Nam Đức Của Thái Tử (P4)
“May mắn thay Tiên Thái Hậu đã ngăn cản chúng ta, nếu không, con không biết sẽ phải chịu bao nhiêu khổ sở.”
Ta choáng váng, không thể tiếp nhận một lượng thông tin khổng lồ trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Hoàng thượng tiếp lời Hoàng hậu, giải thích cho ta: “Cuốn sách này, là do mẫu hậu cho in ấn và xuất bản vào năm con tám tuổi.”
“Lúc đầu, phạm vi lưu truyền của sách còn hạn hẹp. Nhưng khi con dần trưởng thành, danh tiếng vang xa, cuốn sách này cũng được lôi ra.”
“Mọi người tìm đọc đều kinh ngạc nhận ra, tất cả những câu chuyện trong sách đều trở thành sự thật.”
“Tương lai được mô tả trong sách, được xem như lời sấm truyền.”
“Bách tính đều tin rằng, sẽ có một nữ đế đăng cơ, làm cho quốc gia hùng mạnh, hưởng thái bình thịnh thế.”
Ta nhìn cuốn sách trong tay, lòng trĩu nặng.
Sách miêu tả ta dẹp loạn cướp bóc, trị lụt, diệt trừ nạn châu chấu…
Mỗi sự kiện, từ nguyên nhân đến diễn biến, từng hành động, cử chỉ của mỗi người, dù ta là người trong cuộc, cũng chưa từng nắm rõ đến vậy.
Nhưng Thái hậu đã qua đời vì bệnh tật từ năm ta mười tuổi, nếu thực sự Người là tác giả của quyển sách này, làm sao có thể biết rõ những sự kiện này?
Tâm trí ta rối bời, suy nghĩ miên man, nhưng dù thế nào cũng không thể lý giải nổi.
Bỗng dưng, tầm mắt ta dừng lại ở một dòng chữ.
Quyển sách nói rằng, nửa năm sau, thân phận của ta sẽ được Hoàng thượng và Hoàng hậu công khai, đồng thời ta sẽ được phong làm Hoàng thái nữ.
13.
Trở về Đông cung, ta vội vã đi đến thư phòng của Thái tử.
Vừa bước vào, ta đã nhìn thấy Thái tử đang hăng say đọc một quyển sách.
Thấy ta, chàng vội vàng luống cuống giấu quyển sách xuống dưới đáy.
Nhưng ta đã kịp nhìn thấy dòng chữ lớn trên bìa sách: “Nam đức”.
“Từ nhỏ đến lớn, ngày nào Điện hạ cũng phải học những thứ này?” Ta khó tin hỏi.
Thái tử ấp úng: “… Thật ra cũng không chỉ những thứ này.”
Ta: “?”
Thái tử: “Còn phải học cầm, kỳ, thi, họa, làm thơ, thêu thùa, quản lý gia đình, trị vì đất nước, lễ nghi cung đình….”
Ta: “…”
Bầu không khí trở nên ngưng đọng.
Ta bỗng hiểu ra mọi chuyện: chẳng trách từ nhỏ, khi những cô gái khác trong nhà đang thêu thùa may vá, ta lại ở ngoài sân tập ném lao; khi họ ngâm thơ và vẽ tranh, ta lại ở trong quân doanh nghiên cứu sa bàn.
Hóa ra những thứ ta không học đều được Thái tử thay ta học hết!
Thấy ta không nói gì, Thái tử bỗng trở nên lo lắng.
“Ninh Ninh!” Chàng nắm lấy tay ta, “Đào Tử Kinh học thức uyên bác, ta có thể học; Tống Hiểu Trần giỏi cưỡi ngựa bắn cung, ta cũng có thể học!”
“Bất kể nàng thích gì, ta đều có thể học!”
“Nếu nàng thích những người đó, ta cũng tuyệt đối không ghen tuông!”
“Ninh Ninh, ta chỉ cầu xin nàng một điều!”
“Nàng đừng bỏ ta…”
Giọng chàng run run, mang theo vài phần van nài.
Ta đăm đăm nhìn chàng một lúc.
Cuối cùng, ta nở một nụ cười nhẹ, ôm lấy chàng thật chặt.
“Ngày mai ta sẽ đi bẩm tấu với phụ hoàng và mẫu hậu, giải tán hết hậu cung trong phủ thái tử.”
Ta khẽ nói bên tai chàng.
“Còn cái gì mà Phổ Lạc Tư hoàng tử, ta cũng không cần.”
“Ta chỉ cần chàng.”
Một đời một kiếp, chỉ có một người.
Đêm động phòng hoa chúc năm xưa, ta và chàng đã nắm tay nhau, thề nguyền điều này.
Từ khi ta biết suy nghĩ, ta đã biết rằng mình sẽ gả cho nam nhân trước mặt này, trở thành người của chàng.
Dù hiện tại đã đổi thành chàng được gả cho ta, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến một sự thật:
Ta yêu chàng.
Hơn mười năm bên nhau, nương tựa lẫn nhau, từ thuở thiếu thời kết tóc se duyên, cùng nhau trải qua bao thăng trầm…
Tất cả mọi thứ đã khiến ta và chàng hòa quyện vào nhau, không thể tách rời.
Cuốn sách “Hoàng Thái Nữ” đã dành rất nhiều trang để miêu tả quá trình phấn đấu của ta, nhưng lại ít đề cập đến khía cạnh tình cảm.
Kết thúc của câu chuyện chỉ viết đến khi ta đăng cơ làm vua, sau đó mang thai và sinh hạ con gái đầu lòng.
Còn về việc hậu cung của ta có ai, có bao nhiêu người, đều không được đề cập đến.
Ta giống như nhìn thấy Tiên Thái Hậu nhân từ đang cầm bút, mỉm cười hiền hậu nhìn ta:
“Ninh Ninh, bất kể con yêu ai, muốn có một tình yêu như thế nào, đều được.”
“Chỉ cần con hạnh phúc, mọi thứ đều có thể.”
14.
Một năm sau, Hoàng thượng và Hoàng hậu công khai thân phận của ta. Dưới sự mong chờ của muôn dân, ta trở thành Hoàng thái nữ đầu tiên trong lịch sử.
Ba năm sau, phụ hoàng thoái vị, ta đăng cơ làm vua, trở thành nữ đế đầu tiên được ghi chép trong sử sách.
Ngày ta đăng cơ, mây lành rực rỡ khắp bầu trời, ẩn hiện tiếng phượng hót trong mây.
Ngay sau khi lên ngôi, ta lập tức ra chiếu chỉ, phong cho Thái tử, người đã được phục hồi danh phận là nhi tử Cố gia, làm phò mã, gọi là Hoàng phu*.
Một năm sau, ta hạ sinh Hoàng trưởng nữ.
Mười năm sau, khắp nơi trên lãnh thổ Đại Hạ đều được hưởng thái bình thịnh vượng, mưa thuận gió hòa, lúa gạo đầy bồ.
Bách tính an cư lạc nghiệp, không còn chiến tranh và loạn lạc.
Ba năm sau khi ta chấp chính, thấy ta đã sắp xếp triều chính đâu vào đấy, phụ hoàng và mẫu hậu liền tay trong tay rời cung, du ngoạn khắp nơi.
Hai năm sau, phụ mẫu Cố gia thấy triều đình ổn định, các nước nhỏ xung quanh cũng không dám xâm phạm uy quốc của Đại Hạ, bèn giao lại tám mươi vạn quân cho ta, rồi cũng theo dấu chân của Hoàng thượng và Hoàng hậu, đi ẩn cư.
Hoàng trưởng nữ suốt ngày ê a, chính là lúc hiếu động và hay quấy nhiễu nhất.
May mắn thay, Hoàng phu nuôi dạy nữ nhi rất chu đáo, nhờ vậy ta có đủ sức lực để quản lý triều chính.
Nhờ vào thân phận Thái phó, cùng với thành tích xuất sắc, Đào Tử Kinh dù tuổi trẻ nhưng đã thành công bước vào triều đình.
Tống Hiểu Trần lập nhiều chiến công ở biên cương, tiếp nối sự nghiệp của Tống gia.
Hai vị này lúc thượng triều thường xuyên bất đồng chính kiến, hạ triều cũng không hòa thuận, chỉ có một điểm chung:
Thường xuyên liếc mắt đưa tình với ta.
Hoàng tử Phổ Lạc Tư tuy không thành thân cùng ta, nhưng vẫn ở lại kinh thành.
Hắn nói muốn học tập văn hóa tiên tiến của Đại Hạ.
Qua lời hắn, ta mới biết được những thứ tưởng chừng bình thường như muối tinh luyện, thủy tinh trong suốt hay khung dệt thay thế sức người ở Đại Hạ lại khiến người ngoại tộc kinh ngạc đến vậy.
Nhưng tất cả những điều kỳ diệu này đều xuất phát từ một người:
Hoàng tổ mẫu của ta, Tiên Thái hậu Trình Hoài Thu.
Ta ra lệnh cho Lễ bộ tập hợp phát ngôn và phát minh của Người thành sách, xuất bản dưới tên thật của Người.
Công lao và thành tựu như vậy đáng được lưu danh muôn đời.
Nhưng chỉ vì Người mang thân phận nữ nhân, nên trong sử sách, bà trở thành vị Thái hậu tàn bạo, chuyên quyền.
Thế giới này vốn không nên như vậy.
Vài năm sau, khi ta đang xử lý triều chính tại Ngự thư phòng, ta bất ngờ phát hiện ra một ngăn bí mật dưới gầm bàn.
Tò mò nổi lên, ta tốn không ít sức lực để mở ngăn bí mật, và phát hiện ra một cuốn nhật ký.
Mở cuốn nhật ký ra, câu đầu tiên là một tiếng thở dài:
“Hai mươi mấy năm rồi, bà đây cũng thành Thái hậu rồi, giờ ngươi mới bảo rằng bà đây là xuyên sách à!”
“Bà đây không phải nữ chính, cháu gái bà mới là nữ chính hả?”
“Bà đây năm xưa rốt cuộc tại sao lại viết thể loại truyện ngược này làm gì? Báo ứng đến cháu gái bà rồi sao? Nó vậy mà lại là nữ chính truyện ngược?”
…
“Con trai con gái ngốc nghếch của ta sao lại tùy tiện nhặt đứa bé ngoài cung mang về đổi chứ! Gen đứa con hoang đó không tốt chút nào! Lúc trường thành sẽ trở thành nam chính truyện ngược đó!”
“Đã đổi sao lại không đổi với nam phụ si tình đi! Cháu gái bảo bối của ta sao có thể chịu uất ức được?”
“Bất kể thế nào, bà đây cũng phải viết lại cái thứ sách vớ vẩn này! Viết về cháu gái bảo bối của bà đăng cơ trở thành nữ vương!”
…
“Mấy lão già trong Nội các thật là cứng đầu! Mau về quê trồng rau đi!”
“Ninh Ninh hôm nay tròn một tuổi rồi! Trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai lại chọn được ngọc tỷ của cha nó hehe!”
…
“Ninh Ninh ba tuổi rồi! Ta từ Tây Vực tìm được một con ngựa Hãn Huyết Bảo Mã con, để nó cùng lớn lên với con bé.”
…
“Ninh Ninh năm tuổi rồi! Hôm nay vào cung thỉnh an còn gọi ta là Hoàng tổ mẫu, thật là một cô bé đáng yêu.”
“Cậu nhóc Triệu gia có vẻ quá gầy rồi, cháu gái bảo bối của ta không thể chỉ có tam cung lục viện được…”
“Phải tìm người có học thức, người giỏi võ nghệ, còn có người thổi sáo, đánh đàn, vẽ tranh, viết thư pháp nữa, đều phải sắp xếp cho Ninh Ninh!”
“Thêm một vị hoàng tử ngoại tộc nữa để đổi vị.”
…
“Thôi thôi, chuyện hôn nhân của Ninh Ninh cứ để con bé tự quyết định đi! Chỉ cần không lặp lại vận mệnh ban đầu của con bé là được.”
“Chậc, hay trước tiên cứ đưa nam chính vào cung làm thái giám, nhổ cỏ tận gốc!”
…
“Hahaha! “Hoàng thái nữ” bán chạy quá! Bà đây dù xuyên không cũng vẫn là tác giả bán chạy nhất!”
…
Nhật ký dừng lại ở đây.
Ta sờ lên hốc mắt, không ngờ nơi đó đã ướt đẫm.
Dù ký ức đã rất mơ hồ, nhưng ta vẫn lờ mờ nhớ được hình ảnh của lão nhân gia ấy.
Người ăn mặc tinh tế, mái tóc bạc phơ, mỉm cười đưa cho ta một miếng bánh.
Lúc đó ta chỉ mới năm sáu tuổi, ăn bánh kẹo đến lem nhem cả người.
Nhưng Người chẳng hề để ý, chỉ mỉm cười hỏi ta:
“Ninh Ninh lớn lên có mong muốn gì?”
Ta cố gắng nuốt miếng bánh xuống, nhìn Người và trả lời dõng dạc:
“Sau này con sẽ cố gắng học tập, trở thành hiền tài của Đại Hạ!”
“Con sẽ khiến cho bách tính được an cư lạc nghiệp! Con sẽ biến Đại Hạ thành quốc gia hùng mạnh nhất thế giới!”
Trong ký ức, lão nhân gia hiền từ mỉm cười xoa đầu ta.
“Ninh Ninh thật giỏi!” Người nói, “Từ giờ con phải học hành, làm việc chăm chỉ hơn!”
(Hết)