Nam Đức Của Thái Tử

Chương 2



Nam Đức Của Thái Tử (P2)

05.

Buổi tối, Thái tử hồi cung.

Sau khi nghe về chuyện của Đào Tử Kinh, tuy mặt chàng lộ vẻ không vui, nhưng lại không nói gì thêm.

Chàng còn đích thân sắp xếp cho Đào Tử Kinh ở sảnh phụ, lại chỉ định hai thái giám hầu hạ bên cạnh.

Ta nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được nữa.

“Thần thiếp có một việc muốn hỏi điện hạ,” ta hạ giọng, “vài ngày trước thái y đến bắt mạch cho điện hạ, có phải có vấn đề gì không?”

Thái tử: “……? Vấn đề gì?”

Thấy chàng chưa kịp phản ứng, ta cắn răng, nói thẳng: “Điện hạ có phải gặp khó khăn trong việc sinh con không?”

Nếu không, sao Đế Hậu lại tìm người giúp chàng sinh con chứ!

Hơn nữa, hoàng thất triều ta vốn dĩ gặp khó khăn trong việc con nối dõi.

Hoàng đế chỉ có Thái tử là con ruột.

Tiên đế cũng chỉ có bệ hạ là con một.

Nghĩ đến đây, ta cho rằng Thái tử cũng không dễ dàng có con.

Hai ngày nay, ta suy đi nghĩ lại, ta cho rằng nhất định là thái tử không thể sinh con, nên Đế Hậu mới ra hạ sách này!

Truyền thừa của quốc gia này quả thật khó khăn đến mức người nghe phải thương tâm, người xem phải rơi lệ!

Thái tử nhất thời chưa kịp phản ứng.

Đến khi chàng phản ứng lại, mặt chàng lập tức đỏ bừng.

“Cố Tích Ninh! Đầu óc nàng toàn nghĩ chuyện vớ vẩn gì vậy?!”

Đêm đó, để chứng minh mình có thể sinh con, thái tử rất nghiêm túc làm việc.

Sau khi nghiêm túc, ta mệt mỏi đến mức ngón chân cũng co rúm lại.

Nhưng thái tử lại khoác áo choàng, chuẩn bị ra ngoài.

“Ta vội vàng ngồi dậy: “Đã muộn thế này rồi, điện hạ còn đi đâu?”

Thái tử dừng bước.

Chỉ thấy chàng quay đầu lại, nhìn ta với ánh mắt âm trầm: “Ta đi tập thể dục.”

Chàng nói một cách hung hăng:

“Đi luyện cơ bụng!”

06.

Từ ngày hôm đó, bất kể ngày đêm, hễ có thời gian, Thái tử đều đi tập thể dục.

Mười mấy ngày sau, đường nét cơ bụng của chàng dần dần lộ rõ, nhưng ta lại bị mệt mỏi đến mức hai mắt thâm quầng.

Tống công công vẫn ngày ngày đến xin ta lật thẻ bài.

Thấy ta mười mấy ngày như một, chỉ lật thẻ bài của thái tử, ông ta dường như muốn nói lại thôi.

Cuối cùng, một ngày nọ, sau khi ta lại một lần nữa lật thẻ bài của thái tử, Tống công công thông báo với ta rằng ngày mai, hoàng hậu sẽ mời ta đến ngư hoa viên thưởng hoa.

Vì vậy, ngày hôm sau, ta trang điểm lộng lẫy đến ngư hoa viên.

Hoàng hậu đã ở đó đợi từ lâu.

Vừa nhìn thấy ta, bà lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

“Ninh nhi đến rồi à? Nhanh! Nhanh ngồi xuống.”

Ta ngồi xuống, bà nắm lấy tay ta, cẩn thận nhìn ngắm khuôn mặt ta.

Nhìn một lúc, bà cau mày:

“Sao mới vài ngày không gặp, Bản cung thấy con tiều tụy đi nhiều vậy?

“Có phải người hầu hạ không chu đáo?”

Ta nào dám nói không!

Có mười người hầu hạ còn không chu đáo, chẳng phải là cần đến cả trăm, cả nghìn người sao?!

Ta chỉ có thể lảng tránh, nói rằng mọi thứ đều tốt, chỉ là gần đây trời nóng, người có chút không khỏe. Vì ăn ít nên gầy đi một chút.

Quả nhiên, hoàng hậu bị ta đánh lạc hướng.

Mẫu thân ta và hoàng hậu là khuê mật, từ nhỏ ta đã được hứa hôn với thái tử, và cũng thường xuyên vào cung chơi đùa.

Hoàng hậu nương nương nhìn ta lớn lên, đối xử với ta như nữ nhi thân sinh của người, vừa gặp mặt đã nói vô số chuyện.

Hai chúng ta vừa nói đến chỗ say mê, lại nghe thấy tiếng người ồn ào từ xa.

Lắng nghe cẩn thận, lại toàn là giọng nam.

“Có phải các vị hoàng thân quốc thích đang ở đây không?” Ta tò mò hỏi.

“Nào phải là hoàng thân quốc thích gì!” Hoàng hậu cười, “Hôm nay phụ hoàng của con ở trong cung tổ chức yến hội, mời nhiều thanh niên tài tuấn trong kinh thành đến dự tiệc.”

Tim ta đập mạnh, đột nhiên có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, ngay giây sau, hoàng hậu liền kéo ta đứng dậy.

“Đi thôi, Ninh nhi,” Hoàng hậu mỉm cười với ta, “Những người được đưa đến Đông cung, con chưa từng gặp ai cả. Sau một hồi suy nghĩ, Phụ hoàng và mẫu hậu cảm thấy hai người già chúng ta có lẽ không hiểu thẩm mỹ của người trẻ, nên để con tự chọn là tốt nhất.

“Đến đây, xem lần này con có nhìn trúng được ai không?”

07.

Hôm đó, ta lại mang về Đông cung mười mỹ nam.

Mười nam nhân ăn mặc lòe loẹt đứng xếp hàng sau ta, mặt thái tử lập tức biến thành màu xanh lá.

“Thái tử phi quả thật lợi hại, vào cung một chuyến, liền mang về cho ta rất nhiều huynh đệ a!”

Thấy thái tử nói giọng không vui, ta lập tức thanh minh:

“Đây đều là do mẫu hậu ban thưởng…”

Một nửa là do hoàng hậu đích thân chọn, một nửa là do nửa ép nửa buộc ta chọn.

Trước đây, những người mà đế hậu đưa đến, đa phần đều là những thư sinh nho nhã tuấn tú như Đào Tử Kinh.

Nhưng lần này, những người được chọn đa phần là những nam tử thân hình to lớn, dung mạo anh khí.

Phải nói rằng, họ rất hợp với sở thích của ta.

——Hơn nữa, nói đi nói lại, chẳng phải đều là do lỗi của bản thân thái tử không thể sinh con!

Ta vừa nhắc đến hoàng hậu, thái tử liền nản chí.

Chàng âm trầm nhìn ta một cái, sau đó lại cẩn thận nhìn lướt qua những mỹ nam sau lưng ta.

Nếu không nhìn thì thôi, nhưng một khi đã nhìn, ánh mắt thái tử liền tập trung vào một người, đồng tử tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Tống Hiểu Trần!” Chàng chỉ vào một người trong số họ và hét lên giận dữ “Tại sao ngươi lại ở đây!”

Tống Hiểu Trần là con trai phó tướng của phụ thân ta, từ nhỏ hắn đã thích chơi đùa sau lưng ta.

Ta nặn đất sét, hắn rót nước cho ta.

Ta trèo cây hái đào, hắn kê thang cho ta.

Là con một, từ bé ta đã coi hắn như huynh đệ ruột.

Nhưng từ khi ta gả tiến Đông cung, hắn liền theo phụ thân ra biên ải đánh giặc, đã ba năm không về.

Ba năm trôi qua, Tống Hiểu Trần đã lột xác hoàn toàn. Cậu bé ngây thơ ngày nào giờ đã trở thành một vị tướng oai phong, lẫm liệt với khí chất chiến trường hiên ngang. Khí chất ấy khiến ta suýt không nhận ra.

Dù đã nhận ra, ta cũng không hề có ý định chọn Tống Hiểu Trần.

Nhưng không hiểu vì sao, Hoàng hậu lại tự ý đưa hắn vào cung, nạp làm nam sủng cho ta.

Tống Hiểu Trần không vội không vàng, bước ra khỏi hàng, nhìn Thái tử, khẽ mỉm cười.

“Điện hạ vì sao ở đây, thần cũng vì vậy mà ở đây.” Hắn cất giọng sang sảng.

Thái tử chỉ tay về phía hắn, run rẩy, tiếng xương cốt kêu rắc rắc.

Ta tưởng rằng chàng sắp nổi giận.

Nhưng đến cuối cùng, chàng lại hít sâu một hơi, buông tay xuống.

“Đã vào Đông cung, vậy mọi người đều là huynh đệ.”

“Sau này, mọi người nhất định phải hòa thuận chung sống, khai chi tán diệp.”

Lời nói của chàng vô cùng hiền hòa, đức độ.

Nhưng nghe chàng nói vậy, lòng ta lại không tự chủ được dấy lên một vài tia áy náy.

Ba năm trước lúc đại hôn, chàng từng nắm tay ta, nói chỉ mong ước một đời một kiếp một đôi.

Nhưng thực tế biến ảo khôn lường, ai có thể ngờ được một vị thái tử như chàng còn chưa nạp thêm thê thiếp, mà một thái tử phi như ta lại đã nạp nam sủng.

Mang theo tâm lý áy náy như vậy, sau bữa tối, ta bưng điểm tâm đ ến thư phòng.

Chàng không ở đó, ta bèn ngồi một bên chờ đợi.

Liếc nhìn sang một bên, ta bỗng phát hiện trên án thư của chàng có đặt một quyển sách.

Quyển sách đã cũ kỹ, bên trong còn kẹp cả dấu trang, hẳn là đã được chủ nhân lật giở nhiều lần.

Ta nhìn kỹ hơn, lại phát hiện trên bìa sách đề hai chữ to tướng:

“Nam Đức”

Ta: “……?”

“Nam Đức” là thứ gì vậy?

08.

Sau khi mười nam nhân mới được đưa vào, Đông cung trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Hàng ngày, ta dành buổi sáng để học cùng Đào Tử Kinh, buổi chiều cùng Tống Hiểu Trần cưỡi ngựa bắn cung, tối đến lại trở về Đông cung để Thái tử “hầu hạ”.

Mệt mỏi.

Ta thực sự mệt mỏi.

Cơ thể mệt mỏi, tâm hồn càng mệt mỏi hơn.

Những ngày tháng kỳ quặc mà bình lặng ấy trôi qua hơn một tháng, phụ thân ta đại thắng trở về kinh thành.

Bọn man di phương Bắc đã lăm le nhòm ngó triều đình ta suốt cả trăm năm nay.

Cho đến gần đây, dưới sự cai trị của Tiên Thái hậu, triều đình ta thanh liêm, mưa thuận gió hòa,

thái bình thịnh vượng, lại thêm phụ thân ta là một kỳ tài quân sự, quân đội ngày càng hùng mạnh, khiến cho bọn man di dần dần ngoan ngoãn.

Lần xuất chinh này, phụ thân dẫn quân đánh thẳng vào sào huyệt, tiến vào kinh đô của bọn man di, dọa cho tên vua man di lập tức cúi đầu xưng thần, dâng nạp vô số vàng bạc châu báu.

Ngoài ra, phụ thân ta còn mang theo một vị hoàng tử man di trở về.

Nghe đồn, vị hoàng tử man di này đến triều đình ta để liên hôn.

Liên hôn?

Ta có chút nghi hoặc.

Cần biết rằng, hoàng thất từ xưa đến nay vốn dĩ con cháu hiếm hoi.

Hiện tại, huyết mạch hoàng thất còn sót lại, ngoài Hoàng thượng, chỉ còn Thái tử.

Phụ thân ta mang về một vị hoàng tử man di, dù gả cho ai cũng không phù hợp về giới tính!

“Đứa ngốc,” Hoàng hậu cười híp mắt vỗ tay ta, “Tự nhiên là gả cho con!”

Ta: “……?!”

Ta hoảng sợ nhảy dựng lên ba thước.

“Mẫu hậu đừng đùa con!” Ta sợ đến mức chân run lẩy bẩy, “Con làm sao có thể gả cho vị hoàng tử man di kia?! Vị hoàng tử man di kia cũng có thể đồng ý sao?!”

Chuyện cãi vã trong Đông cung thường ngày thì thôi.

Liên hôn giữa hai nước là chuyện đại sự, sơ ý một chút, lại dấy lên chiến tranh thì biết làm sao?

Gả công chúa hay thái tử đi liên hôn cũng đành thôi, gả thái tử phi cho hoàng tử, nếu man di cảm thấy bị sỉ nhục, lại làm phản thì phải làm sao?

Lòng ta như có hàng vạn con ngựa đang phi nước đại.

Nhưng Hoàng hậu lại cười càng rạng rỡ hơn.

“Có gì mà không được?” Bà kiêu hãnh hếch cằm lên, “Đại Hạ triều ta là thượng quốc, bọn man di muốn liên hôn với ta thì nên biết điều.”

“Ninh Nhi con đừng lo lắng, cứ đi xem vị hoàng tử man di kia trông thế nào.

“Nếu đẹp trai thì nhận, nếu xấu xí thì cho hắn cút về nơi sản xuất!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.