp làm lễ tang bên đó luôn, không cần mất công chuyển qua chuyển lại.

Con tốt xấu gì cũng do ông một tay nuôi lớn, phải suy nghĩ cho ông chứ.” Bách Hướng Quân muốn quát mắng Bách Nam theo thói quen, nhưng nhìn thấy con trai cả ngồi đó nên chỉ có thể nuốt lại vào bụng, cố gắng nói chuyện theo cách ôn hòa nhất.

Bách Nam đã hiểu, hóa ra cái gọi là đón ông nội về tức là ném ông lão về nhà cũ nằm chờ chết?

Cậu nhìn sang phía Bách Đông, hỏi nghiêm túc, “Anh cả, anh có biết quyết định này của ba không?”

Sắc mặt Bách Đông cũng không tốt hơn cậu là bao, lắc đầu, dùng ánh mắt trấn an cậu một chút, lại nhìn Bách Hướng Quân, “Ba, con thấy Tiểu Nam nói đúng đấy, bây giờ đón ông về nhà cực kỳ không ổn.”

“Không ổn chỗ nào?” Bách Hướng Quân khá tôn trọng lời Bách Đông, ôn hòa giải thích, “Tiểu Đông, ba cũng có băn khoăn của ba, nhất định ông nội không hy vọng mình ra đi ở bệnh viện, nhà cũ xem như gốc rễ của gia đình ta, đưa ông về đó là thích hợp nhất.”

“Ba, đã là thời nào rồi, còn nói cái gì mà gốc với rễ, để ông nội ra đi thanh thản mới là điều nên làm, con không đồng ý chuyện này đâu.” Bách Đông trực tiếp từ chối đề nghị của Bách Hướng Quân, thái độ rất cứng rắn, “Một là không đón, hai là phải đón về nhà này, mấy anh em tụi con sẽ thay phiên chăm sóc ông, để ông ra đi viên mãn!”

Bách Hướng Quân nhíu mày, im lặng suy nghĩ.

Chu Tú Cầm nghe vậy bồn chồn lên, vội giật nhẹ Bách Hướng Quân, dịu giọng, “Mẹ thấy Nam Nam nói có lý đấy, bây giờ thân thể ông rất kém, di chuyển tới lui không ổn, vẫn nên để ông ở bệnh viện đi.” Bây giờ bà ta đang làm chủ căn biệt thự này rất vừa lòng, nếu phải đón ông già sắp chết đó về đây, nghĩ cũng đừng nghĩ!

“Nam Nam nói đúng chỗ nào, nó có thể nói được cái gì đúng…!Thôi, việc này cứ như vậy đi, không đón thì không đón, thời gian này mấy đứa nên thường xuyên vào viện thăm ông nội.” Bách Hướng Quân tối sầm mặt, xua tay không muốn nói thêm nữa.

Bách Tây Bách Bắc vội ngoan ngoãn đáp lời, Bách Nam gật đầu, đứng dậy nói, “Nếu chuyện đã bàn xong rồi, vậy con đi…”

“Từ từ, Tiểu Nam, anh có việc muốn nói.” Bách Đông đứng dậy ngăn lại, vỗ vai cậu, xoay người nhìn cha mẹ, “Ba, mẹ, Tiểu Nam sắp tốt nghiệp, con muốn em chuyển nhà về đây, để em ở ngoài thật sự không nên.

Còn nữa, gần đây công việc rất nhiều, con chuẩn bị để Tiểu Nam đến công ty giúp đỡ, ba mẹ thấy thế nào?”

Bách Hướng Quân đen mặt, trách mắng, “Không được!”

Bách Nam nghe vậy cực kỳ kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Bách Đông, nhíu mày, “Anh?”

Bách Đông ôm vai cậu, cười vỗ vỗ, “Anh em chúng ta mấy năm không gặp, sau này phải bồi đắp lại đoạn thời gian trống trải này.”

“Anh cả, anh điên rồi à?” Rốt cuộc Bách Tây không nhịn được nữa, kinh ngạc mở miệng, “Bách Nam cho anh ăn thuốc lú gì, sao anh mới đi công tác một chuyến trở về đã bắt đầu bênh vực anh ta?”

Bách Bắc sau một lúc ngẩn người, trên mặt cũng mang theo một tia bất mãn —— Bách Nam đã cướp ông nội và Ban Ngọc đi mất, còn muốn cướp luôn anh cả? Đúng là lòng tham không đáy.

“Tiểu Đông à, Nam Nam ở ngoài tự do hơn, làm gì có chuyện muốn trở về nhà gò bó, đứng náo loạn nữa.” Chu Tú Cầm oán trách, ra vẻ như đang trêu chọc con trai, trong lòng đã nôn nóng không chịu nổi.

“Không phải mọi người nói đồng ý tiếp nhận Tiểu Nam, có thể ở chung với em ấy sao?” Bách Đông híp mắt, lạnh giọng xuống, “Cho nên những lời sáng nay chỉ để đối phó con thôi à?”

“Chuyện này…” Chu Tú Cầm xấu hổ, nhìn sang Bách Hướng Quân.

Sáng nay đúng là bọn họ đã nói như vậy, nhưng tiếp nhận là một chuyện, ở chung lại là một chuyện khác, ngày này tháng nọ đụng mặt nhau dưới một mái nhà làm sao chịu nổi.

Thi thoảng cùng nhau ăn bữa cơm cũng được tính là tiếp nhận rồi không phải sao.

Bách Hướng Quân bị con trai nhìn như vậy, mất kiên nhẫn cả giận nói, “Tóm lại là không được! Bách Nam, tao đồng ý cho mày lâu lâu về nhà ăn bữa cơm, căn nhà cũ cũng sẽ cho mày, nhưng những thứ khác thì đừng có mơ.

Mày thành thật gả sang nhà họ Ban, lúc nào cần giúp người nhà thì phải giúp, nhà này xem như là chỗ dựa duy nhất của mày, tự mình cân nhắc đi.” Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của ông ta, nếu không phải để giữ cho cái nhà này yên ấm, sao ông ta có thể ăn nói kiềm chế trước đứa con nuôi không coi ai ra gì như vậy.

Sớm biết như thế, trước kia không nên đồng ý để Bách Ban đi xem mắt cậu Ban kia! Thế này có khác gì cho nó cơ hội leo lên cành cao quay lại giẫm đạp người nhà mình đâu, không đáng tí nào!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.