Cuối tuần tôi về nhà ăn cơm như thường lệ. Mẹ hàm súc hỏi tôi, đã gặp Thế Phàm chưa, tôi nói chưa. Mẹ nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, muốn nói lại thôi. Tôi biết bà rất khó chịu, nháy mắt con gái đã 28, không có bạn trai chính thức, không có dự định kết hôn, họ hẳn sốt ruột lắm, nhưng chỉ để trong lòng, trước giờ họ vẫn không dám nói gì trước mặt tôi. Tôi có thể oán hận họ ư? Tôi không có tư cách. Ảnh là thật, nụ cười rực rỡ mà trước kia chỉ xuất hiện trước mặt Thế Phàm — đích thực đã nở trên khóe miệng tôi, người khiến Thế Phàm thương tâm tuyệt vọng là tôi, không phải là bố mẹ.
Vậy thì, tôi vô tội ư? Vì bố mẹ vì quốc tịch vì công việc, thậm chí vì một người đàn ông khác, dường như tôi luôn có rất nhiều lí do để bắt người mình yêu thương nhất đợi chờ trong đau khổ. Thử hỏi một người phụ nữ vô tội sẽ cho người đàn ông mà cô ta yêu thương nhất đòn đả kích trí mạng ư? Ngoài khinh bỉ, tôi chẳng còn lời nào để nói với mình.
Mỗi ngày tôi đi lại giữa thành phố này, từ công ty đến ngôi nhà đang thuê rồi nhà bố mẹ. Chỉ trước mặt người khác trên mặt tôi mới lộ ra nụ cười chuyên nghiệp, quay đi, tôi chỉ thấy mình trống rỗng chết lặng. Không dám gặp bạn bè, không dám đến những chốn cũ, tôi cố gây tê trái tim mình, không để nó đau đớn.
Cuối năm tôi cần về công ty báo cáo công việc. Xe công ty đã đưa đi bảo trì nên tôi quyết định ngồi xe bus đi làm mấy ngày. Nghĩ cũng buồn cười, đã lâu lắm rồi tôi chưa ngồi xe bus ở thành phố này.
Có một hôm trên xe bus sau khi tan làm, một người thanh niên chống nạng bước lên. Anh ta chỉ còn một chân, chân còn lại chỉ có ống quần trống không. Rất đông người chen lấn lên xe, một mình anh lặng lẽ đứng sau cùng, đợi người khác lên hết anh mới một tay bám vào xe một tay chống nạng cố hết sức rướn người về phía trước để đặt cái chân duy nhất lên bậc thang lên xe.
Người tài xế có lẽ tâm trạng đang không tốt, bất mãn vì anh làm mất thời gian nên không đợi anh đứng vững đã đóng cửa khởi động. Anh nghiêng ngả không đứng vững, may phía sau lưng là cửa, người đứng trên xe lại đông nên mới không ngã.
Tôi không đành lòng bèn đỡ anh đến chỗ tôi ngồi, nhường ghế cho anh, anh đỏ mặt nói cảm ơn. Tôi và anh cùng xuống xe, thậm chí vừa bước xuống xe buýt đã tăng tốc lao đi, nếu không phải tôi kịp đỡ lấy anh, hẳn anh đã ngã rất đau.
Anh không oán trách, ngược lại tôi tức giận bất bình, người tài xế này thật quá đáng. Tôi nói lần sau anh phải để ý nhé, anh đi một mình vào giờ cao điểm thế này không an toàn đâu. Anh gật đầu cảm ơn rồi lặng lẽ bước đi.
Trên đường về nhà, tôi thấy khổ sở vô cùng. Dáng vẻ đượm buồn của người thanh niên đó khiến lòng tôi nhói đau, tôi không khỏi nghĩ đến Thế Phàm. Tôi rời xa anh năm năm, năm năm nay một mình anh cô đơn trong thành phố này vất vả biết chừng nào. Anh đã chịu bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu lần bị ấm ức như vậy, tôi không dám tưởng tượng nữa…
Rốt cuộc tôi quyết định đến nhìn Thế Phàm một lần, chỉ cần liếc mắt từ xa là tốt rồi, biết anh đang sống tốt tôi đã thỏa mãn lắm rồi.
Buổi sáng trước chín giờ, tôi đến bãi đỗ xe phía dưới tòa nhà công ty anh, ngồi trong xe chờ. Lúc vừa thấy anh từ trong xe bước ra, tất cả máu đều dồn lên mặt tôi, tôi nghe tiếng tim mình đập vang, lồng ngực nén chặt không cách nào thở được. Vẫn là hình dáng cao gầy trong kí ức nhưng gương mặt anh tuấn đã thêm mấy phần già dặn tang thương. Anh chống nạng bước thật chậm. Lúc đang đợi thang máy anh đột ngột ngoảnh đầu nhìn về phía sau một lát, dù biết anh không thể nhìn thấy tôi nhưng tôi vẫn hồi hộp đến quên thở. Thế rồi anh vào thang máy, biến mất khỏi tầm mắt của tôi.
Tôi ngồi trong bãi đỗ xe rất lâu, mãi đến khi tay không còn run nữa, tôi quyết định về thăm ngôi nhà cũ một lần, bây giờ chỗ nào cũng di dời dỡ bỏ, tôi sợ lần sau trở lại sẽ không còn thấy được.
Con hẻm nhỏ quanh co đã biến mất, xung quanh đều là những đống đổ nát. May mắn thay ngôi nhà cũ trên bậc thềm cao cao vẫn còn nguyên. Tôi ngước lên nhìn nó, từng chuyện từng chuyện cũ lại hiện lên trước mắt, tôi sống động cảm thấy mình đang khôi phục tri giác, lòng lại chảy máu, cuối cùng không khống chế được tôi ngồi xuống bậc thềm bật khóc to.
Tôi khóc thật lâu, mãi đến khi từ giữa đôi đầu gối đang run lên lẩy bẩy tôi thấy một đôi chân đàn ông và hai đầu gậy kim loại. Ngay lúc đó tôi giống bị bị đứng hình, chỉ nhìn chằm chằm chân anh mà không dám ngẩng lên nhìn mặt anh.
“Khả Nghi, em có hận anh không?”
Tôi lắc đầu. Tôi từng hận anh, nhưng bây giờ tôi càng hận bản thân mình hơn.
“Vậy em… đứng lên… để anh nhìn em một cái.”
Tôi từ từ đứng dậy, nhìn đến lồng ngực tôi quen, ngửi thấy mùi hương tôi biết, cuối cùng là gương mặt thân thuộc ấy. Chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, không ôm không hôn, thậm chí nước mắt cũng không còn, chúng tôi chỉ nhìn nhau như thế. Năm năm qua chúng tôi chưa từng đứng gần nhau giống như mười lăm phút đó, vậy mà tôi cảm thấy chưa bao giờ xa đến như vậy, thật xa… Trời mới biết, trời mới biết tôi tưởng niệm lồng ngực của anh đến thế nào, trong lòng tôi đã gào thét một vạn lần: Thế Phàm xin anh cho em đến bên cạnh anh… nhưng trong đầu giọng lão Lục lại hết lần này đến lần khác vang lên: cậu không thể mang đến hạnh phúc cho anh ấy, chí ít xin hãy cho anh ấy một chút bình yên.
Tôi không thể nào tiếp tục nhìn anh như thế, vội nói gặp lại sau nhé, rồi lướt qua bên cạnh anh, anh vẫn không nhúc nhích nhẹ nhàng nói hai chữ: “Gặp lại.”
Cho tới nay, tôi vẫn đều trốn tránh, tôi không dám gặp anh, như vậy tôi mới có thể gạt bản thân mình người anh thích nhất là tôi. Mãi đến hôm nay, nhìn thấy anh, trơ mắt nhìn anh đứng trước mặt tôi, tôi mới hiểu mình đã mất đi anh mãi mãi… Đã mất.
Đêm hôm đó, tôi mơ thấy Thế Phàm, mơ thấy anh đứng trên bậc thềm cao cao dịu dàng cười với tôi, lớn tiếng gọi tôi “Khả Nhi”. Lúc tỉnh dậy, nước mắt tôi đã đẫm gối. Liệu tôi có thể không tỉnh lại được không, lớn thế này đây là lần đầu tiên tôi nghĩ đến cái chết. Thậm chí lúc biết tin Thế Phàm kết hôn cũng chưa từng, khi ấy tôi chỉ hận, nhưng hôm nay, tôi hi vọng mình vĩnh viễn không tỉnh lại nữa — làm sao tôi có thể đối mặt với thế giới đã mất đi Thế Phàm. Trong đêm khuya tĩnh lặng, dường như có ai cầm dao từng nhát lại từng nhát dùng sức đâm thẳng vào lòng tôi không biết mệt, đâm vào thật mạnh, rồi lại tàn nhẫn từ từ rút ra, tôi thống khổ co người lại, nép chặt vào mép giường, tuyệt vọng thét lên với bóng đêm: “Thế Phàm, cầu xin anh, đừng rời bỏ em, cầu xin anh, em yêu anh, cầu xin anh, cho em một cơ hội nữa”… Nước mắt chảy vào miệng, chỉ có vị mặn khổ sở và mùi tanh…
Trước khi đi, tôi về nhà ăn cơm. Dưới ánh đèn, tôi đột nhiên cảm thấy hai năm qua bố mẹ đã già đi rất nhiều. Vì tôi họ đã tan nát trái tim, tôi lại ngày càng xa cách họ, thậm chí thăm hỏi cũng rất ít, thật là một đứa con gái bất hiếu.
Đúng vậy, cuộc sống phải tiếp tục, tôi nhất định phải quên quá khứ, phải trả cho Thế Phàm cuộc sống bình lặng, cũng phải cho bố mẹ một câu trả lời thỏa đáng. Tôi nói với họ, lần này trở về tôi sẽ thử chấp nhận John bởi anh cũng là một người rất tốt. Trong lòng tôi thầm tự nhủ, nếu không phải là Thế Phàm, những người khác cũng đâu có gì khác biệt.
Tạm biệt nhé, Thế Phàm.